Sau Khi Kết Hôn Cùng Lão Công Nhà Giàu Số 1

Chương 22:




Trước đấy Tang Kiều đã bảo Hứa Kỳ Nhiên đứng ở cửa bệnh viện chờ cậu.
Chờ Tang Kiều ra khỏi bệnh viện, trên đường cái cũng chỉ còn lại chiếc Volkswagen đang sáng đèn của Hứa Kỳ Nhiên.
Tang Kiều vui vẻ mở cửa xe ngồi xuống, lấy một gói mì ăn liền trong túi áo ra, rắc thêm gia vị rồi xốc xốc lên.
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Đây là mì ăn liền Lão Bắc Kinh, giá cực kỳ tiện nghi, hình như túi đóng gói cũng rẻ, mua sỉ mới có năm hào một gói.
Hứa Kỳ Nhiên đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp Tang Kiều, cậu ngồi xổm bên cạnh công trường, cúi đầu gặm một gói mì này.
Hai năm trôi qua.
Tang Kiều từ một công nhân xây dựng đến cơm trưa cũng không có mà ăn trở thành nghệ sĩ giới giải trí.
Nhưng cuộc sống dường như không yêu cậu thêm chút nào.
Bóng đêm ngày càng tối.
Hứa Kỳ Nhiên cứ như vậy nhìn Tang Kiều hồi lâu, đột nhiên cảm thấy thế giới này thật con mẹ nó chết tiệt.
Hắn khởi động xe, lấy gói mì trong tay Tang Kiều, nhét vào ngăn kéo: "Không phải cậu đi gặp Phó Hành Chu à? Nếu hắn bao nuôi cậu, sao ngay cả bữa cơm cũng không biết cho cậu ăn thế?"
Gói mì Tang Kiều chưa ăn được mấy miếng bị tịch thu sạch sẽ, ngây ngốc hai giây, không đã thèm liếm liếm miệng: "Hầy, anh đừng nói nữa. Phó Hành Chu xui lắm, hắn vừa mới phẫu thuật viêm ruột thừa xong, em làm thế nào không biết xấu hổ bảo hắn mời em ăn cơm chứ!"
Hứa Kỳ Nhiên cười lạnh nói: "Vậy hắn khiến cho cậu đói, tư thế đại tổng tài đúng là lớn thật."
Tang Kiều lấy nước khoáng trên xe uống hai ngụm, vô cùng đáng thương chọc chọc đầu ngón tay vào cái ngăn kéo bị khóa kia: "Anh biết em bị đói...... Có thể trả lại cho em được không, em sẽ mua gói đấy mà."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên tức giận hít sâu một hơi, hung hăng quay vô lăng: "Thôi đi, hơn nửa đêm còn cho nghệ sĩ của mình ăn mì ăn liền, anh không làm thế được đâu. Thắt dây an toàn, anh dẫn cậu đi ăn cơm."
Đôi mắt Tang Kiều sáng lấp lánh: "Trời ạ, lão thiên nga của em, xem xem, ngài đúng là người đại diện tốt nhất thế giới!"
Hứa Kỳ Nhiên: "Lăn, nói thêm một chữ nữa thì cho cậu bị đói luôn."
Tang Kiều lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hứa Kỳ Nhiên làm người đại diện, còn hiểu rõ cơ thể Tang Kiều hơn chính cậu, vậy nên chốt ngay một quán mì sợi Nhật mở cửa 24 giờ vừa nhìn đã biết rất nhạt, gọi cho Tang Kiều một bát mì thịt heo không cay không giấm.
Trong tiệm chỉ có mỗi bàn hai người khách bọn họ.
Tang Kiều tràn ngập khinh bỉ dựng ngón cái với Hứa Kỳ Nhiên: "Sao anh không bảo anh ta đừng cho cả muối luôn đi?"
Hứa Kỳ Nhiên gật đầu, duỗi tay gọi phục vụ: "Không thành vấn đề, như ý cậu."
Tang Kiều: "Dừng tay đi ma quỷ, em tuyên bố em tuyệt thực."
Hứa Kỳ Nhiên không dao động, gọi thêm cho Tang Kiều cốc trà lúa mạch.
Sau đó cẩn thận quan sát vẻ mặt lẫn trạng thái của Tang Kiều một lúc, mới nói: "Cậu đọc mấy cái trên mạng chưa?"
