H...... Hôn anh?
Tang Kiều sống đến bây giờ còn chưa từng hôn môi lần nào, ngây ngốc vuốt ve khóe miệng mình, lại nhìn đôi môi hơi mỏng của Phó Hành Chu, do dự nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Phó Hành Chu cũng không có ý định thúc giục, ung dung dựa vào đầu giường, rất có loại tư thái dĩ dật đãi lao, lấy khỏe chờ mệt.
Tang Kiều dùng mu bàn tay chạm lên miệng mình.
Muốn hôn môi á!
Nhưng cậu với Phó Hành Chu kết hôn bừa mà, có thể hôn môi sao?
Hơn nữa vì cái gì Phó Hành Chu lại nguyện ý dùng thân mình lấy một nụ hôn làm tiền bồi thường vậy?
Cơ mà.
Dù sao miễn là cậu không cần bồi tiền, hôn một chút thì hôn một chút đi.
Ánh mắt Tang Kiều dao động không ngừng lướt qua người mình và Phó Hành Chu.
Sau đó cậu nghiêng về phía trước, ở trước mặt Phó Hành Chu, chớp chớp mắt hỏi: "Anh thật sự muốn hôn sao?"
Mặt Phó Hành Chu vô biểu tình, đứng đắn nói: "Chúng ta đã kết hôn, quan hệ hôn nhân được pháp luật thừa nhận. Chỉ là hôn một cái thôi, có vấn đề gì sao?"
Tang Kiều: "......"
Nghĩ tới nghĩ lui cảm giác hình như nói vậy cũng hợp lý.
Tang Kiều gật đầu trong lòng, lại ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng anh sẽ bị thiệt đấy."
Phó Hành Chu khẽ nheo mắt: "Tôi bị thiệt chỗ nào?"
Tang Kiều nói có sách mách có chứng: "Tôi không có tiện nghi gì để chiếm cả, nhưng mọi người đều biết anh là đại tổng tài, cho tôi hôn một chút, anh thiệt ít nhiều nha?"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu không thể không thừa nhận, tại một số thời điểm nào đó, mạch não Tang Kiều thật sự không thể lý giải.
Thấy Phó Hành Chu không trả lời.
Tang Kiều cảm thấy Phó Hành Chu hẳn cũng rất tán đồng với quan điểm của cậu, bắt đầu tiếp tục phân tích sâu hơn: "Nếu giờ tôi hôn anh, về sau chúng ta ly hôn, anh lại cùng người khác kết hôn...... Vợ sau của anh có thể nào sẽ nói rằng tôi vấy bẩn sự trong sạch của anh hay không?"
Tròng mắt Tang Kiều đảo hai vòng, thầm thì nói: "Nhưng mà anh vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy, chắc đây cũng không phải nụ hôn đầu nhỉ?"
Phó Hành Chu: "......"
Không khéo.
Là nụ hôn đầu thật.
Bá đạo tổng tài Phó Hành Chu tất nhiên sẽ không đưa ra câu trả lời nào cho vấn đề này, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Tang Kiều, em muốn chống chế sao?"
Tang Kiều: "!!!"
Tang Kiều bị chọc trúng điểm ngay lập tức ngồi thẳng lưng: "Sao có thể chứ! Tiểu bá vương đường phố như tôi luôn luôn giữ lời!"
Phó Hành Chu hơi rũ mắt, vô cùng tự phụ gật đầu: "Được, vậy hôn đi."
Tang Kiều: "......"
Đây là lần đầu tiên Tang Kiều hôn người khác.
Đương nhiên, cũng chưa có ai hôn cậu.
Nói tóm lại là không có kinh nghiệm.
Ánh đèn trong phòng bệnh không quá sáng, nhưng vầng hào quang vàng nhạt dịu dàng, vì không ai lên tiếng, toàn bộ không gian đều vô cùng yên tĩnh.
Có thể do khoảng thời gian này quá mức mệt mỏi, cũng có thể do thân thể vừa mới phẫu thuật xong không thoải mái.
Dưới mắt Phó Hành Chu có quầng thâm xanh nhạt, thoạt nhìn không có nhiều tinh thần như trên tạp chí kinh tế tài chính.
Nhưng vẫn rất tuấn lãng.
