Trong học kỳ hai của năm lớp 11, mùi thuốc súng không mấy tốt đẹp giữa Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải cách mười con phố cũng có thể ngửi thấy.
Đầu tiên, nếu hai người gặp nhau trong hành lang hay cầu thang, Lăng Vân Phàm sẽ trực tiếp quay đầu bỏ đi, cũng chẳng thèm ném cho Kỷ Thương Hải một sắc mặt tốt nào.
Sau đó, đến nhóm nghiên cứu kéo dài một tuần, Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải tình cờ chọn vào cùng một nhóm. Lăng Vân Phàm vẫn đang suy nghĩ nên làm gì, thì Kỷ Thương Hải chỉ đến có một ngày, sau đó xin nghỉ phép nửa tháng, không đi học cũng không có tham gia các hoạt động của nhóm.
Rồi đến buổi tự học buổi tối, nếu hắn đọc đến mười giờ, cậu cũng sẽ đọc đến mười một giờ. Cuối cùng, trong giảng đường tự học buổi tối, hai người bướng bỉnh đến nỗi bảo vệ phải tới đuổi đi: "Hai đứa học sinh kia, làm gì thế! Tiết tự học buổi tối đã kết thúc bao lâu rồi, sao còn chưa về! Kéo công tắc ngay đi biết không? Hai đứa định dọn giường ra đây rồi ôm nhau tâm sự hay gì?"
Điều kỳ quái nhất là đại hội thể thao
Một người giành chiến thắng ở mảng nhảy cao 800 mét và 5.000 mét, người còn lại giành chiến thắng ở mảng nhảy xa 100 mét và 200 mét.
Cuộc chạy tiếp sức của lớp thậm chí còn hấp dẫn hơn, Lăng Vân Phàm và Kỷ Thương Hải lần lượt là lá cờ cuối cùng của hai lớp, tình cờ hai lớp lại rơi vào cùng khung giờ thi đấu. Hai người chạy ở làn một và làn ba.
-
Hôm đó, khi cuộc chạy tiếp sức sắp bắt đầu, các thí sinh đang tập khởi động trên đường chạy.
Lăng Vân Phàm đang ép chân, đột nhiên cảm thấy có một tầm mắt nóng rực đang nhìn, Lăng Vân Phàm ngẩng đầu lên thì thấy Kỷ Thương Hải đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hai người nhìn nhau, Kỷ Thương Hải dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lăng Vân Phàm buồn bực, Kỷ Thương Hải đang nhìn chằm chằm vào gì vậy chứ? Sao, còn muốn chơi trò thăm dò tình địch nữa hả?
Đột nhiên, cậu bạn từ đường băng thứ hai cười hì hì chạy đến, thân thiện ôm lấy bờ vai cậu, nói đùa: "Anh Phàm, thủ hạ lưu tình nha"
"Lưu tình thì không được." Lăng Vân Phàm trả lời "Giải nhất này, nhất định tớ sẽ lấy được."
Nam sinh cười to, thân mật mà ôm lấy cổ Lăng Vân Phàm:" Ầy, không hổ là anh Phàm, nói chuyện thật kiên cường."
Vừa dứt lời, một câu nói lạnh lùng lướt tới trước mặt cậu.
"Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cậu còn ở đây mà đùa giỡn, vậy mà muốn đoạt giải nhất sao?"
Người nói chuyện trước mắt không ai khác chính là Kỷ Thương Hải.
Hắn nghiêng nguời nhìn hai người họ, đáy mắt như có tảng băng tan.
Lăng Vân Phàm không vui: "Chậc, cậu..."
"Các em đang làm gì vậy, đang làm gì vậy hả?" Giáo viên thể dục chạy tới, "Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, còn không mau nhanh chân trở về vị trí đi."
Nam sinh kia vội vàng buông Lăng Vân Phàm ra, ngoan ngoãn quay trở lại đường đua của mình.