Kỳ thật Tang Kiều còn chưa có nhìn thấy.
Nhưng mà chỉ dựa vào lời nói của Hứa Kỳ Nhiên, cũng biết đấy không phải điều gì tốt.
Tang Kiều lấy điện thoại từ trong túi ra, quen thuộc mở Weibo, muốn vào xem thử.
Hứa Kỳ Nhiên liền vươn tay, che khuất màn hình điện thoại Tang Kiều, mở miệng nói: "Đừng nhìn, không có gì để xem đâu."
Tang Kiều ngước mắt lên, cười hì hì với Hứa Kỳ Nhiên, kéo điện thoại lại, bấm vào phần bình luận: "Được rồi bình tĩnh đi, em là thiên hạ vũ trụ vô địch đệ nhất cường, vững như lão cẩu, siêu cấp trấn định mà."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Những bình luận phổ biến đã sớm bị kiểm soát bởi fans của Trang Huy và Phương Dư Châu, thoạt nhìn lướt qua, không có lấy một bình luận tốt nào cả.
Nhưng Tang Kiều đọc từ đầu đến cuối, sắc mặt cũng không thay đổi gì.
Cho đến khi hai bát mì sợi được bưng lên.
Tang Kiều mới đặt điện thoại xuống, chậc một tiếng: "Cư dân mạng thế này là không được rồi, mắng người toàn là kiểu Tam Tự Kinh lặp đi lặp lại, một chút sáng tạo cũng không có."
Hứa Kỳ Nhiên đưa đũa cho Tang Kiều: "Bên phía Trang Huy không có số của cậu, trước đấy liên hệ qua anh, nói có thể hợp tác với chúng ta làm sáng tỏ bất cứ lúc nào."
Tang Kiều tách đũa, thổi thổi mặt rám, thuần thục phát thẻ người tốt: "Trang Huy đúng là người tốt."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên thở dài: "Anh hùng bàn phím đều như vậy...... Cậu không cần để trong lòng."
"Em không có việc gì nha."
Tang Kiều khịt mũi bắt đầu ăn mì, húp hai hớp canh: "Em còn thấy rất vui khi bọn họ mắng cha mẹ em nữa là đằng khác, chẳng qua còn mắng cả ông bà nội ngoại của em."
"Ầy, em còn chưa gặp bốn người bọn họ bao giờ, quấy rầy rồi."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Tang Kiều chưa bao giờ kể về cha mẹ của mình.
Ngay cả thời điểm ký hợp đồng với công ty, vì chưa thành niên, cho nên dùng sổ hộ khẩu đơn.
Đứa trẻ mười sáu tuổi.
Trong sổ hộ khẩu chỉ có một người.
Hứa Kỳ Nhiên ngừng vài giây, ngập ngừng nói: "Tang Kiều, cha mẹ cậu......"
Tang Kiều nhấp một ngụm mì: "Mẹ em là người điên, cha em là tên cặn bã. Bởi vậy có thể thấy rằng, nói không chừng chờ em già rồi sẽ biến thành vừa điên vừa cặn bã."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Hứa Kỳ Nhiên nhíu mày, muốn bác bỏ cách nói của Tang Kiều.
Đã thấy cậu quay người lại, lè lưỡi cười tủm tỉm nói: "Đùa thôi."
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Nếu không phải vì hôm nay Tang Kiều bị mắng thảm như vậy.
Hứa Kỳ Nhiên thật sự rất muốn dùng thắt lưng đánh cậu.
Sau một bữa mì sợi, Hứa Kỳ Nhiên đưa Tang Kiều về nhà theo đường cũ.
Đi được một nửa, Tang Kiều mới nhớ ra bây giờ mình ở chỗ khác.
Cậu nhanh chóng lấy điện thoại tìm vị trí căn biệt thự kia của Phó Hành Chu, khoa tay múa chân bảo Hứa Kỳ Nhiên quay đầu xe.
Hứa Kỳ Nhiên đập Tang Kiều một cái, tìm cách quay xe trên đường cao tốc.
Xem hướng dẫn chỉ đường, Hứa Kỳ Nhiên ngẩn người: "Bây giờ cậu ở chỗ này hả?"