Phó Hành Chu thích yên tĩnh, càng thiếu kiên nhẫn đối với truyền thông giải trí, chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn, ảnh trên Weibo thì cái này mờ hơn cái kia.
Trước khi hai người gặp nhau lần đầu, Tang Kiều chỉ nhìn thấy những bức ảnh rõ ràng của Phó Hành Chu trên tạp chí.
Khi đó cậu còn chưa nhận được khoản tiền kếch sù 800 vạn của Tang gia, tính thông cáo công ty và thành tích làm việc trong một tháng cũng chỉ hơn 4000 tệ.
4000 tệ ấy lấy 1500 tệ mua thuốc, 500 tệ gửi vào ngân hàng, 2000 tệ còn lại là tiền ăn cơm và mua quần áo.
Mà một quyển tạp chí kinh tế tài chính có hình Phó Hành Chu, rẻ nhất cũng phải 40 tệ.
Tang Kiều ăn một bát cơm hai ngày mới mua được một quyển.
Dù sao thì.
Bây giờ có cơ hội để hôn trang bìa của tạp chí, bản thân mình cũng không có thiệt thòi chút nào.
Hơn nữa Phó Hành Chu nói, bọn họ vốn dĩ đã kết hôn với nhau, không tính phi lễ.
Xông lên!
Tang Kiều ngập ngừng nghiêng người về phía trước, chậm rãi dựa gần Phó Hành Chu.
Sát từng chút một.
Gần trong gang tấc.
Tang Kiều như trộm vươn tay qua quơ quơ trước mặt Phó Hành Chu, xác nhận hắn vẫn đang nhắm mắt——
Nhẹ nhàng áp môi mình lên môi hắn.
Môi Phó Hành Chu cũng rất mềm.
Hơn nữa cũng ấm.
Không giống với bộ dáng lạnh như băng thường ngày của hắn.
Hôn được vài giây.
Tang Kiều như bị điện giật rụt người lại, nhảy xuống giường, không biết đặt tay chân ở đâu, đứng thẳng tắp nói: "Tôi, tôi tôi hôn xong rồi!"
Phó Hành Chu không nhanh không chậm mở mắt, nghiêng tầm mắt nhìn sang.
Tang Kiều đúng tình hợp lý chống nạnh, thuận miệng bán chính mình: "Là anh đồng ý cho tôi hôn anh...... Đây còn là nụ hôn đầu tiên của tôi! Anh không có thiệt đâu!"
Phó Hành Chu giống như cười một chút: "Ừm."
Hắn mở miệng: "Tôi biết, tôi không có thiệt."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mình chiếm tiện nghi người ta, lại thấy khí thế Phó Hành Chu phảng phất áp đảo mình.
Cậu vội vội vàng vàng dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng một chút, cố gắng làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Giờ chúng ta huề, tôi đi đây! Hứa Kỳ Nhiên còn ở dưới chờ tôi! Gặp lại sau."
Ánh mắt Phó Hành Chu quét qua khuôn mặt xinh đẹp của Tang Kiều, giọng nói có chút khàn khàn: "Được."
Dừng vài giây.
Phó Hành Chu lại nói: "Nhớ nói rõ cho Hứa Kỳ Nhiên."
Tang Kiều vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, quay lưng với Phó Hành Chu, lớn tiếng nói: "Nói cái gì cơ?"
Phó Hành Chu thong thả ung dung: "Nói cho hắn, chúng ta đã kết hôn."
Tang Kiều: "......"
Tâm trạng Phó Hành Chu có vẻ rất tốt, chủ động bổ sung thêm một câu: "Nếu em quên cũng không sao, tôi có thể tự mình nói cho hắn."
Tang Kiều: "...... Ngủ ngon!"
Tang Kiều đứng ở cửa làm mặt quỷ với Phó Hành Chu, nhanh chóng chạy đi.
Trong phòng bệnh to như vậy chỉ còn lại mình hắn.
Phó Hành Chu ngồi trên giường một lát, duỗi tay lấy laptop từ ngăn thứ hai của tủ đầu giường gỗ đỏ, mở phần văn kiện công ty ra, tinh thần thoải mái đọc xong một lượt.
Bởi vì hiệu suất làm việc cực kỳ nhanh.
Phó tiên sinh đã xử lý xong công việc tích lũy cả ngày trong vòng một giờ, sau đó nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Raven.
