Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 17: Cảm giác tồn tại bằng không!




Editor: Đào tử 🍑
______________________
Trong đầu thiếu niên đang đấu tranh kịch liệt.
Rốt cuộc hắn nên ăn hay không nên đây?
Làm quỷ nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đói bụng đến thế, dạ dày như thắt lại, muốn uống máu của Lôi Nhã Đình.
Đang muốn há miệng cắn lên cổ Lôi Nhã Đình, Lôi Nhã Đình lại đem sợi nguyên khí kia đưa vào đan điền.
Thiếu niên ồ lên một tiếng.
"Sao lại hết thơm rồi?"
Lôi Nhã Đình cũng ngây ra, cô...cô hình như nghe được giọng con trai?
Tự nhiên trong ngực truyền ra một cỗ ấm áp, cô vô thức đưa tay lên sờ, thì ra vật nóng lên là lá bùa mà Na Tra cho.
Lôi Nhã Đình lấy lá bùa ra.
Thiếu niên không có cảm giác gì, chỉ thấy hơi khó chịu, nhưng nữ quỷ bên kia lại phát ra tiếng thét bén nhọn.
"Ai vậy, rống như quỷ-- "
Bạn cùng phòng bị đánh thức, tức giận mắng chửi nhưng đợi bọn họ thấy thứ "rống như quỷ" kia, cuống họng như bị người ta bóp lấy, lời nói nghẹn lại trong họng.
Đèn chập chờn ba lần rồi tắt, đám người chỉ có thể mượn ánh trăng thấy rõ tình hình trong phòng
Một con nữ quỷ áo trắng toàn thân máu me đầm đìa đang dựa vào lan can sắt, quỷ khí nồng nặc, huyết lệ từ trong hốc mắt chảy ra.
"Quỷ, quỷ kìa -- "
"A a a a -- "
Mấy nữ sinh bị dọa đến hoa dung thất sắc, thét cao đến mức muốn vỡ bóng đèn.
Lôi Nhã Đình cũng bị dọa sợ.
Cô vô ý lấy ra một lá bùa, thiếu niên bị dọa bay lùi về sau, nữ quỷ câm điếc không lùi mà tiến tới, như là bị ai đó chọc giận.
Thiếu niên thấy thế, khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng dần nặng nề.
Trên tay nữ quỷ có mạng người, nhưng người cô ta giết là kẻ thù.
Nhiều năm qua, vì tránh đả thương người khác, nữ quỷ đều trốn dưới nhà xác bệnh viện, mượn quỷ khí của thiếu niên để duy trì tỉnh táo.
Lúc nhàm chán sẽ đi dọa những người tuổi thọ sắp hết.
Nhiều năm chưa xảy ra việc gì, hôm nay lại bị tấm bùa của Lôi Nhã Đình làm bộc phát sát ý.
Nếu không ngăn cô ấy lại, cả phòng ngủ... Không, không chỉ phòng ngủ này, có khi tất cả nữ sinh trong kí túc xá này sẽ không còn thấy ánh mặt trời.
"Đừng chọc cô ấy nổi giận nữa!"
Thiếu niên lên tiếng ngăn cản, không ngờ Lôi Nhã Đình còn động tác khác.
Cô ta không biết từ nơi nào lấy Hỗn Thiên Lăng ra, khí tức của Hỗn Thiên Lăng chính khí lẫm liệt, để quỷ thiếu niên vô cùng chán ghét thế nhưng một cỗ xúc động táo bạo hiện lên làm mắt hắn đỏ ngầu.
Lúc này một tấm bùa dán vào mặt thiếu niên, triệt để chọc giận hắn.
Trước kia chỉ có một con mắt đỏ lên, hiện tại toàn bộ hai mắt đều đỏ ngầu.
Bùi Diệp vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy cảnh tượng như thế.
Nữ quỷ câm điếc dùng tóc dài quấn quanh cổ bọn người Bạch Hiểu Hiểu, Chu Tuệ Vinh, đưa họ lên cao, mắt họ nhanh chóng trợn trắng.
Lôi Nhã Đình thì chật vật dùng Hỗn Thiên Lăng và bùa chú chống lại thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân.
Dường như thiếu niên cũng đang cố áp chế bản thân, song cũng khiến Lôi Nhã Đình chật vật chống đỡ một hồi lâu.
Bùi Diệp ngậm lấy điếu thuốc tựa vào cửa, lên tiếng phá vỡ màn tự biên tự diễn của đám người và bọn quỷ.
"Tôi nói này, tôi đứng sờ sờ ở đây, các người có thể nhìn tôi một chút được không?"
Chẳng lẽ hào quang nữ chính của Lôi Nhã Đình quá chói mắt nên không ai để ý đến nhân vật pháo hôi như cô?
Nhớ khi xưa Bùi Diệp cũng đã từng quát tháo phong vân, đi tới đâu là khiến mọi người chú ý tới đó, hiện tại thế nào?
Không ai thèm để ý, cảm giác tồn tại bằng không.
So sánh ra người ta có thể nhỏ một giọt nước mắt đồng tình.
Lôi Nhã Đình thấy Bùi Diệp mở cửa ra, nhanh chóng dùng Hỗn Thiên Lăng đánh thiếu niên.
Thừa dịp thiếu niên né tránh, Lôi Nhã Đình bỗng nhiên chảy về hướng của Bùi Diệp, còn từ phía sau đẩy cô một cái, khiến cô đứng đối diện lệ quỷ, tranh thủ cơ hội sống sót cho mình.