Tang Kiều cúi đầu đọc bình luận Weibo, qua vài giây mới nói: "Ừm, à có phải hơi xa không?"
Hứa Kỳ Nhiên như suy tư điều gì, nói với Tang Kiều: "Mấy nơi ở khác của Phó Hành Chu thì anh không biết, nhưng căn biệt thự này của hắn hình như trước kia anh có nghe bạn nói qua rồi."
Tang Kiều nghiêng đầu: "Nói gì?"
Hứa Kỳ Nhiên xác nhận địa chỉ lần nữa: "Đây vốn là nhà của ông nội Phó Hành Chu, cũng chính là chủ tịch trước cầm quyền Phó thị."
Tang Kiều không hứng thú, qua loa lấy lệ nói: "Woa."
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Sau khi Phó Hành Chu thượng vị, lão chủ tịch đưa biệt thự cho hắn, tương đương với nhà chính Phó gia."
Tang Kiều bẻ vỡ logic: "Thế, lão chủ tịch kia đi đâu vậy?"
Hứa Kỳ Nhiên hết nói nổi: "Đây là trọng điểm cần cậu chú ý à?! Phó Hành Chu cho cậu sống tại nhà chính của hắn, chứng tỏ hắn vẫn tính là có chút chân thành với cậu, nếu cậu bị hắn bao thì chú trọng tương lai của mình vào! Biết không?!"
Tang Kiều trịnh trọng gật đầu: "Em hiểu rồi em hiểu rồi! Anh yên tâm!"
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Yên tâm cái quỷ.
Tang Kiều mà có tí kế hoạch nào cho tương lai, nói không chừng đã sớm phi thăng rồi.
Nào có phải vất vả tham gia chương trình, còn bị mắng trên mạng thành như vậy.
Xe của Hứa Kỳ Nhiên bị chặn lại ở chỗ thiết bị nhận dạng và bảo an của khu biệt thự.
Có lẽ do bảo an tiểu khu này chưa gặp loại xe đơn giản như thế tiến vào bao giờ, hoài nghi nhìn kỹ Hứa Kỳ Nhiên và Tang Kiều hồi lâu, mới cho hai người đi vào.
Ăn cơm rồi lái xe về tốn không ít thời gian.
Tang Kiều định thương lượng một chút với Hứa Kỳ Nhiên về vấn đề công việc trong tương lai, chuẩn bị kéo hắn về biệt thự ngủ một đêm.
Kết quả hai người vừa mới dừng xe ở cửa gara.
Còn chưa bước vào, đã bị bóng đen trước cửa doạ giật mình.
Đặc biệt là bóng đen kia còn đột nhiên chạy ra từ cổng lớn.
"Bụp ——" một tiếng quỳ gối trước mặt Tang Kiều.
Tang Kiều: "......"
Hứa Kỳ Nhiên: "......"
Tang Kiều không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma quỷ, thuộc về tuýp người bình thường không bao giờ xem mấy loại phim ma một mình, bị cú nhảy ra bất ngờ này dọa sợ tới mức phải lùi lại hai bước.
Núp đằng sau người bên cạnh, hét lớn: "Hứa Kỳ Nhiên, cứu mạng chó em——!"
Hứa Kỳ Nhiên dịch lên một bước, nhờ vào ánh đèn đường mờ nhạt của vườn hoa biệt thự, thấy rõ người đang quỳ trước mặt.
Lý Vũ.
Lý Vũ khá nổi danh trong giới.
Tuy rằng không tính là người chế tác kim bài, nhưng vẫn có không ít nghệ sĩ phải nể mặt anh ta.
Chẳng qua hiện tại quỳ dưới mặt đất, nhìn thế nào cũng thấy chật vật.
Hứa Kỳ Nhiên lịch sự vươn tay về phía đối phương tính đỡ người lên: "Chế tác Lý, anh thế này...... Làm chúng tôi ngại quá, mau đứng lên đi."
Tang Kiều ló đầu từ sau lưng Hứa Kỳ Nhiên: "Không phải quỷ à?"
Lý Vũ làm sao dám đứng dậy, nhanh chóng dập đầu lạy Tang Kiều ba cái.
