Sau Khi Giả Nam Tôi Gia Nhập F4

Chương 7: Nhiệm vụ hoàn thành [1/4]




Dưới ánh mắt dạt dào vẻ đắc ý của Uất Trì Diễn, Hạ Uyển trực tiếp cầm lấy phiếu đáp án của chính mình bước lên bục giảng, nói: "Thưa thầy, em nộp bài thi."
Giáo viên giám thị thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt còn hiện lên chút tươi cười, nói: "Được được, em học sinh nhanh nộp bài thi lên bục giảng đi."
Họ không dám ngăn cản Uất Trì Diễn, nhưng mà gian lận quang minh chính đại như vậy thì cũng không thể hoàn toàn mặc kệ được, cũng may là em học sinh này hiểu chuyện trực tiếp nộp bài.
Đương nhiên, vẻ tươi cười của giáo viên giám thị vào khoảnh khắc nhìn thấy phiếu đáp án kia của Hạ Uyển thì liền biến mất vô tung vô ảnh.
Phiếu đáp án này rõ ràng là chọn bừa đáp án trắc nghiệm, hơn nữa còn không viết bài văn và sửa lỗi sai, tất cả chuyện này rõ ràng đang nói cho họ biết em học sinh này không phải là hiểu chuyện, mà là đến chép bài cũng lười.
Nghĩ đến tỷ lệ nhập học trong mấy năm qua của Thánh Anh, mặc dù vẫn là top 1 trong thủ đô nhưng mà sự chênh lệch so với Thánh Vũ trong những năm gần đây đã càng ngày càng nhỏ.
Giáo viên giám thị vừa sửa lại bài thi vừa lắc đầu thở dài, có học sinh như vậy thì bị vượt mặt sau hai năm cũng là chuyện sớm hoặc muộn.
Cửa lớp A.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt u ám của Uất Trì Diễn đi tới đi lui ở cửa, Tống Chi Lễ đẩy nhanh tốc độ bút, viết qua loa cho xong câu văn cuối cùng liền vội vàng nộp bài thi, đi ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng đang rất khó chịu này của Uất Trì Diễn, Tống Chi Lễ liền hỏi luôn: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Uất Trì Diễn tường thuật lại chuyện vừa mới xảy ra một lần.
Trên khuôn mặt dịu dàng của Tống Chi Lễ mang theo vài phần khó tin, nói: "Vậy có nghĩa là cậu để cho Hạ Mộ chép bài thi của cậu, nhưng mà cậu ta lại từ chối."
Uất Trì Diễn cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết tốt xấu."
Vẻ mặt của Tống Chi Lễ càng trở nên phức tạp, suy nghĩ đến thành tích sau mỗi kỳ thi của Uất Trì Diễn, trên mặt nạ quen treo vẻ dịu dàng kia dường như lộ ra một vết nứt, nhưng anh ấy vẫn nuốt câu "ai mà thèm chép bài thi của cậu" muốn ra khỏi miệng trở vào, nói: "Uất Trì, đây là kỳ thi, gian lận là không tốt."
"Cậu không biết đó thôi, là cậu ta dùng cái loại ánh mắt đáng thương kia nhìn tôi, nếu không thì ai mà thèm để ý đến cậu ta?"
Nói tới đây Uất Trì Diễn càng thêm tức giận, rõ ràng là Hạ Mộ cầu xin anh như vậy trước, kết quả lại không chép? Người này có bệnh rồi phải không.
Tống Chi Lễ đẩy gọng kính, bình tĩnh tiến hành phân tích: "Từ từ, hẳn là Hạ Mộ ngồi ở phía sau cậu nhỉ, làm sao cậu nhìn thấy cậu ta dùng... vẻ mặt như vậy nhìn cậu?"
Trên mặt của Uất Trì Diễn hiện lên một chút vẻ chột dạ, giải thích: "Làm bài thi xong rồi, liền tiện thể quay đầu lại nhìn thử... Bỏ đi, không nói với cậu nữa."
Anh nói xong, liền bước nhanh đến hướng nhà ăn.
