Sau Khi Đỗ Bắc Đại Tôi Chạy Rồi

Chương 3:




10.
Hiện tại bầu không khí rất kỳ lạ.
Trên bàn có một thùng bia.
Còn Tần Vọng và Matt, hai anh em hai quốc gia, đang trò chuyện vui vẻ.
Tôi ngồi bên cạnh, không dám phát ra tiếng nào.
Tôi không hiểu.
Một người là bạn trai cũ của chị tôi.
Một người là bạn trai hiện tại của chị tôi.
Sự ngượng ngùng khi họ gặp nhau.
Tại sao tôi phải chịu đựng chứ!
Tôi nhắn tin cho Thư Nguyệt.
【Tần Vọng cũng đến.】
【Anh ấy đến làm gì, chơi bài chứ gì?】
Chơi bài cái quỷ!
Chị tôi còn an ủi tôi.
【Yên tâm đi, tính cách của Matt rất tốt, chuyện gì anh ấy cũng có thể nói.】
Đó là trọng điểm sao!
Cuối cùng, bữa tối kỳ lạ này kết thúc bằng việc Matt uống say mèm và nằm gục trên bàn.
Từ đầu đến cuối, Tần Vọng đều tỏ ra khá bình thường.
Cho đến khi chúng tôi đưa Matt về khách sạn.
Tôi leo lên xe taxi.
Mới phát hiện Tần Vọng ngồi trong xe luôn nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bị nhìn đến phát hoảng: "Anh có sao không?"
"Em đã lên đó 7 phút 20 giây."
Tôi:? "Ồ."
"Anh ta có hôn em không?"
"Anh điên rồi sao, anh ấy là bạn trai của chị tôi!"
Tần Vọng mím môi:
"Nhưng anh muốn hôn em."
Người lái xe nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Tôi xấu hổ ho khẽ:
"Anh say rồi."
"Tại sao phải để người khác dạy tiếng Anh."
"Tôi không có!"
"Là anh dạy không tốt sao?"
"Tôi đã nói là tôi không có!"
Tôi tức giận nâng cao giọng, Tần Vọng cuối cùng cũng im lặng.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mím môi, dường như còn mang theo chút... ấm ức?
Lâu sau, tôi nghe anh thấp giọng thì thầm.
"Đã nói rằng mỗi Giáng sinh sau này sẽ cùng anh ở bên nhau."
"Đồ lừa đảo."
11.
Tần Vọng đã ngủ say.
Không khí trong xe trở nên yên lặng lần nữa.
Bên ngoài cửa sổ, những chùm đèn neon lướt qua, từ từ nối thành một đường thẳng.
Âm thanh hơi thở đều đặn của chàng trai đi cùng khẽ chạm đến tim tôi.
Những ký ức cũng theo đó mà trào dâng.
Vào mùa Giáng Sinh năm ngoái,
Tôi đã ở bên cạnh Tần Vọng.
Thời điểm đó vì kết quả học tập, tôi rơi vào tình trạng rất tồi tệ.
Đột nhiên, đêm đó, anh ấy không dạy tôi làm bài tập nữa.
Anh ấy bất ngờ muốn dắt tôi đi leo núi giữa đêm.
Ban đầu tôi không hiểu tại sao.
Nhưng khi đứng trên đỉnh núi, với cảnh thành phố lung linh dưới ánh đèn đêm, tôi đột nhiên hiểu ra.
"Bé con, kỳ thi đại học không phải là cuộc sống duy nhất của chúng ta, nó chỉ là một sự lựa chọn."
"Nhìn xung quanh, với vạn vì sao và ngàn đèn neon, dù thành công hay thất bại, chỉ cần em đứng ở đây, chúng vẫn sẽ tỏa sáng vì em."
"Vì vậy đừng sợ, đừng có áp lực. Anh sẽ cố gắng hết sức mình, tạo ra cơ hội cho em, nhưng ngay cả khi em thất bại cuối cùng cũng không sao, vì bên cạnh bạn vẫn có anh mà."
Bây giờ tôi đã nhập học Đại học Bắc Kinh.
