Lúc này đã sắp mười một giờ đêm, trên đường vô cùng im ắng, cửa sổ ở trong tòa nhà của công ty Lục Dịch Phi gần như đã tắt hết.
Trần Mật lên tầng, nhân viên bảo vệ gác cổng cũng không ngăn anh lại. Trước đây, Trần Mật thường xuyên đến đón bạn trai vào lúc nửa đêm, tất cả mọi người đều biết đến anh.
Quen đường quen nẻo, Trần Mật đi đến phòng làm việc của Lục Dịch Phi. Đèn đuốc bên trong phòng lớn vẫn sáng trưng như vậy. Lục Dịch Phi vẫn ngồi như trước đây ở nơi quen thuộc kia, nhìn bóng lưng vô cùng lẻ loi. Bở vì cậu quá mức tập trung chỉnh sửa bản thiết kế nên Lục Dịch Phi không nhận ra được có người đang đứng ở lối ra vào cách sau lưng cậu không xa.
May quá! Em ấy vẫn chưa rời khỏi công ty. Trần Mật thở dài một hơi. Anh chú ý đến lớp băng gạc quấn trên cánh tay trái của Lục Dịch Phi, anh lập tức cảm thấy đau lòng.
“Bé Lục!” Trần Mật mở miệng gọi Lục Dịch Phi. Trước đây, khi quen nhau anh luôn gọi cậu là “bé Lục”. Mặc dù bây giờ đã chia tay nhưng anh vẫn chưa thể thay đổi thói quen trong một sớm một chiều được.
Cơ thể của Lục Dịch Phi rõ ràng run rẩy. Sau đó, cậu lại xoay người lại, mắt chạm mắt với Trần Mật trong thoáng chốc, tiếp đó cậu lại nhanh chóng né tránh nó.
“Trần Mật. Anh… Sao anh lại đến đây? Anh tìm em có việc gì?” Lục Dịch Phi đứng dậy. Một thời gian ngắn không gặp nhau, trạng thái tinh thần của chính bản thân cậu ấy còn uể oải và sa sút hơn trước. Làn da khô sạm như sáp, mắt cũng có vết quầng thâm nhàn nhạt. Đôi mắt vốn sáng và trong suốt như Bambi cũng đã mất đi vẻ trước đây.
Trần Mật là người thẳng thắn, anh vào luôn vấn đề: “Bé Lục, em đừng ép bản thân mình nữa!”
Lục Dịch Phi bị lời nói không đầu không cuối này làm cho sững sờ: “Lại xảy ra chuyện gì sao?”
Trong khi nói chuyện, Trần Mật đã đi đến trước mặt Lục Dịch Phi, anh trực tiếp cầm lấy cổ tay phải của Lục Dịch Phi: “Bé Lục. Đừng làm chuyện điên rồ nữa!”
Lục Dịch Phi cố gắng nở nụ cười: “Trần Mật. Cảm ơn anh đã quan tâm em. Thật sự em không sao cả. Em chỉ uống rượu say, bị thương ngoài da thôi mà.”
“Đừng lừa mình dối người nữa!” Vẻ mặt của Trần Mật nghiêm túc, anh không buông tay ra: “Bé Lục không có ai hiểu em hơn anh cả. Em… Thật sự muốn tìm đến cái chết đúng không?”