Vừa nãy khi đi theo Hạ Mộ ra ngoài đã thấy cậu đến nhà ăn.
Nhà ăn.
Ngồi ở nhà ăn tầng một, gọi một phần ăn đơn giản.
Xung quanh vô số ánh mắt khác thường nhìn qua đây, Hạ Uyển thậm chí còn nghe thấy có người đang khe khẽ nói nhỏ, còn nhắc tới tên của mình.
Hạ Uyển cảm thấy kỳ lạ đi tới trước mặt hai nữ sinh ngồi ở cách đó không xa đang không ngừng nhìn cô, dịu dàng nói: "Quấy rầy một chút, xin hỏi hai người đang thảo luận về tôi sao?"
Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều lộ vẻ hoảng loạn, nhưng mà sau khi đối diện với ánh mắt chân thành của Hạ Uyển thì lại đỏ mặt gật đầu.
Hạ Uyển càng cảm thấy kỳ lạ, duỗi tay sờ lên mặt chính mình, lại hỏi: "Vì sao lại thảo luận về tôi? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dưới sự chất vấn của Hạ Uyển, mặt của hai nữ sinh càng đỏ hơn, lắp bắp thoái thác cho nhau nhưng ai cũng không chịu nói.
"Phụt —"
Tiếng cười vang lên, cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn dài màu vàng đi tới trước mặt của Hạ Uyển, nói: "Bởi vì tầng một là khu chuyên dành cho học sinh đặc biệt ưu tú, nên đồ ăn giá cả ổn định nhất, mặc dù cũng sẽ có học sinh bình thường thỉnh thoảng đến đây ăn cơm nhưng rất hiếm khi có người thừa kế của nhà quyền thế hàng đầu như cậu xuất hiện."
Hạ Uyển nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, liền lập tức nhận ra cô ấy: "Là cậu!"
Cô gái thoải mái hào phóng đưa một bàn tay về phía Hạ Uyển, tự giới thiệu: "Lớp 12B, Mạnh Thanh, rất cảm ơn cậu vì chuyện ngày hôm qua."
Hạ Uyển nhẹ nhàng bắt tay với cô ấy, nói: "Nên làm thôi, vốn dĩ không có liên quan đến cậu, đáng lẽ là chúng tôi nên cảm ơn cậu đã bảo vệ Giang Ngộ Thời mới đúng."
Mạnh Thanh thấp giọng nói: "Tôi không phải vì giúp cậu ta đâu."
"Hả?" Hạ Uyển hơi giật mình, không kịp phản ứng, lại hỏi: "Cậu nói cái gì?"
Mạnh Thanh không nói nữa, ánh mắt lại dừng lại trên tay của Hạ Uyển.
Cô ấy thả lỏng tay ra, nhưng lại không hoàn toàn buông, mà là dùng sức lật ngược tay của Hạ Uyển, ánh mắt dừng lại trong lòng bàn tay của cô.
Nghĩ đến dù sao thì kích thước bàn tay nam nữ cũng có sự chênh lệch, Hạ Uyển theo bản năng thu tay về, hỏi: "Làm sao vậy?"
Mạnh Thanh lắc đầu: "Không có gì."
Mà giờ phút này Hạ Uyển cũng không rảnh nghĩ ngợi quá nhiều, cô nhìn về phía hai cô gái đang ăn cơm kia, mỉm cười xin lỗi, nói: "Xin lỗi nha, quấy rầy các cậu ăn cơm rồi."
"Không sao đâu không sao đâu!" Một cô gái trong đó liều mạng xua tay, ngay sau đó liền gom đủ dũng khí nói: "Đàn anh Hạ Mộ, bọn em đều là thành viên trong nhóm fan của anh, rõ ràng anh đã ưu tú đẹp trai như vậy, nhưng mà lại còn dịu dàng hơn so với tưởng tượng của bọn em, bọn em sẽ luôn ủng hộ anh!"
Một nữ sinh khác cũng gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, sang năm bình chọn F4 bọn em đều sẽ bầu phiếu cho anh!"
Hả...?
