Sau Khi Gả Cho Quyền Thần

Chương 1: Tộc nữ




🌸🌸🌸
"A Chiêu, muội cài cây trâm ngọc này đi, tỷ cảm thấy vật này sẽ tôn màu da, muội cài nó, cho dù có là vương gia hay đại nhân đi chăng nữa thì họ nhất định sẽ không rời nổi mắt." Lan Viện từ trong hộp trang điểm lấy ra một cây trâm hoa mai được làm từ phỉ thúy, nhìn Lan Chiêu cười nói.
Lan Chiêu cầm cây trâm, khẽ nhìn qua, đây đúng là món đồ trang sức nàng thích nhất.
Nhưng lời nói của Lan Viện nghe như đâm vào lòng người.
Nàng cầm cây trâm kia, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Hay là quên đi, khiến người ta nhìn không rời mắt thì có ích gì, không bằng cứ để mọi người chướng mắt muội, như vậy có khi lại tốt."
Lan Viện sững sờ, lập tức nghiêm mặt nói: "A Chiêu, muội đừng ngốc. Muội đã biết ý tứ của bá tổ phụ và quý phi nương nương, nhất định sẽ xin tứ hôn muội cho Lệ quận vương hoặc Trịnh phủ. Tuy Lệ quận vương cũng có ý với muội, nhưng hậu viện hắn đã có vương phi, trắc phi, một đám thứ phi, con cái cũng có mấy người. Lần này muội nhất định phải khiến Trịnh đại nhân để ý tới mình nếu không quý phi nương nương nhất định đưa muội cho Lệ quân vương vì không muốn đắc tội hắn, đắc tội với tôn phủ."
Lan Chiêu nghe xong, tay đang cầm trâm bỗng dưng nắm lại thật chặt, cánh hoa mai khảm vào lòng bàn tay khiến nàng đau nhức.
Lan Viện trông thấy, thở dài, nói: "A Chiêu, đây là mạng của chúng ta. Ai bảo chúng ta sinh ra ở Lan gia, ngày thường tuy không đến nỗi tệ, nhưng không phải đích nữ. Việc chúng ta có thể làm là thỏa mãn mọi yêu cầu của họ, đồng thời khiến cuộc sống mình, của phụ mẫu, huynh đệ trôi qua khá hơn một chút."
Lan Chiêu, Lan Viện, các nàng đều là bà con xa của sủng phi đương triều - Lan quý phi.
Bởi vì thuở nhỏ xinh xắn, đáng yêu, sau này lớn lên nhất định sẽ là mỹ nhân cho nên các nàng được nuôi dưỡng ở chi trưởng của Lan gia. Ngoài việc được học cầm kỳ thư họa giống đích nữ của Lan gia, các nàng cũng được học chút thuật khuê phòng, để chuẩn bị khi trưởng thành.
Các nàng là người Lan gia, nhưng trong nhà lại nghèo khó, người thân và phụ mẫu nhận được ân huệ là nhờ vào các nàng, huynh đệ cũng được học ở thư viện tốt. Cho nên mệnh của bọn họ, sớm đã không do mình quyết định.
Tuy các nàng xinh đẹp, có cùng dòng tộc với quý phi nhưng cách chi trưởng quá xa nên cũng chỉ như dân thường. Lan gia bồi dưỡng các nàng để gả cho những gia tộc quyền quý, hiển hách song những nhà này chê thân phận các nàng không cao quý nên chỉ có thể nạp làm tiểu thiếp.
Lan Viện nói: "A Chiêu, Trịnh đại nhân là lựa chọn tốt nhất của muội. Hắn quyền cao chức trọng, lại có được sự tin tưởng của bệ hạ, Vương thừa tướng tuổi tác đã cao, vị trí thừa tướng tương lai chắc chắn sẽ về tay hắn, không có người thứ hai, chỉ cần hắn muốn muội, quý phi nương nương chắc chắn sẽ tác thành."
"A Viện." Lan Chiêu lẩm bẩm nói.
Lan Viện cười khổ, nói: "A Chiêu, ta biết muội hoài nghi ta bị lão phu nhân bắt tới khuyên muội, nhưng những lời ta nói trước đó đều thật lòng. Từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, đau khổ, vui sướng cùng nhau, ta chỉ hi vọng, tương lai chúng ta có thể tốt hơn, cha mẹ, huynh đệ của chúng ta cũng sống tốt."