Nhưng những lời Tần Vọng nói với tôi vào ngày hôm đó vẫn in sâu trong đầu tôi.
Trong một khoảng thời gian dài, tôi thực sự đã suy nghĩ về vai trò của ânh ấy đối với tôi.
Anh ấy đối với tôi là gì?
Một người thầy nghiêm khắc.
Một người bạn trai giả.
Hay là một thứ gì đó tôi cố níu kéo sau khi tất cả mọi người đều từ bỏ tôi.
Vào đêm đó, trái tim tôi đã lên tiếng với Tần Vọng.
Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng loại tình cảm này dựa trên sự lừa dối.
Là điều ghê tởm, đáng khinh, là sự tồn tại vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng.
Vì vậy, trước khi nó lan rộng, tôi đã cắt đứt mối quan hệ này nhanh chóng.
Nhưng tôi không ngờ rằng bây giờ lại gặp lại Tần Vọng.
Và không ngờ hơn nữa, vào đêm Giáng Sinh này, trong chiếc xe hẹp này, những cảm xúc bị kìm nén dường như đã điên cuồng tuôn ra.
Cố gắng phục hồi tất cả mọi thứ…
12.
Ban đầu tôi muốn kéo giãn khoảng cách với Tần Vọng.
Không ngờ sáng hôm sau, anh ấy lại xuất hiện ngay dưới ký túc xá của tôi.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám, dường như đã quên đi sự ngượng ngùng trên xe taxi đêm qua.
Nhìn thấy tôi, anh tự nhiên đưa qua một chai nước khoáng:
"Hôm nay chúng ta đưa Matt đi đâu chơi?"
"Chúng ta?"
"Anh và anh ấy từ khi nào lại thân thiết vậy?!"
Tần Vọng cười nhẹ:
"Thân hơn với em một chút, ít nhất là đêm qua chúng tôi đã “kết bạn” với nhau."
Được rồi.
Giờ chúng tôi thậm chí còn không phải bạn bè.
Trong những ngày tiếp theo, Tần Vọng nói muốn làm tròn nghĩa vụ chủ nhà, nên đã đi cùng Matt suốt chuyến đi.
Có anh ở bên, tôi tự nhiên thấy thoải mái.
Chỉ có điều tôi hơi thắc mắc:
"Anh đi chơi với bạn trai hiện tại của bạn gái cũ, bạn gái anh sẽ không giận sao?"
Tần Vọng nhăn mày: "Em có giận không?"
Tôi không hiểu:
"Tôi giận gì chứ?"
"Vậy là được rồi."
? Sao tôi cảm thấy có gì đó lạ lắm! Nhưng cũng không biết có phải là cảm giác của tôi sai hay không.
Sau đó, phong ấn trên người Tần Vọng dường như được giải trừ.
Anh ấy dường như lại mạnh mẽ bước vào thế giới của tôi.
Anh là lớp trưởng của chúng tôi.
Có sẵn thời khóa biểu.
Vì vậy, miễn là anh rảnh, anh sẽ ngồi cạnh tôi trong lớp.
Cuối kỳ anh sẽ hẹn tôi đi thư viện.
Ban đầu tôi còn hơi phản kháng.
Nhưng sau này nghĩ đến môn toán thực sự khó... tôi đã nhượng bộ.
Cuối cùng, ngay cả bạn cùng phòng tôi cũng không hiểu.
Chạy đến hỏi tôi.
"Vậy bây giờ Tần Vọng thực sự là bạn trai của ai?"
"Trần Du Nhiên, chị gái cậu, hay cậu?"
Câu hỏi quá khó.
Tôi chọn im lặng.
Hôm đó tôi đã hẹn với Tần Vọng đi thư viện.
Tôi đang đứng chờ anh ở cửa, thì Trần Du Nhiên đi tới.
"Em có phải là Thư Nhan không? Nghe nói em là người cuối cùng được nhận vào Bắc Đại, thậm chí ngành học hiện tại của em cũng là được điều chỉnh?"
Tôi không hiểu.
"Điều này, có chuyện gì không?"