Hạ Uyển mê man, fanclub cái gì tại sao lại phải cho cô vào F4?
Nhưng mà Hạ Uyển không kịp hỏi lại, hai nữ sinh này liền cùng bưng đĩa chạy nhanh như chớp.
Hạ Uyển trở lại vị trí trước đó của mình một lần nữa, Mạnh Thanh cũng đi theo ngồi xuống đối diện cô.
Hạ Uyển buông đũa xuống, đột nhiên ý thức được chút gì đó, nói: "Với gia cảnh của bạn học Mạnh Thanh, hẳn là cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này nhỉ?"
"Đúng vậy." Mạnh Thanh lại trực tiếp thừa nhận, tiếp tục nói: "Tôi không tới ăn cơm, tôi là tới tìm cậu."
Hạ Uyển càng cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Tìm tôi làm cái gì?"
Nụ cười của Mạnh Thanh chợt cứng đờ, con ngươi màu xanh nhạt mang theo vài phần lạnh lẽo, nói: "Hạ Mộ, cậu thật sự không nhớ ra tôi, hay là giả bộ không nhớ ra tôi?"
Hạ Uyển: "...?"
Mặc dù nhìn thấy một người xinh đẹp như Mạnh Thanh tức giận khiến cô cảm thấy mang đầy tội lỗi, nhưng mà cô thật sự không biết Hạ Mộ và Mạnh Thanh có quan hệ gì, dù sao thì hệ thống cũng chưa đưa cho cô đoạn kịch bản này!
Nhìn ra vẻ vô phương ứng đối của Hạ Uyển, Mạnh Thanh trợn trắng mắt, nhưng vẫn chủ động nói: "Năm sinh nhật mười hai tuổi của cậu, tôi đã đến tham gia. Ngày đó chúng ta đã cùng chơi, cậu nói muốn làm bạn với tôi cho nên tôi đã nói bố mua căn biệt thự cạnh nhà cậu, nhưng tôi mới vừa dọn qua thì cậu liền ra nước ngoài!"
Lời nói của Mạnh Thanh mang theo tràn đầy khiển trách.
Hạ Uyển rất khiếp sợ, bởi vì muốn làm bạn với Hạ Mộ cho nên trực tiếp mua biệt thự bên cạnh nhà cô, đây là hành vi phú bà gì vậy?
Thảo nào căn biệt thự bên cạnh từ trước đến nay không có ai... à không, đây không phải trọng điểm.
Khóe môi của Hạ Uyển điên cuồng run rẩy, nhưng vẫn đội cái nồi đen này thay Hạ Mộ, cô nói: "Xin lỗi, lúc ấy sức khỏe không tốt, mẹ vội vã đưa tôi ra nước ngoài khám bác sĩ."
"Không sau, sau đó thì tôi đã biết rồi, cho nên tôi tha thứ cho cậu." Mạnh Thanh thoải mái hào phóng cười, nói: "Bây giờ chúng ta làm bạn bè vẫn còn kịp."
Nói xong, cô ấy liền mở WeChat ra nhấn mở mã QR rồi đưa tới chỗ Hạ Uyển.
Hạ Uyển cũng không có lý do gì để từ chối, chỉ có thể mở điện thoại ra thêm bạn tốt với Mạnh Thanh.
Mà đột nhiên, xung quanh đều ồn ào lên.
Có người kinh ngạc thốt lên —
"Là Uất Trì Diễn? Tại sao anh ấy lại đến tầng một! Trời ạ!"
Thậm chí còn có người lén cầm điện thoại chụp ảnh của Uất Trì Diễn.
Hạ Uyển: "..."
Hạ Uyển/Mạnh Thanh: "Đến mức này luôn?"
Hai người trăm miệng một lời cùng than thở, ngay sau đó liền kinh ngạc nhìn nhau, từ trong mắt nhau đều cảm thấy nói không nên lời.
Hạ Uyển đột nhiên ý thức được có chuyện không ổn: "Từ từ, vì sao Uất Trì Diễn cũng tới chỗ này?"
Mạnh Thanh lại nói: "Có thể là vì cậu đó."
