Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 217: Quyết chiến (5)




Có lẽ nhóm âm binh này đã lặng lẽ ẩn náu ở đây kể từ khi Địa Ngục bắt đầu bị công phá, chúng tận dụng thung lũng sâu hiểm xung quanh để ẩn náu cho nên không bị ai phát hiện trong một thời gian dài.
Đám âm binh này đã đợi đến mức mốc meo. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, bọn chúng lao đi giống như một bầy ngựa hoang thoát cương, vung đại đao gào a a a điên cuồng xông ra ngoài!
Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ phi thân bay lên đỉnh ngọn núi kế bên thung lũng. Nhìn từ đây có thể thấy Quỷ thành ẩn trong âm vụ ở cuối tầm mắt, cũng không biết thuộc quyền quản lý của tên quỷ đế xui xẻo nào.
Bóng lông nhỏ cúi đầu nhìn trăm ngàn âm binh vui vẻ điên cuồng chạy dọc theo đường mòn ra khỏi thung lững, cậu làm nũng dụi dụi vào lòng bàn tay của Hắc Vô Thường: “Chút chít?” Đánh lén mà phách lối thế này, chẳng lẽ không sợ bứt dây động rừng sao?
Hắc Vô Thường nhẹ nhàng vuốt ve bóng lông nhỏ, thấp giọng cười nói: “Phát hiện cũng vô dụng, bây giờ Ngũ Phương Quỷ Đế đang bận chiếm đoạt địa bàn trong Địa phủ, không để ý đến nơi này.”
Tâm trạng của Hắc Vô Thường vô cùng vui vẻ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời tối đen, ý cười trên sự đau khổ của người khác hiện trong giọng nói: “Khi tin tức quỷ tướng tấn công Thiên Đình rốt cuộc cũng truyền đến Địa Phủ, bọn họ sẽ càng bận rộn hơn.”
Bóng lông nhỏ vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ to lớn, móng vuốt ôm lấy cổ tay của Hắc Vô Thường, ngơ ngác ngây ngốc nhìn đám âm binh đông nghịt chạy ầm ầm như ngựa chiến lao nhanh bên dưới, trong mắt ẩn chứa nghi ngờ cực lớn.
“Chút chít, chút chít chít?” Nhưng đám âm binh quỷ tướng này là thuộc hạ của Diêm Vương, tại sao lại nghe lời anh?
Hắc Vô Thường bước lên một đám âm vụ, chậm rãi trôi theo đội quân tiến về phía trước. Hai tay hắn nâng bóng lông mập trước người để cậu nhóc có góc nhìn rõ hơn, nhẹ nhàng nói: “Bỏ ra mười triệu vàng mã để nuôi một đội quân, tất nhiên phải nghe lời rồi.”
Bóng lông nhỏ: “!!!”
Hắc Vô Thường dừng một chút, tiếp tục giải thích: “Trong vòng năm trăm năm, mặc dù mười điện Diêm Vương có bớt phóng túng nhưng oan giả án sai trong tay bọn họ không hề ít.”
“Còn suất làm âm binh thì có giới hạn, cần dùng hương khói vàng mã để mua. Mỗi ngày cứu một hai oan hồn, sau đó cho bọn chúng một ít vàng mã đi làm việc vặt… Đám âm binh nhận ra lợi ích này tất nhiên sẽ lặng lẽ dùng số tiền đó để mua một suất đầu thai vào nhà có điều kiện.”
“Sẽ không có ai chú ý tới những thay đổi nhỏ này. Một ngày một người, mười năm ba nghìn, dùng thời gian năm trăm năm. Một trăm ngàn âm binh của Địa Phủ trên cơ bản đã bị thay đổi toàn bộ.”
Bóng lông nhỏ kinh ngạc nhìn đội quân đông nghịt bên dưới, không kiềm được tưởng tượng ra hình ảnh như thế này.
