Nếu như trong giới người hâm mộ cũng có cách phân loại các kiểu người đáng khinh bỉ, kiểu người thu tiền để giả bộ theo đuổi các ngôi sao như Tang Kiều nhất định sẽ bị xếp dưới đáy.
Làm một tiểu trong suốt tuyến 360, tài nguyên tốt nhất mà Tang Kiều nhận được cho đến bây giờ là một bộ phim cổ trang.
Cậu diễn tiểu nhị của một khách điếm sống không qua tập đầu tiên.
Cuộc sống đúng là không dễ dàng.
Đa tài đa nghệ.
Vì dạo này tình hình kinh tế của công ty có chút suy thoái, Tang Kiều liền bí mật nhận mấy cái đơn ra sân bay.
Nói là theo đuổi thần tượng, thực ra cũng rất đơn giản, chính là một loại phương pháp mà hậu viện hội dùng để củng cố vững chắc người hâm mộ.
Cậu trời sinh có một gương mặt cực kỳ ưa nhìn lại ngây thơ, chỉ cần đứng đấy cầm bảng hiệu đèn thôi đã lập tức thu hút sự chú ý của các fan đến tiếp ứng khác.
"Anh trai nhỏ này, anh cũng là fan của con trai em hả?"
Tang Kiều chân thành gật đầu, hai mắt cong lên, không đến vài phút đã hòa nhập cùng các cô gái nhỏ kia, đồng thời khen ngợi ca ca cậu trời sinh tài năng.
Tóm lại.
Có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Sau khi bàn xong việc cậu nhận được tiền đặt cọc.
Tang Kiều khoanh chân, ngồi trên bồn cầu buồn rầu suy nghĩ.
Cái show tuyển tú mà Hứa Kỳ Nhiên nhận cho cậu nghe nói dựa lưng một nền tảng lớn, hẳn sẽ gây nên một làn sóng.
Có thể tranh thủ nhận thêm mấy đơn không.
Chờ lên màn ảnh nhiều rồi, về sau cậu cũng không làm cái nghề tay trái này được nữa.
Thu nhập sụt giảm khiến cho Tang Kiều thập phần khổ sở, cậu ủy ủy khuất khuất bĩu môi, từ trên bồn cầu nhảy xuống, đẩy cửa buồng vệ sinh.
Nhưng mà vừa mới thò đầu ra, liền phát hiện bên cạnh bồn rửa tay còn có một người đang đứng.
Phòng vệ sinh ở tầng làm việc của tổng tài thiết kế so với bên ngoài cũng gần giống nhau, phong cách lãnh đạm.
Hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không gian trống trải.
Trên bồn rửa tay có để một cụm hoa hồng trắng, thể hiện chút đối lập nhiệt tình so với gam màu lạnh lẽo của nhà vệ sinh.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động ở phía sau, người đàn ông đứng cạnh bồn rửa tay quay lại.
Tang Kiều vừa vặn ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của hắn.
Tin tức về Phó Hành Chu bên ngoài không nhiều lắm, nhưng dưa trong giới giải trí truyền tai nhau không thiếu bao giờ.
Hơn nữa độc thân hoàng kim, trên người giá trị ròng chục tỷ, tuổi trẻ anh tuấn, bằng cấp năng lực hoàn toàn xứng đáng đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Giám đốc điều hành của Phó thị —— Phó Hành Chu, từ đầu tới cuối không biết bản thân đã bị người có tâm trong vòng bát quái bao nhiêu lần.
Có điều Tang Kiều không để ý lắm.
Cậu chỉ mơ hồ nghe nói qua rằng Phó Hành Chu vốn dĩ không phải là người thừa kế của Phó thị, không biết làm như nào lên được vị trí này, còn ngồi yên ổn nhiều năm như vậy ——
Dân đen sống ở tầng chót như Tang Kiều đối với mấy cái bí mật hào môn này hoàn toàn không biết gì cả, lại liếc nhìn xem xét Phó Hành Chu một cái.
Ừm.
Quả thực đẹp trai như trên ảnh.
Chỉ là một chút tươi cười cũng không có.
Môi mỏng mím chặt một đường, đôi mắt thâm thúy nhìn qua, rõ ràng một câu cũng chưa nói, lại toát lên loại khí chất anh tuấn độc nhất vô nhị, người sống chớ gần.
Tang Kiều: "......"
