Sau Khi Chia Tay, Ex Bị Bệnh Trầm Cảm, Trách Tôi Chắc?

Chương 2:




Kết quả, buổi sáng thức dậy sau một “đêm lạc lối”, đập vào mắt của cậu là một cơ thể gần như trần trụi của một người đàn ông lạ lẫm và cả căn phòng khách sạn xa lạ.
Mà đối với tất cả chuyện xảy ra ngày hôm qua, cậu gần như không nhớ bất cứ thứ gì.
Lục Dịch Phi bị sốc nặng, cậu muốn nhảy xuống giường ngay lập tức, sau đó thoát đi cái chốn đáng sợ này. Nhưng đầu óc của cậu vẫn choáng váng như cũ, tác dụng của cồn vẫn còn âm ỉ, chi phối tế bào thần kinh đáng thương của cậu, cơ thể của cậu cũng mềm oặt, không thể cử động được.
“Buổi sáng tốt lành.” Người đàn ông xa lạ mỉm cười chào hỏi với cậu, anh ta hôn nhẹ xuống hàng lông mi cong đang lay động của cậu.
Đầu óc của Lục Dịch Phi xém chút nữa phát nổ, cậu như người ngốc mất trí nhớ hỏi, “Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Chúng ta… Làm rồi?”
Di chuyển cơ thể một chút, địa phương mẫn cảm nào đó ở phía dưới cơ thể từ từ ập đến từng cơn đau đớn. Cho dù người kia không trả lời, Lục Dịch Phi cũng lập tức hiểu được câu hỏi vừa rồi của mình thật sự là thừa thãi.
Ký ức còn sót lại chậm rãi ùa về trong đầu của Lục Dịch Phi.
Đúng vậy, cậu nhớ ra rồi! Cậu uống say, sau đó cậu uốn éo như gái ngành đầu đường quyến rũ người đàn ông hoàn toàn xa lạ này, nụ cười quyến rũ không biết liêm sỉ kia, kiểu tư thế lẳng lơ, tiếng rên dung tục lại suồng sã học được trong phim GV kia… Thực sự là không còn gì tệ hơn nữa rồi!
Đây không phải là chuyện cậu sẽ làm, cậu lại phô bày những giả thiết của nơi giải quyết nhu cầu sinh lý bằng tay vào trong hiện thực. Điều này thật sự làm rớt mất liêm sỉ của cậu rồi!
Lục Dịch Phi xấu hổ không dám nhìn, cậu che mặt mà cúi đầu nói xin lỗi: “Thực sự rất xin lỗi! Thật ra ban đầu tôi không phải muốn 419! Tôi chỉ muốn đi cùng bạn để mở mang đầu óc thôi! Ai ngờ… Lỡ uống rượu… Sau đó… Cơ thể… Cũng không là…. Của mình nữa… Như thế đó…”
Người kia vỗ nhẹ lên bờ vai của Lục Dịch Phi, anh dịu dàng an ủi cậu: “Không sao đâu. Tuy uống say nhưng kỹ thuật trên giường của cậu rất tốt. Tối qua cực kỳ thoải mái.”
Lời này nói ra càng khiến Lục Dịch Phi xấu hổ, thật sự cậu không phải loại người vô liêm sỉ sẽ đến nơi này quyến rũ đàn ông lạ mặt lên giường! Sau khi uống rượu mất lý trí như này thật đáng sợ mà!
Thế nên đầu của cậu càng cúi thấp hơn: “Tôi… Tôi không có kinh nghiệm… Hôm qua là lần đầu tiên… Thế kia… Tôi… Là phim Âu Mỹ tôi đã xem nhiều lần… Sau đó thì… Chuyện kia… Cơ thể… Tự động… Bắc chước… Luôn luôn xem… Kiểu tư thế… Trong phim kia…. Cái gì… A… Thật…Mất mặt quá!”
Cậu cực kỳ hối hận, cậu không nên đến quán bar này, cậu không nên uống say, cậu càng không nên vào khách sạn cùng với người đàn ông này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.