Ngày đầu tiên, Hắc Vô Thường tiết kiệm được một trăm xu từ việc sửa chữa áo choàng, bí mật hối lộ âm binh thứ nhất. Ngày thứ hai, Hắc Vô Thường tiết kiệm được mấy chục xu từ việc sửa nhà, hóa thân thành âm quỷ, mặc cả để mua chuộc âm binh thứ hai…
Năm trăm năm trôi qua, Hắc Vô Thường chưa từng ăn một bữa cơm, chưa từng đổi một bộ quần áo, điện Vô Thường trống rỗng rách nát. Nhưng hôm nay, cuối cùng hắn cũng thành công nắm giữ một trăm ngàn âm binh quỷ tướng!
Đây là một câu chuyện truyền cảm hứng… tiết kiệm?
Lúc này, một trăm vạn âm binh bên dưới như uống máu gà đã chọc thủng cửa thành Đào Chỉ, tràn vào như thây ma đến mức bụi đất tung bay, một mảnh hỗn loạn!
Bất kể là sân nhỏ tường cao hay là đình đài lầu các, đều bị đại đội quân âm binh hô a a a xông lên phá hoại trong nháy mắt. Vài giây sau chỉ còn lại một đống phế tích bị thiết chùy cán đao đập nát.
Trong thành chỉ còn lại hơn một ngàn lệ quỷ, bọn chúng chỉ kịp phát ra một tràn âm thanh quỷ khóc sói tru rồi chìm vào trong đó, không một tiếng động.
Bóng lông nhỏ vô thức rụt người trong tay Hắc Vô Thường, chỉ để lộ ra một cặp mắt to rụt rè nhìn thành Đào Chỉ dần dần vỡ thành mảnh vụn.
Hắc Vô Thường nhìn đội quân “thổ phỉ” của mình, hơi lúng túng giải thích: “Khụ, bọn chúng vội đánh nhanh thắng nhanh để đi đầu thai, nên khi công thành… có chút cẩu thả.”
Hai mươi phút sau, mười vạn đại quân mài kiếm suốt 500 năm, “cạo trọc” cả năm tòa Quỷ thành trải dài từ đông sang tây trên khắp đồng bằng Quỷ Vực.
Không chỉ quỷ biến mất mà cả tòa thành cũng không còn.
Đoán chừng mấy ngày nữa Ngũ Phương Quỷ Đế trở về, tìm muốn lòi con mắt cũng không thấy nhà của mình trên đồng bằng này.
Đội quân hô một hai một hai, đạp chỉnh tề theo nhịp quay lại tập hợp trên vùng đồng bằng, sau đó rút ​​lui vào trong thung lũng sương mù mờ ảo giống như một cơn thủy triều màu đen, tiếp tục ẩn nấp.
Các quỷ tướng đứng đầu tụ tập lại một chỗ, tranh cãi ầm ĩ một hồi cuối cùng giao một ít lệnh bài nhỏ cho một tướng lĩnh âm khí dồi dào nhất. Kẻ nọ mặt mũi hồng hào, bưng bằng cả hai tay chạy tới, “Đại nhân, đây là Hổ Phù của ba quân và ngọc tỷ trong đại điện của Ngũ Phương Quỷ Đế… Ngài xem, một tòa thành nhỏ tí như thế này còn không lớn bằng một thành phố cấp tỉnh, cần ngọc tỷ để làm gì…”
Bóng lông nhỏ: “Chút chít?”
Quỷ tướng mạnh nhất toàn quân cung kính dâng Hổ Phù và ngọc tỷ, đang định quay đầu hí hửng chạy về thì nghe được tiếng chút chít của Minh Vương đại nhân, gã lập tức sợ hết hồn quay lại, không ngờ lại tự hiểu ý của bóng lông nhỏ mà không cần thầy dạy.
“Minh Vương đại nhân,” Quỷ tướng vô cùng cung kính nói, “Mạt tướng bị tai nạn giao thông qua đời năm 98. Chắc chắn biết thành phố cấp tỉnh là gì!”
Bóng lông nhỏ ngơ ngác nhìn quỷ tướng quân hớn hở chạy vào thung lũng, không khỏi xúc động: Đúng thật là thế sự đổi thay, sóng sau đè sóng trước, mấy chục ngàn lệ quỷ trăm năm này còn không bằng thanh niên sinh vào thập niên 60!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.