Bùi Diệp: "..."
Dù gì cũng là bạn ngủ chung một phòng, đừng tuyệt tình thế chứ?
Cô đem khói thuốc trong tay bắn ra, xuyên qua yết hầu của nữ quỷ.
Nữ quỷ bị đám khói này đốt lấy, âm khí quanh thân bị đốt mất ba bốn phần, hồn thể trong suốt nhanh đến nỗi dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Cô ta ôm đầu gục xuống run lẩy bẩy, tóc quấn lấy bọn người Bạch Hiểu Hiểu theo đó rơi xuống.
Bọn người Bạch Hiểu Hiểu không có gì chèo chống rơi xuống đất, phịch, rớt xuống nền đất rắn chắc.
Không kịp lo chút đau ấy, mọi người sau khi thoát khỏi che cổ lại tham lam hít không khí vào, ho khan kịch liệt đến hốc mắt phiếm hồng.
Đám người bọn họ sợ run cầm cập, nước mắt nước mũi lấm lem trên mặt.
"Người anh em, lại đây nói chuyện nè!"
Bùi Diệp một tay khoác lên đầu vai của thiếu niên, nhìn như động tác ngẫu nhiên, thực ra đang nắm lấy chỗ yếu của đối phương.
Cảm xúc táo bạo như thủy triều rút xuống, đôi mắt đỏ ngầu một lần nữa khôi phục lại đen nhánh, cả người trở lại dáng vẻ đơn thuần vô hại như trước.
Còn nữ quỷ --
Cô ta còn đang ngồi xổm trên mặt đất mà khóc.
"Làm nam quỷ, hơn nửa đêm lại chạy đến ký túc xá nữ, không phải sắc quỷ thì là gì, cậu phải giải thích rõ ràng chớ? Các người xém giết người rồi đấy!"
Thiếu niên im lặng trong giây lát, ánh mắt nhìn về phía đám người đang dựa vào nhau kia, thấy Chu Tuệ Vinh trốn sau lưng Bùi Diệp, rủ mắt xuống oan khuất nói nhỏ.
"Tôi quang minh chính đại được mời vào đây đàng hoàng, không phải là sắc quỷ."
Bùi Diệp nhíu mày, "Ai mời cậu vào?"
Quỷ thiếu niên duỗi đầu ngón tay tinh tế ra, chỉ vào Chu Tuệ Vinh, rồi nói, " Tôi gõ cửa sổ, cô ta mở cửa sổ cho tôi vào."
Hắn không phải sắc quỷ, hắn rất lễ phép gõ cửa sổ, còn ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ mấy tiếng, không nhìn loạn đồ lót nữ sinh hay nhìn sau lưng.
Chu Tuệ Vinh nghe xong sắc mặt trắng bệch.
Mình mở cửa sổ cho quỷ vào lúc nào?
Bây giờ đầu óc cô ta rất hỗn loạn, không nghĩ ra mấy chuyện ấy.
"Mà cậu tới đây làm gì?"
Bùi Diệp cười hỏi thiếu niên, con quỷ này khá lễ phép, nếu lúc nãy không động thủ thì đúng là rất tốt.
Quỷ thiếu niên yếu ớt nhìn sang Bùi Diệp, lên án nói, " Cô khi dễ thủ hạ của tôi, tôi muốn thay cô ấy lấy lại danh dự."
Hắn là một lão đại tốt.
Bùi Diệp: "..."
Cô khi dễ cô ta khi nào...
Ánh mắt rơi vào thân ảnh tội nghiệp kia hận không thể dán chặt trên thân nữ quỷ, Bùi Diệp bỗng sáng tỏ.
Có vẻ lúc ban ngày lầm tưởng nữ quỷ là trò đùa của ai đó nên nhấn cô ta vào trong rãnh nước rồi ném vào bồn cầu, khó trách người ta tìm tới cửa.
"Cô ấy hù tôi sợ, tôi chỉ là quá kích động nhưng không quá đáng. Cậu phải biết người làm sai trước là cô ta, cậu thân là lão đại cũng phải biết phân rõ phải trái, không thể che chở thuộc hạ vô điều kiện được, sẽ làm hư bọn họ." Bùi Diệp giáo huấn thiếu niên, làm lão đại không thể sủng thuộc hạ như thế, càng không thể không phân tốt xấu liền đi đòi công bằng cho bọn họ, lâu dần bọn họ sẽ cậy sủng sinh kiêu, sớm muộn gì cũng gây họa lớn mà hắn không giải quyết được, ví dụ như cô Bùi Diệp, "Quan trọng nhất là cậu không phải đối thủ của tôi. Cậu tới tìm tôi gây phiền phức, đánh thắng được thì còn tốt, nếu đánh không lại chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao, tổn hại đến uy nghiêm lão quỷ của cậu nữa? Có đúng không?"
Thiếu niên nghe xong, nghiêm túc gật đầu.
"Nghe có lý!"
Bùi Diệp vừa định nói trẻ nhỏ dễ dạy, thiếu niên hơi ủy khuất nói, "Lúc đầu tôi đâu muốn ra tay, nếu có thể giải quyết trong hòa bình sẽ không dùng vũ lực. Bây giờ là thời đại hòa bình, quỷ như chúng tôi cũng biết đúng sai. Vậy mà người sống các cô lại không biết điều, câm điếc tu thân dưỡng tính thật nhiều năm, suýt chút nữa đã hủy đi đạo hạnh của cô ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.