Trần Du Nhiên nhăn mày:
"Tần Vọng là thủ khoa của lứa của em, vừa mới đến trường đã được mấy giáo sư lừng danh tranh giành. Dự án chung của nhóm chúng tôi gần đây đã nhận được giải thưởng, tương lai của cậu ấy không giới hạn."
Tôi vẫn chưa hiểu:
"Vậy thì sao?"
"Em không xứng với cậu ấy."
Sau đó, trong khoảnh khắc quan trọng này.
Tôi lại một lần nữa nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Tần Vọng.
"Cô ấy không xứng, còn chị thì sao?"
"Chị là chìa khóa vạn năng, chị tự tin chị với ai cũng “mở” lời khuyên được sao!"
Trần Du Nhiên rõ ràng lần đầu tiên cảm nhận sức mạnh của Tần Đại Pháo, mặt trắng bệch.
"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô ấy thực sự không..."
"Tôi là thầy của cô ấy, đến lượt chị nói sao?"
"Lúc trước tôi nghĩ chị là đàn chị, nên tôi không muốn nói thẳng.”
“Dự án trước nếu không có cô, tiến độ hoàn thành có thể nhanh hơn một tuần, đâu cần kéo dài đến mức tôi không thể dành đêm Giáng Sinh cho bạn gái?"
"Tôi có một đề xuất nhỏ, năng lực tưởng tượng của chị thích hợp để thể hiện trên kịch bản truyền hình, đừng phá hỏng dự án nghiên cứu nữa.”
“Chỉ cần treo tên lên là được, chứ đừng tham gia."
"Cậu..."
"Giáo sư Dương bên kia tôi đã nói giúp chị rồi, sau này không cần đến nữa. Tôi có chứng ghét mấy người ngốc nghếch, phải làm việc với những người năng lực kém, lại tự cho mình là đúng, tôi thấy rất khó chịu."
Nói xong anh nắm tay tôi dắt đi.
Đi mãi đến nơi không có người, anh mới buông tôi ra.
"Tôi nhớ không nhầm là đã nói với em, lần sau nếu thấy em bị bắt nạt, tôi sẽ xử lý cả em."
Tôi thực sự oan ức.
Lần này hoàn toàn là do Tần Vọng xuất hiện quá nhanh.
Hoàn toàn không cho tôi cơ hội phát huy! Tần Vọng không nghe tôi giải thích, từ từ tiến gần đến tôi.
Khoảng cách đã gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh.
Tôi nhớ lại trước đây, mỗi lần tôi làm sai bài.
Anh cũng phạt tôi như vậy.
Lông mi hơi rung rinh, tim đập nhanh chưa từng thấy.
Khi tôi nhắm mắt đợi vài giây, người đối diện vẫn chưa có động thái gì.
Tôi lén mở một mắt.
Chỉ thấy anh kéo ra khoảng cách với tôi, làm bộ nghiêm túc nói.
"Thôi, tôi không thèm hôn em gái của bạn gái cũ."
Câu này sao mà quen quá.
Hình như giống câu tôi từng nói "Tôi không kết bạn với bạn trai cũ của chị gái."
Thật đúng là.
Tần Vọng vẫn là người nhỏ nhen, có thù tất báo! Sau đó tôi hỏi anh:
"Mọi người nói Trần Du Nhiên là bạn gái anh."
"Ai nói?"
"Chỉ là, mọi người đều nói vậy."
"Mọi người nói em tin, vậy mọi người còn nói em muốn theo đuổi tôi, em không tin à."
Tôi sửng sốt:
"Tôi muốn theo đuổi anh? Khi nào, ai nói chứ!"
"Em chưa nghe nói?"
"Chưa!"
"Ồ, vậy tôi cũng chưa nghe những gì em nói."
Tôi:...
13.
Vào cuối tháng Giêng, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Ban đầu tôi dự định sẽ không về nhà. Nhưng Tần Vọng không biết tình hình gia đình tôi, vài ngày trước Tết đã hỏi tôi về kế hoạch.
Do dự một lúc, tôi vẫn cùng anh ấy đặt vé.