Giờ đi qua đó chào hỏi hả?
Nhỡ bị ăn đập luôn thì sao?
Cơ mà về sau có khi còn phải ngủ chung một giường, lần đầu tiên gặp mặt mà không chào người ta một cái có phải không ổn lắm không?
Nhưng trông Phó Hành Chu dữ như vậy, nếu bây giờ cậu qua đó chào hỏi mà hắn lại lạnh nhạt vô tình cho một đòn sát thủ xoay người rời đi chẳng phải sẽ càng xấu hổ hơn hả?
Tang Kiều đóng cửa buồng vệ sinh, xoa xoa tay.
Cuối cùng giọng nói phát ra lại thành: "Ngài...... Tự mình đi WC à?"
Phó Hành Chu: "......"
Tang Kiều: "......"
Má!
Tang Kiều nói xong cũng ngây người luôn, hít thở không thông, liền chui lại vào buồng vệ sinh rồi đóng cửa.
Xong rồi.
Chưa chi lần gặp mặt đầu tiên với đối tượng lãnh chứng đã đi tong rồi.
Phó Hành Chu sẽ không cảm thấy cậu là đứa ngốc chứ?
Tang Kiều lại tự bế ngồi trên nắp bồn cầu, bắt đầu rung chân theo phản xạ có điều kiện.
Lỡ như Phó Hành Chu cũng muốn từ hôn thì làm sao bây giờ?
Nếu như vậy chẳng lẽ cậu phải đem 800 vạn kia trả lại cho Tang gia sao?
Không được.
Không được không được tuyệt đối không được.
Tang Kiều cáu kỉnh rung chân, lại muốn cắn móng tay, đưa lên miệng mới nhớ ra nãy mình chưa rửa, đành phải gãi gãi cằm.
Ầy.
Đều do Phó Hành Chu quá lạnh nhạt, dọa người ta.
Tang Kiều ở trong buồng quay hai vòng, vẫn không thể nghĩ ra cách nào cứu vớt chính mình.
Cậu đang chuẩn bị lấy di động lên Baidu tra thử một chút.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Tang Kiều lập tức giật mình giống như bị chủ nhiệm giáo dục bắt được ở tiệm net.
Giây tiếp theo.
Một giọng nói vô cùng lãnh đạm từ bên ngoài truyền vào.
"Tang Kiều, mở cửa."
Tang Kiều: "......"
Không chỉ đi net bị chủ nhiệm giáo dục bắt được.
Mà còn bị gọi phụ huynh.
Tang Kiều hấp hối giãy giụa vài giây, vẻ mặt sám hối mở cửa.
Phó Hành Chu mặc trên người tây trang màu xám bạc không nhìn ra nhãn hiệu, đôi giày da trâu chế tác công nghệ phức tạp, vừa nhìn là biết được làm thủ công.
Tang Kiều cúi thấp đầu, chân thành tha thiết nói với Phó Hành Chu: "Xin lỗi, Phó tổng, nãy là tôi thuận miệng......"
Bởi vì rũ đầu, Tang Kiều không nhìn thấy biểu tình của Phó Hành Chu.
Qua một lúc sau, cũng không nghe người trước mặt trả lời.
Ngay khi Tang Kiều cảm thấy chính mình sắp bị lạnh cóng rồi.
Phó Hành Chu mở miệng, trầm giọng nói: "Đi thôi."
Tang Kiều:?
Tang Kiều ngẩn người, theo bản năng ngẩng mặt lên: "Hả?"
Phó Hành Chu đã đi về phía cửa nhà vệ sinh.
Dừng lại chỗ bồn rửa tay, nhìn nhìn Tang Kiều.
Hơi nhíu mi: "Cậu có rửa tay không?"
Tang Kiều nào dám nói không, chạy đến trước mặt Phó Hành Chu, giọng trong trẻo: "Rửa rửa rửa!"
Vòi nước tạo hình cổ long độc đáo được chạm nổi các loại hoa văn cá thú, dòng nước chảy ra ấm áp, sạch sẽ.
Tang Kiều rửa hai lần nước, đang định khóa vòi.
Phó Hành Chu nói: "Nước rửa tay."
Tang Kiều: "...... À."
Thật là sạch sẽ.
Tang Kiều nhăn mũi, đưa tay về phía chai nước rửa tay.