"Muội biết, " Lan Chiêu rơi nước mắt, "Ta không hoài nghi tỷ, muội biết tỷ muốn tốt cho muội."
Tháng sau Lan Viện phải gả tới Vân Nam xa xôi, làm trắc phi của vương thế tử Vân Nam.
Trên triều, người vương thế tử Vân Nam xin tứ hôn vốn là đích nữ Lan Linh Ngữ, nhưng do nàng ta tôn quý, không chịu làm thiếp xuất giá đến nơi xa nên cuối cùng Lan Viện phải gả thay.
Lan Viện đưa tay lau nước mắt cho Lan Chiêu, nàng cũng rơi, lệ nhưng cố kìm lại, nói: "A Chiêu, ta nghe nói Trịnh đại nhân vẫn chưa thú ai là do hắn đối với vong thê nhớ mãi không quên, dù bệ hạ có tứ hôn, hắn cũng không chịu cưới, cho nên dù đây là chuyện tốt nhưng cũng rất khó hắn. Nếu hắn muốn muội, chỉ cần hắn không lấy thê tử, muội cũng không phải chịu cảnh làm thiếp, không chừng tương lai còn có cơ hội được nâng lên chính thất. Bỏ qua lần này, coi như muội không gả cho Lệ quận vương, nhưng lần sau đâu biết sẽ là ai?"
Nói đến đây thanh âm nàng hạ thấp xuống, nói vài câu bên tai Lan Chiêu, "Tỷ nghe nói đến cuối năm nay, các phiên quốc sẽ vào triều bái kiến, nếu có người cầu hôn, công chúa của quý phi nương nương nay cũng đã lớn, nếu cần hòa thân chưa biết chừng chúng ta sẽ bị đẩy đi làm thế thân."
"A Chiêu, những năm nay chúng ta bị nuôi như những con khổng tước, ta cũng chỉ thân với muội, ta đi, tương lai cũng không biết sẽ ra sao, chỉ lo đãi ngộ dành cho cha mẹ, huynh đệ sẽ kém đi. Mẫu thân của ta thân thể không tốt, phải dùng thuốc lâu dài, đệ đệ tuổi còn nhỏ, không thể gánh vác, tương lai trong nhà không biết sẽ như thế nào. A Chiêu, tỷ mong muội có thể giúp ta chiếu cố họ."
Nói đến đây, lệ nàng tuôn ra như những hạt châu rơi xuống.
"A Viện."
Lan Chiêu đưa tay chấm nước mắt giúp Lan Viện, vừa lau vừa nói, "Muội đồng ý, muội sẽ mang cây ngọc trâm. Tỷ yên tâm, ta sẽ sống thật tốt, tỷ thông minh, tài giỏi như vậy, nhất định cũng sẽ sống tốt. Tỷ yên tâm, đường bá phụ và thẩm nương, ta sẽ chiếu cố, không để họ không có thuốc trị bệnh, Chân ca nhi và Đình ca cùng nhau đi học, Chân ca nhi thông minh lanh lợi, tương lai nhất định có tiền đồ."
***
Cuối cùng Lan Chiêu vẫn cài cây trâm ngọc đến đại sảnh Lan gia, trên người nàng cũng mặc y phục quý phi nương nương ban thưởng, đây đều là những trang phục tốt nhất, có thể thấy nàng rất coi trọng lần được diện kiến quý phi nương nương này.
Lan lão phu nhân hài lòng gật đầu, bên cạnh bà đích nữ Lan Linh Ngữ âm thành nhếch miệng.
Xe ngựa đi vào trong cung, khó tránh được Lan Chiêu phải ngồi cùng một xe, còn Lan Linh Ngữ ngồi một xe với mẫu thân mình - Lan đại phu nhân.