Shu Yue ở Anh, không về nhà đón Tết. Cô ấy không có ở nhà. Thái độ của bố mẹ đối với tôi… có lẽ sẽ tốt hơn chăng.
Sự thật chứng minh rằng, dù dắt bò đến Bắc Kinh thì nó vẫn là bò.
Tôi về nhà, thời gian mẹ thở dài lại còn nhiều hơn.
Mỗi ngày mẹ đều lải nhải với tôi:
"Mẹ đã nói đi du học có gì tốt, đến cả Tết cũng không về được."
"Hôm trước mẹ gọi video với chị con, nhìn gầy đi nhiều, không biết có ăn uống đàng hoàng không."
Video? Kể từ khi tôi đến Bắc Kinh học, mẹ chưa từng chủ động liên lạc với tôi. Tôi cúi đầu không nói gì, mẹ cau mày dạy dỗ tôi.
"Bây giờ vào được Bắc Đại liền cho là giỏi lắm phải không, mẹ nói cho con biết, đầy người tốt nghiệp Bắc Đại mà không tìm được việc làm đấy."
"Con rảnh thì liên lạc với chị con nhiều vào, sau này con không có tiền đồ, chẳng phải vẫn phải dựa vào chị con sao."
"Hai đứa các con, mẹ phải cảm ơn trời vì sinh được chị con xuất sắc như vậy, nếu không chỉ dựa vào con thì mẹ với bố con đến giờ vẫn chẳng yên ổn."
Tôi cuối cùng không chịu nổi nữa.
"Chị chị, lúc nào cũng chỉ có chị thôi. Nếu bố mẹ chán ghét con như vậy, thì lúc đó đừng sinh con ra!"
"Nếu không phải vì mang thai đôi, con nghĩ chúng ta muốn sinh con ra sao?"
Bà ấy trừng mắt nhìn tôi:
"Con bớt vô ơn ở đây đi, lúc đó vì chăm sóc hai đứa, mẹ và bố con mới phải nghỉ việc. Nếu không nhờ chị con thông minh, từ nhỏ tham gia các cuộc thi kiếm tiền phụ giúp gia đình, con nghĩ con có thể lớn lên được như vậy sao! Không biết ơn thì thôi, lại còn ở đây nổi giận với ai!"
Luôn luôn là như vậy.
Nhà chúng tôi, luôn luôn như vậy.
Chị gái thông minh là công cụ kiếm tiền của bố mẹ; em gái ngốc nghếch thì là gánh nặng của cả nhà.
Trước đây tôi không hiểu, tại sao bố mẹ luôn đưa chị đi ra ngoài. Tôi chỉ có thể bị bỏ lại nhà bà ở quê. Mẹ nói:
"Vì con quá ngốc, đi ra ngoài ngoài gây rối còn làm được gì?"
Thế là, tôi trở thành người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Sau đó tôi cố gắng học, mong cải thiện thành tích để thu hút sự chú ý của bố mẹ.
Một đêm nọ, tôi lấy hết can đảm gõ cửa phòng chị, muốn chị giúp tôi giải bài tập sai.
Chị tôi nói:
"Chị dạy em, chỉ làm chậm thời gian làm đề của chị thôi."
"Em không cần làm những việc vô ích này, chị nói thật, dù em có cố gắng thế nào, em cũng không bao giờ vượt qua chị được đâu."
Lúc đó tôi không tin. Tôi dốc hết sức muốn vượt qua chị.
Nhưng sau đó tôi nhận ra, có lẽ cuộc đời vốn dĩ là một canh bạc không công bằng.
Giống như tôi và Thư Nguyệt cùng lớn lên trong bụng mẹ.
Chị ấy là thiên chi kiêu nữ. Còn tôi chỉ là món quà tặng kèm mua một tặng một.
Kỳ thi đại học lúc đó là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi không biết tại sao chị lại muốn "cho mượn" Tần Vọng.
Khi tôi tuyệt vọng muốn thoát khỏi gia đình này ở tuổi 18, anh ấy chính là sự cứu rỗi của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.