Raven bị tra tấn một ngày ở công ty, mới vừa về đến nhà nằm xuống thì nhận được điện thoại từ Boss.
Cuộc gọi kết nối, Phó Hành Chu nói trước: "Chào buổi tối."
Raven: "......"
Trời biết, Raven làm trợ lý của Phó Hành Chu gần bốn năm, này là lần đầu tiên được nghe ông chủ nói chào buổi tối với hắn.
Có gì đó không ổn ở đây.
Như có ma vậy.
Raven nơm nớp lo sợ: "Ông chủ, buổi tối tốt lành."
Phó Hành Chu khách khí biểu đạt xong tâm trạng tốt đẹp, mở miệng: "Dự án góp vốn vừa đề lên nói chung là ổn, sáng mai anh đến đây lấy, nhấn mạnh bộ kế hoạch chú ý về những phần tôi kiểm tra."
Raven: "......"
Có một ông chủ yêu nghề kính nghiệp như vậy, thật sự khiến nhân viên phục mà.
Raven thả tâm lại trong bụng: "Vâng, ông chủ."
Phó Hành Chu nói tiếp: "Ngoài ra, liên lạc với Trang Khai Thành."
Raven: "Thế gia sân khấu kịch truyền thống ạ?"
Phó Hành Chu khẽ hừ một tiếng: "Cha của Trang Huy."
Raven: "......"
Vẻ mặt Raven mờ mịt: "Ông chủ, dù là Trang Khai Thành hay Trang Huy, chúng ta đều chưa từng hợp tác bao giờ."
Phó Hành Chu lạnh nhạt nói: "Ai bảo anh hợp tác với bọn họ?"
Raven: "?"
Phó Hành Chu: "Lần trước Kiều Kiều làm dơ quần áo của Trang Huy, kiểu dáng tôi sẽ gửi anh sau. Anh đi đặt một trăm cái như thế, sáng mai đưa đến nhà Trang Khai Thành đi."
Raven: "???"
Ngữ khí Phó Hành Chu cao quý lãnh diễm: "Nói rõ ràng cho Trang Khai Thành, nếu lần sau Kiều Kiều không cẩn thận lại làm hỏng quần áo con trai ông ấy, không cần tìm Kiều Kiều, Phó thị sẽ dựa theo giá, bồi thường gấp một trăm lần."
Raven: "......"
Cho nên đây mới là trọng điểm của ngài phải không?
Phó Hành Chu không nghe thấy Raven trả lời, hỏi: "Anh nghe rõ không?"
Raven hít thở không thông nói: "...... Tôi rõ rồi, ông chủ, nhất định chuyển lời theo ý ngài."
Lúc này Phó Hành Chu mới hài lòng cúp điện thoại.
Điện thoại mới tắt máy vài giây, lại ở mép giường vang lên.
Phó Hành Chu nhìn thoáng qua tên người gọi, khó có được nhấc máy nghe.
Dịch Sở đầu dây bên kia chỉ muốn thử một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Phó Hành Chu thật sự có thể tiếp điện thoại của hắn, sửng sốt vài giây mới nói: "Anh, anh còn chưa ngủ à?"
Ánh mắt Phó Hành Chu nhìn chiếc ghế nhỏ mà Tang Kiều vừa mới ngồi qua: "Cậu rảnh lắm hả?"
Dịch Sở cười hắc hắc hai tiếng: "Không không không, nhưng mà muộn như vậy mà anh vẫn còn nghe điện thoại, xem ra chị dâu nhỏ không đi tìm anh khóc nhỉ, chị dâu nhỏ thật kiên cường."
Phó Hành Chu cau mày, không sửa đúng xưng hô của Dịch Sở: "Khóc, vì sao?"
Dịch Sở giật mình nói: "Câu ta bị fans của Phương Dư Châu và Trang Huy nhục mạ cả nhà suốt đêm, mấy giờ trước còn bị chương trình cắt ghi hình. Anh, em nói anh nghe này, chị dâu nhỏ thảm lắm! Anh lên sân khấu nhanh đi!"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Để tôi xem xem, là ai dám khi dễ vợ của tôi.
Phó Hành Chu: Raven, đi liệt cái danh sách tử vong.
Raven: Đây ngài.
______
Sau 20 chương chúng ta đã có nụ hôn đầu của hai ông dà này, edit mà xúc động quá TvT.