Trong xe, Lan lão phu nhân kéo tay Lan Chiêu, cẩn thận đánh giá nàng, cười nói: "Da dẻ mịn màng, trắng nuột, hơi thở tựa như hoa lan, A Chiêu, tướng mạo của quý phi nương nương lúc còn trẻ cũng như thế. Đáng lẽ lão thái gia muốn gả con cho thái tử điện hạ, đáng tiếc thái tử điện hạ đối với Lan gia ta quá phòng bị, không chịu nạp con, nếu như nạp, chắc hắn cũng không xem trọng con, vậy thôi đi."
"Chỉ cần có thể tận lực vì gia tộc, không quan trọng nơi nào, A Chiêu đều nguyện ý." Lan Chiêu cúi đầu nói.
Lan lão phu nhân cười nói: "Bá tổ mẫu biết, con là hài tử tốt, cha mẹ con đều là người trung hậu, huynh đệ cũng nghe lời, đứa nhỏ này, con là người có hậu phúc."
Lan Chiêu nghe được lão phu nhân nhắc đến người nhà của nàng, khó tránh khỏi giật mình, cũng may huấn luyện lâu dài khiến thần sắc nàng vững vàng, một chút cũng không thay đổi, khi bị lão phu nhân cầm tay cũng không quá cứng ngắc.
Lan Chiêu nói: "Đều là ân huệ mà bá tổ phụ, bá tổ mẫu và quý phi nương nương ban cho con và người thân."
"Đứa nhỏ này, " Lan lão phu nhân vỗ lên tay nàng: "Đều là người Lan gia, có vinh cùng hưởng, có nhục cùng chịu, nói gì đến ân huệ, chiếu cố người trong gia tộc vốn là chuyện đương nhiên. Con chỉ cần nhớ kỹ, hiện tại người chèo lái gia tộc là quý phi nương nương, tương lai không chừng sẽ là con cùng Nguyệt tỷ nhi, ngữ tỷ nhi."
"A Chiêu không dám, A Chiêu thân phận thấp kém, sao có thể so sánh với đại tiểu thư và nhị tiểu thư, con chỉ mong có thể cống hiến một chút sức mọn vì gia tộc đã là vinh hạnh." Lan Chiêu thấp giọng nói.
Lan lão phu nhân cười, nói: "A Chiêu, tướng mạo con như này, làm thiếp cho người thật đáng tiếc. Nên nhiều lần Lệ quân vương ám chỉ nhưng quý phi nương nương dù biết sẽ đắc tội tôn thất phủ cũng không đồng ý mối hôn sự này.
"Đáng tiếc, tuy con được nuôi dưỡng ở Lan phủ nhưng xuất thân lại kém, các nhà quyền quý khó đến cửa cầu hôn. Nên lần này gặp Trịnh đại nhân, con phải dùng nhiều tâm tư khiến hắn nạp con vào cửa. Hắn không có chính thê, vì vậy làm tiểu thiếp cũng không khác gì chính thất. Con yên tâm, quý phi nương nương và tam hoàng tử luôn là chỗ dựa của con, tương lai sẽ giúp con lấy được vị trí chính thất. Nhưng con cũng phải dùng tâm tư khiến hắn say mê."
Quý phi sinh được một trai, một gái, tam hoàng tử là con trai của bà. Hắn lớn hơn Lan Chiêu một tuổi, năm nay mười bảy, còn ngũ công chúa thì nhỏ tuổi hơn một chút, năm nay nàng mười lăm.
"A Chiêu biết." Lan Chiêu đáp.
Vì bản thân, vì người nhà, nàng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.
***
Nếu Lan lão phu nhân dạy bảo Lan Chiêu thì Lan phu nhân cũng dạy dỗ Lan Linh Ngữ.
Lan phu nhân không vui nhìn Lan Linh Ngữ, nhíu mày, nói: "Ngữ nhi, con phải nhớ kỹ thân phận của con cao quý, tương lai là hoàng tử phi. Dù Lan Chiêu xinh đẹp, cũng chỉ là cục đá trải đường cho con và quý phi nương nương, còn có tam hoàng tử, con không cần hạ thân phận nói chuyện với nàng. Giống Lan Viện kia, nếu lần này không có nàng và thủ đoạn sau lưng của Cam hoàng hậu, con cũng không dễ dàng thoát thân như vậy."