Chỉ là không biết do Tang Kiều quá nhà quê, hay là đồ dùng ở Phó thị quá cao cấp.
Mà cậu loay hoay với chai nước rửa tay treo trên tường này cả nửa ngày rồi cũng không biết ấn cho nó ra như thế nào.
Trong nhà vệ sinh của Phó tổng một mảnh trầm mặc.
Tang Kiều quả thực bất đắc dĩ, chuẩn bị xem thử dùng phương pháp chụp quay TV có thể ấn được nước rửa tay không ——
Đang định làm vậy, một cổ tay cài khuy măng sét bạch kim duỗi ra bên cạnh cậu.
Cánh tay Phó Hành Chu sát đến chỗ Tang Kiều, xoay bờ vai của cậu ra vị trí nước rửa tay.
Nhấn vào vị trí trước mặt một cái, xà phòng lập tức rơi vào lòng bàn tay của Tang Kiều.
Tang Kiều: "......"
Phó Hành Chu mặt không biểu tình, thanh âm lãnh đạm: "Nhớ chưa?"
Tang Kiều ở trong lòng mắng mỏ Phó Hành Chu một hồi, cũng nhanh chóng xoa xoa rửa rửa.
Sau đó nở một nụ cười rạng rỡ: "Được rồi!"
Ánh mắt Phó Hành Chu dừng ở trên người Tang Kiều rồi dời đi.
Sau đó xoay người ra ngoài: "Tôi còn có chút việc, trước tiên cậu cứ ở văn phòng chờ tôi, nửa tiếng nữa chúng ta đi đăng ký."
Tang Kiều:???
Nhanh như vậy?
Phó Hành Chu đi tới văn phòng làm việc.
Tang Kiều chạy nhanh theo sau, vươn tay đang muốn cẩn thận giật góc áo cao cấp của Phó Hành Chu một chút, lại thấy người phía trước đã ngừng lại.
Tang Kiều lập tức cong môi cười: "Phó tổng, hôm nay chúng ta chưa gì đã đăng ký sao?"
Phó Hành Chu nghiêng đầu, nhìn về phía Tang Kiều.
Tang Kiều đảo mắt hai vòng: "À thì...... Ngài không cần làm mấy cái, công chứng tài sản các thứ trước hôn nhân sao?"
Phó Hành Chu không nói gì.
Tang Kiều phảng phất lại trở về thời điểm bị chủ nhiệm giáo dục dạy bảo, lúng túng cúi đầu.
Sau đó lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phó Hành Chu: "Nếu...... nếu ngài chưa công chứng, hôm nay chúng ta liền......"
"Không cần dùng ngài."
Phó Hành Chu cắt ngang lời Tang Kiều.
Không biết vì cái gì.
Rõ ràng Phó Hành Chu biểu tình không có gì thay đổi.
Nhưng Tang Kiều vẫn cảm thấy so với thời điểm ở phòng vệ sinh lúc nãy, Phó Hành Chu hiện tại hình như rất không cao hứng.
Nhưng mà rõ ràng chả có gì để mất hứng cả.
Tang Kiều có chút ngây ngốc, nhưng vẫn vì 800 vạn, phối hợp gật gật đầu.
Phó Hành Chu cũng không biết đã vừa lòng hay chưa, chỉ nói: "Sau khi kết hôn tôi sẽ cho cậu tiền tiêu vặt riêng, nếu không đủ có thể bảo Raven đưa thêm."
"Về việc công chứng trước khi kết hôn."
Phó Hành Chu dừng một chút, nhíu mày liếc nhìn Tang Kiều một cái, "Tôi thì không cần. Nếu cậu muốn, tôi sẽ để Raven sắp xếp cho cậu nói chuyện với luật sư."
Tang Kiều: "......"
Nhân sinh mười chín năm qua, lần đầu tiên người nghèo như cậu cầm được 800 vạn.
Trong lòng Tang Kiều kỳ thực rất muốn làm cái công chứng tài sản trước hôn nhân.
Nhưng mà người ta thân mang cả mấy chục tỷ giàu sụ kia còn không thèm làm......
Nếu như chính mình muốn làm, không phải hẹp hòi lắm sao.
Như vậy tất nhiên không được!
Tang Kiều ưỡn thẳng ngực: "Không cần không cần, tôi cũng không có tiền! Không cần làm công chứng đâu! Chúng ta tí nữa đi lãnh chứng thôi!"
