Cảm xúc bi quan luôn tồn tại cũng từ từ giảm bớt xuống, tựa như khu thánh địa này thật sự có một sức hấp dẫn thần bí, có thể gội rửa mỏi mệt và ưu phiền của người hành khách.
Lục Dịch Phi yên lặng nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở trong phòng khách của cậu, ngày đầu tiên đến cao nguyên, cơ thể vẫn hơi khó chịu, cậu tính nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày hôm sau mới có sức sánh kịp bước chân với những người đồng hành.
Cho đến tận lúc mặt trời lặn, bạn cùng phòng của Lục Dịch Phi vẫn chưa xuất hiện. Không đến chăng? Như vậy cũng tốt, Lục Dịch Phi nghĩ lại, cô độc một mình, cậu đã quen từ lâu rồi.
Bữa tối được thu xếp ở một quán nhỏ đậm chất dân tộc nơi góc phố, khi Lục Dịch Phi ngồi vào chỗ, các hành khách khác cơ bản cũng đã đến đông đủ. Mọi người sôi nổi tự giới thiệu với nhau, một đôi vợ chồng mới cưới, ba cô bạn sinh viên, còn có hai cô gái nhân viên văn phòng.
Theo lời nói của hướng dẫn viên du lịch, thực sự đến từ Nam chí Bắc nhưng tình yêu với mảnh đất này khiến mọi người không còn xa cách nữa, tất cả đều rất vui vẻ.
“Bạn cùng phòng của tôi đâu?” Lục Dịch Phi hỏi hướng dẫn viên du lịch.
“Anh ta á? Vừa gọi điện thoại xong, anh ta nói máy bay bay trễ giờ, sắp đến rồi!” Hướng dẫn viên du lịch mĩm cười vỗ vào bả vai của Lục Dịch Phi: “Yên tâm đi! Nếu anh ta không đến thì chúng tôi cũng không bắt cậu đóng thêm một nửa tiền phòng đâu.”
Lục Dịch Phi lúng túng cười với hướng dẫn viên du lịch, không không, điều cậu quan tâm không phải là chuyện đó!
Bản thân là người mắc bệnh trầm cảm, Lục Dịch Phi vẫn hơi tự ti, cậu rất sợ mình sẽ gây thêm phiền phức cho người khác.
Lúc này, đồ ăn cũng đã được mang lên, nhân viên phục vụ mang chén đựng đầy trà bơ và rượu lúa mạch lên cho mọi người, mọi người đang định nâng chén chúc mừng lần gặp mặt tình cờ này thì ngoài cửa tiệm vong vào một tiếng nói khiến trái tim của Lục Dịch Phi đập loạn.
“Rất xin lỗi mọi người. Máy bay bay trễ giờ nên đến muộn! Bữa ăn này coi như tôi mời!”
Không cần quay đầu lại, không cần đợi hướng dẫn viên du lịch giới thiệu, cậu cũng biết hành khách đến muốn nhất kia là ai.
Vì trong lòng ấp đến những cảm xúc lẫn lộn nên cơ thể của Lục Dịch Phi vô thức run lên.
Cậu cố gắng kìm lại những giọt nước mắt.
Người này, cả đời này, cậu không trốn thoát được.