Lăng Vân Phàm bất đắc dĩ ngậm miệng lại, nhưng cơn tức giận dấy lên trong lồng ngực cậu không thể tan được.
Nhưng khi chạy, Lăng Vân Phàm rất tự tin vào bản thân mình.
Bốn lớp cuối cùng, bao gồm cả Kỷ Thương Hải, chắc chắn không thể vượt qua được cậu.
Chỉ cần vài phát bắn đầu tiên không mắc sai sót nào, cậu chắc chắn sẽ về nhất.
Nhưng điều cậu sợ đã xảy ra.
Cây gậy thứ hai và thứ ba của lớp Lăng Vân Phàm đã bị đánh rơi trong quá trình bàn giao, mặc dù đã nhặt lên ngay lập tức nhưng vẫn chậm trễ một chút thời gian.
Khi Lăng Vân Phàm nhận được chiếc gậy tiếp sức từ tay người chạy thứ ba, lớp của cậu đang xếp hạng tư..
Lăng Vân Phàm liều mạng chạy như điên vượt qua vị trí thứ ba và thứ hai trong tiếng reo hò và vỗ tay của mọi người, cuối cùng có một cuộc so tài với Kỷ Thương Hải.
Mẹ nó, chân có thể gãy hoặc chảy máu, Kỷ Thương Hải nhất định phải thua
Mắt thấy Lăng Vân Phàm cách Kỷ Thương Hải còn mỗi 5 mét, thắng lợi đang trước mắt, nhưng cuối cùng ông trời lại muốn trêu đùa cậu.
Vạch đích đã cận kề, Lăng Vân Phàm bị trẹo chân, ngã xuống đường đua cao su trong tiếng reo hò của khán giả.
Vào thời điểm thế giới quay cuồng, suy nghĩ duy nhất của Lăng Vân Phàm là: Ngã và đứng dậy lần nữa chắc chắn sẽ trì hoãn thời gian, khoảng cách đến đích chỉ có một hoặc hai mét, vậy tại sao không...
Cậu nhảy về phía trước, lăn qua, chỉ đơn giản là lăn qua hai lần và ngã qua vạch đích
Khi được giáo viên và các bạn chạy tới đỡ dậy, lời đầu tiên của Lăng Vân Phàm là: "Tôi đã đánh bại được Kỷ Thương Hải chưa?"
Tâm lý của thiếu niên luôn không muốn thừa nhận thất bại.
Nghe bạn cùng lớp nói đã thắng, Lăng Vân Phàm cười điên cuồng, rồi kêu la vì mắt cá chân đau như bị bỏng nước sôi.
Nhưng khi đến phòng y tế, Lăng Vân Phàm cân nhắc một chút, thấy có gì đó không đúng lắm.
Mặc dù cậu không chút do dự lăn về đích, nhưng dù sao cậu cũng đã ngã xuống, làm sao cậu có thể nhanh hơn Kỷ Thương Hải đang chạy bình thường được, lúc đó khoảng cách giữa hai người cực kì nhỏ.
Lăng Vân Phàm buồn bực, dò hỏi cậu bạn.
Cậu bạn đang dìu Lăng Vân Phàn đến giường bệnh phòng y tế sau khi băng bó vùng cổ chân, đồng thời nói: "À, lúc cậu ngã xuống dọa Kỷ Thương Hải nhảy dựng lên, khiến cậu ta dừng lại đấy."
"Doạ cậu ta nhảy dựng?" Cậu nhướng mày nghi hoặc, "Cả hai bọn tớ đều chạy ở hai làn khác nhau, tớ làm sao có thể dọa cậu ta được?"
"Ai biết được!" Cậu bạn nói to, "Có thể cậu ta chạy không nhìn về phía đích mà nhìn theo cậu xem cậu làm gì, chắc là muốn xem cậu có vượt qua cậu ta hay không, nên mới xứng đáng là về nhì thôi."