Phó Hành Chu: "Được."
Từ nhà vệ sinh đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc cách tầm vài trăm mét.
Raven đã sớm biết thời điểm Phó Hành Chu kết thúc cuộc họp, đang cầm tài liệu chờ ở cửa văn phòng.
Nhìn thấy Tang Kiều và Phó Hành Chu cùng nhau đi tới, cũng không kinh ngạc.
Raven đặt mấy phần tài liệu cần ký tên ngay ngắn trên bàn làm việc của Phó Hành Chu.
Quay sang Tang Kiều, lễ phép nói: "Tang tiên sinh, chắc phải tầm nửa tiếng nữa ông chủ mới xong việc, ngài muốn uống trà gì?"
Tang Kiều không thích uống trà.
Cậu chớp chớp mắt: "Cho tôi Coca đi, ướp lạnh."
Đại khái là chưa có người nào ngồi ở văn phòng của CEO Phó thị uống Coca ướp lạnh cả.
Raven im lặng một lúc, mới nói: "Được, ngài chờ một lát, tôi lập tức cho người đi mua."
Tang Kiều vui vui vẻ vẻ: "Cảm ơn trợ lý Raven!"
Raven lịch sự mỉm cười với Tang Kiều một cái, rồi báo cho Phó Hành Chu: "Ông chủ, Sở thiếu gia đến đây. Từ nãy vẫn đang ở phòng nghỉ chờ ngài."
Giọng nói của Phó Hành Chu lạnh nhạt như thường: "Tới làm gì?"
Raven nói: "Gần đây ngài có mua một chiếc Martha phiên bản giới hạn, Sở thiếu gia nói tháng sau hắn sẽ tham gia một chương tình tổng nghệ về ô tô, cho nên muốn hỏi ngài có thể cho hắn mượn chiếc Martha kia lái thử một thời gian không."
Phó Hành Chu tay cầm bút máy ký ở cuối mấy văn kiện: "Không thể."
Raven: "......"
Raven gật gật đầu: "Còn cần gọi Sở thiếu gia lại không ạ?"
Phó Hành Chu buông bút: "Không cần, hôm nay tôi rất bận. Anh đi nói với cậu ta, chiếc Martha kia không được, còn lại tùy ý."
Raven: "......"
Raven: "Vâng, ông chủ."
Ngài vui vẻ là được.
Coca ướp lạnh của Tang Kiều nhanh chóng được mang vào.
Raven giúp Tang Kiều tìm ống hút, sau đó nhận lấy chìa khóa gara, đưa Dịch Sở đi chọn lựa siêu xe, đương nhiên là ngoại trừ chiếc Martha kia.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Phó Hành Chu và Tang Kiều.
Tang Kiều an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên sô pha, cắm tai nghe, ôm lon Coca, rũ đầu xem mấy video ngắn trên di động.
Không biết là xem cái gì.
Trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp.
Từ góc độ Phó Hành Chu nhìn tới, vừa vặn thấy được má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Má lúm đồng tiền ngọt ngào khiến người ta say đắm in lên gương mặt xinh đẹp, lông mi cong vút khẽ rung.
Mỗi khi hút một ngụm Coca, hai má lại phồng lên một chút.
Rõ ràng không phải áo suông, người nọ mặc vào vẫn trông hơi rộng.
Cao 1m78, dáng người gầy lại mỏng manh.
Tang Kiều còn chưa xem xong một tập phim hoạt hình.
Phó Hành Chu đã xử lý xong công việc.
Hắn cởi cà vạt, đứng lên, đi đến bên người Tang Kiều.
Uy áp của chủ nhiệm giáo dục tỏa ra.
Tang Kiều nhanh chóng tạm dừng phim hoạt hình, tháo tai nghe xuống, trông mong nhìn Phó Hành Chu: "Anh xong việc rồi à?"
Phó Hành Chu ừ một tiếng: "Đói bụng chưa?"
Đói!
Cực kì đói bụng!
Tang Kiều đau lòng xoa nhẹ bụng mình, trong ngoài bất nhất lắc lắc đầu: "Không đói bụng, chúng ta nhanh đi đăng ký đi, đăng ký xong tôi còn có việc."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Anh coi em là vợ.
Phó Hành Chu: Em lại coi anh thành chủ nhiệm giáo dục???
Kiều Kiều: Hả.