Lan Linh Ngữ nhếch miệng, nói: "Mẫu thân, còn không so đo với nàng. Chỉ là dáng vẻ nàng, mười phần giống tiểu hồ ly, Trịnh đại nhân là người đoan chính, nghiêm túc, sao có thể để ý đến nàng? Nghe nói, vong thê của Trịnh đại nhân là người đoan trang, hiền thục người, con sợ lần này cô mẫu và tổ mẫu đều uổng phí tinh lực trên người nàng."
Lan phu nhân nghe vậy, cười khẽ, đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, nói: "Ngữ nhi, con không hiểu được. Nam nhân bên ngoài đoan chính, trang nghiêm nhưng thực chất bên trong, ai mà không thích tiểu hồ ly? Còn có được hay không, phải thử một lần, chưa chắc đã không thành. Ngữ nhi, con cũng đã lớn, lẽ ra ta nên đề nghị với tổ mẫu để con và các đại tỷ cùng học một ít thuật khuê phòng giống Lan Chiêu, đáng tiếc tổ phụ con sợ làm hỏng khí chất tú nữ nên không đồng ý."
"Đại tỷ con thì không nói, nó đã xuất giá làm phu nhân thế tử Trần quốc công, chỉ cần có quý phi nương nương và tam hoàng tử điện hạ, Trần quốc công sẽ không để nó chịu khổ. Nhưng con phải gả vào trong cung, tuy hiện nay tam hoàng tử có chút tình cảm đối với con, nhưng hắn là hoàng tộc, những người mị hoặc bên cạnh sẽ không thiếu, cho nên học chút thuật vẫn rất cần thiết."
Mặt Lan Linh Ngữ đỏ bừng, nhưng nghĩ tới điều gì đó, trong lòng nàng ta có chút không vui, hừ nhẹ một tiếng, thầm nói: "Mẫu thân, người cũng cảm thấy biểu ca rất thương yêu con sao? Nhưng đôi khi, con luôn cảm thấy biểu ca dù tốt với con, nhưng ánh mắt hắn nhìn con và Lan Chiêu không giống nhau, tuy biểu ca xưa nay trêu hoa ghẹo nguyệt, sau đó cũng nhanh quên, nhưng con vẫn cảm thấy bất an."
Lan phu nhân biến sắc, trong mắt chứa sự tàn khốc, nhưng bà ta khôi phục thần sắc bình thường rất nhanh, thấp giọng nói: "Ngữ nhi, nam nhân không ai không có mới nới cũ, tham luyến sắc đẹp, chỉ là mức độ khác nhau, hoặc chịu nhịn xuống thôi, lần này là bệ hạ đáp ứng yêu cầu tứ hôn của cô mẫu con, chắc Trịnh đại nhân sẽ không cự tuyệt. Về phần biểu ca con, Ngữ nhi, dù Lan Chiêu quyến rũ, nhưng gả cho người cũng sẽ thu liễm. Nếu như trái tim nàng ta đặt trên người biểu ca con, không chừng còn có tác dụng lớn hơn. Dù sao con cũng nói, biểu ca đối với nàng ta chỉ mới mẻ nhất thời, sau đó sẽ quên."
- --
🥝 Chào mừng các bạn đã đến với chiếc hố mới của mình. Nếu bạn nào biết mình từ bộ "Thế thúc" thì chắc bạn cũng biết mình edit khá rùa bò 🤣🤣🤣. Nhưng mà các bạn yên tâm nha, mình sẽ k drop đâu nè.
Truyện này mình sẽ đăng full chính văn trên Wattpad, còn ngoại truyện thì các bạn có thể ghé Fanpage mình để đọc nhé. Truyện khá dài nên có thể một tuần mình sẽ đăng 2 chương nèeee, nếu rảnh mình sẽ đăng thêm nha. Trong quá trình đọc truyện, nếu bạn thấy mình edit lỗi chính tả hay câu cú chưa được mượt thì các bạn có thể bình luận đóng góp với mình luôn nha. Mình luôn trân trọng những góp ý xây dựng của mọi người ạaaa 💖💖💖
Cuối cùng, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và có những ngày chủ nhật hạnh phúc. Đừng quên ấn ⭐ ủng hộ cũng như tám chuyện với mình ở bình luận nha!
SOPHIE XIN CHÀO BẠN YÊU MẾN!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.