"Dù sao thì tớ cũng đã thắng." Lăng Vân Phàm đắc thắng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, bao ngày phiền muộn trở thành hư không.
"Anh Phàm à, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt đi, tớ còn phải đi dự lễ bế mạc đại hội thể thao nữa." Cậu bạn nói: "Bế mạc xong tớ đưa cậu về nhà. "
"Được, cảm ơn cậu, mau đi đi."
Đợi cậu bạn rời khỏi phòng y tế, Lăng Vân Phàm đỡ lấy cái chân bị thương của mình nằm xuống giường bệnh, có lẽ vì quá buồn chán nên chỉ ít phút sau cậu đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc mê man, Lăng Vân Phàm ngửi thấy một mùi nhẹ khoan khoái, lạnh lẽo như đứng bên hồ nước sau cơn mưa bão, không khí mát lạnh có hương hoa súng nhẹ nhàng.
Khi tỉnh dậy, Lăng Vân Phàm thấy cửa sổ phòng y tế được mở nửa, trên bàn giường đặt một chai nước uống thể thao và hộp bánh mousse xoài nhỏ.
Trên hộp bánh có dán một mảnh note hình trái tim, trên đó viết ba chữ rõ ràng: Gửi anh Phàm
Lăng Vân Phàm đã chạy nhảy cả ngày nên rất đói, nên không do dự gì đã ăn hết hộp bánh, trong lòng thầm nghĩ: Mình phải hỏi xem là ai đã tặng chiếc bánh này mới được, sau đó cảm ơn người đó.
Sau này, Lăng Vân Phàm vẫn nhớ mãi đến hộp bánh hôm ấy, nhưng cậu hỏi khắp nơi mà không ai thừa nhận đã tặng bánh cho cậu cả.
Thời gian trôi qua nhanh như cơn gió, năm học lớp 11 đã kết thúc trong sự ồn ào náo nhiệt, có thể coi là một năm đáng nhớ.
Năm lớp 12 nhất định phải tập trung vào việc học.
Năm nay, về điểm số thì Lăng Vân Phàm xếp hạng cao hơn Kỷ Thương Hải hai lần và thấp hơn Kỷ Thương Hải ba lần, khi Lăng Vân Phàm đang nghiến răng ngày đêm vật lộn cho kỳ thi thứ sáu thì kỷ Thương Hải lại bắt đầu nghỉ học hết lần này đến lần khác.
Kỳ thi thứ sáu vừa có kết quả, Lăng Vân Phàm lập tức tra cứu bảng xếp hạng, khi nhìn thấy mình đứng thứ ba, Kỷ Thương Hải không đứng thứ nhất hay thứ hai, cậu nắm chặt tay và ấn khuỷu tay xuống, hét lên một tiếng YES trong lòng.
Sau đó, cậu bắt đầu tìm kiếm tên của Kỷ Thương Hải.
Không nằm trong top 10, không nằm trong top 20.
Ngay khi Lăng Vân Phàm đang kinh ngạc, cậu nhìn thấy tên của Kỷ Thương Hải ở dòng cuối cùng trong bảng xếp hạng.
Tất cả các môn đều 0 điểm, Kỷ Thương Hải đã trượt kỳ thi.
Đột nhiên, niềm đắc ý vừa dâng trào trong lồng ngực Lăng Vân Phàm đều tiêu tan, thay vào đó là sự cô đơn cùng thất vọng.
Thất vọng cùng cô đơn nhanh chóng biến thành oán giận: Kỷ Thương Hải, sao cậu có thể thi trượt! Có phải cậu cho rằng tôi không thể vượt qua kỳ thi này, cho nên mới không tham gia kỳ thi này không! Ông đây nhất định phải cân bằng thành tích, thi một lần nữa tốt hơn cậu, đợi đấy!
Nhưng Kỷ Thương Hải không cho Lăng Vân Phàm cơ hội.
Kỷ Thương Hải bỏ học.