Hạ Uyển: "Tại sao?"
Mạnh Thanh: "Bởi vì cậu ta đã đứng ở phía sau cậu rồi."
Hạ Uyển: "..."
Hạ Uyển chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Uất Trì Diễn, thiếu niên tóc trắng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn đứng ở đó nhưng lại không chủ động nói chuyện, cô chỉ có thể hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Uất Trì Diễn vẫn không trả lời, chỉ ngồi xuống bên cạnh Hạ Uyển, nhìn về phía Mạnh Thanh, lại nhìn về phía Hạ Uyển, kỳ lạ hỏi: "Đây là ai?"
Hạ Uyển giới thiệu cho cậu ta: "Bạn học đêm qua đã giúp đỡ Giang Ngộ Thời, tên là Mạnh Thanh."
Mạnh Thanh nghiến răng nghiến lợi không thể nhịn được nhìn Uất Trì Diễn, nói: "Uất Trì Diễn! Mặc dù không cùng lớp, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng đã là bạn học cùng trường năm năm rồi, mỗi năm sinh nhật cậu bố của tôi đều ép tôi đến tham gia!"
Kết quả Uất Trì Diễn vẫn không biết cô là ai thì không phải là có chút quá đáng à!
Cô cả từ trước đến nay luôn kiêu ngạo thật sự không thể nhịn được nữa, trong một ngày vậy mà liên tục hai lần bị người ta quên sạch sẽ, cô xinh đẹp như vậy, tại sao ở trong mắt bọn họ lại giống như người trong suốt vậy!
Uất Trì Diễn xấu hổ đưa tay sờ sờ mũi, rõ ràng là chột dạ nhưng lại cố ý làm ra một bộ dạng đúng lý hợp tình, nói: "À... trí nhớ của tôi không tốt lắm."
Mạnh Thanh cũng lười nói chuyện với Uất Trì Diễn, chỉ nhìn về phía Hạ Uyển, nói: "Vậy Hạ Mộ à tôi đi trước đi, liên lạc trên WeChat sau."
"Được." Hạ Uyển mỉm cười với cô, lễ phép vẫy tay chào tạm biệt, sau đó nhìn về phía Uất Trì Diễn, nói: "Bây giờ có thể nói cậu có chuyện gì rồi chứ?"
Vẻ mặt của Uất Trì Diễn càng thêm khó xử, bên tai thậm chí còn có vài phần... đỏ ửng.
Hả? Cậu ta muốn làm gì?
Hạ Uyển hoàn toàn lâm vào mê man bất định... Thậm chí còn cảm thấy có chút sợ hãi.
Chỉ thấy Uất Trì Diễn đứng lên, giương cằm nói: "Từ hôm nay trở đi, Hạ Mộ là bạn của F4 chúng tôi, nếu như có ai bắt nạt cậu ấy thì chính là đối đầu với F4 của chúng tôi!"
Xung quanh liền ồ lên.
Ngay sau đó vô số tiếng hét kinh ngạc hâm mộ vang lên.
Hạ Uyển: "..."
Đầu ngón chân điên cuồng đào mặt đất.
Uất Trì Diễn đang làm gì vậy? Cậu ta đang nói câu thoại ma quỷ gì vậy?
Hạ Uyển vẫn luôn cảm thấy bản thân là con bò của xã hội, cho dù sau khi nữ chính thất bại có nằm trên mặt đất ăn vạ thì vẫn có thể mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.
Nhưng mà bây giờ cô cảm thấy bản thân thất bại.
Những người xung quanh này đều đang làm gì vậy? Tại sao trong mắt tất cả mọi người đều là hâm mộ cô chứ! Đầu óc của các cậu thật sự bị hỏng rồi ư? Thế giới Mary Sue của các cậu không biết xấu hổ là gì sao?
Khi trong lòng của Hạ Uyển đang điên cuồng chửi bới thì tiếng nhắc nhở của hệ thống trong não lại đột nhiên vang lên.
[Đinh ~ chúc mừng ký chủ]
[Nhiệm vụ đã hoàn thành 1/4]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.