Một thân hàng hiệu xa xỉ trên người anh ta lúc này đã trở nên nhăn nhúm, cũng không biết vì gì, hai mắt tơ máu đỏ hoe, thanh âm khàn khàn: "Tang Kiều, Tang tiên sinh, Lý ca biết sai rồi! Lý ca làm theo lời ông chủ Phó dập đầu với cậu tại đây! Cậu nói ông chủ Phó tha cho tôi một con đường sống đi mà!"
Tang Kiều: "???"
Tang Kiều ngây ngốc: "Hả?"
Hứa Kỳ Nhiên cũng mờ mịt nói: "Chế tác Lý, ông chủ Phó anh đang nói là Phó tổng hả?"
Không biết Lý Vũ đã trải qua trắc trở nhân gian gì, bám lấy ống quần Tang Kiều mãi không buông, khóc lóc nói: "Tang Kiều, Kiều Kiều, Lý ca thật sự không có biện pháp! Tôi cũng là do dư luận trên mạng ép buộc thôi, tôi xin lỗi cậu, cậu cho tôi con đường sống, tha cho tôi được không?!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều lặng lẽ duỗi tay cực cực khổ khổ giải cứu chiếc quần vô tội của mình khỏi Lý Vũ, thấy anh ta lại muốn túm tiếp, vội vàng nói: "Đừng kéo quần tôi nữa! Hai trăm tệ một cái đấy!!"
Lý Vũ: "......"
Hai mắt Lý Vũ đỏ ngầu như sắp khóc: "Tôi đền cậu mười, à không, tôi đền cậu một trăm cái, GUCCI, LV hay Hermes đều để cậu tùy ý chọn, Tang ca, cậu bảo ông chủ Phó tha cho tôi lần này được không?!"
Tang Kiều cẩn thận đề phòng Lý Vũ: "Hắn làm gì anh?"
Lý Vũ lau tay vào quần, loạng choạng tiến lên phía trước hai bước: "Bởi vì chuyện cậu bị mắng trên mạng, ông chủ Phó rất tức giận, kêu tôi tới xin lỗi cậu, nhất định phải mang theo lễ vật, còn cần dập đầu ba cái."
Tang Kiều liếc mắt nhìn nền đường lát đá trước mặt, lại nhìn Lý Vũ, cảm thấy bản thân đã cảm nhận được đầy đủ thành ý của anh ta: "Còn có lễ vật hả?"
Lý Vũ giãy giụa bên bờ vực sinh tồn giống như thấy được một tia hy vọng từ Tang Kiều: "Có! Có! Tôi mang hậu lễ cho cậu!"
Hộp quà lớn lớn bé bé chất thành đống ở cửa biệt thự, hiển nhiên có thể thấy quản gia không định cho Lý Vũ vào.
Lý Vũ lau mồ hôi, run run mở từng hộp quà ra.
Một chiếc đồng hồ Rolex.
Một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin.
Và một chiếc đồng hồ Patek Philippe đính kim cương.
Ánh mắt Tang Kiều dần dần bình thản.
Được rồi được rồi.
Dũng cảm dùng tiền bạc để nhận sai, còn đức tính nào tốt hơn chứ.
Tang Kiều nắm hai tay, nhìn những món quà sắp trở thành thành viên trong tiểu kim khố nhà mình, gật gật đầu.
Lý Vũ nhìn thấy Tang Kiều gật đầu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ chưa thành thục.
Dù không biết cậu ta được Phó Hành Chu bao nuôi hay là chơi, nhưng không có kiến thức, không lên được mặt bàn.
Vậy cũng tốt.
Lý Vũ nhìn biểu tình Tang Kiều, lập kế hoạch một phen, đau khổ nói: "Kiều Kiều, những cái khác Lý ca không dám nhờ vả, chỉ mong cậu giúp Lý ca cầu tình Phó tổng một chuyện, 3000 vạn trong hợp đồng kia của cậu...... Kiều Kiều cậu cũng biết mà, tiền Lý ca đều đầu tư vào chương trình, thật sự không lấy ra được nhiều như vậy, không thể bồi thường nổi!"
Tang Kiều: "???"
Lời tha thứ Tang Kiều đang định nói ngay lập tức nuốt vào bụng.
Hai mắt cậu quay tròn, cực kỳ kinh ngạc: "3000 vạn? Phó Hành Chu kêu anh bồi thường nhiều như vậy cho tôi hả?"
Lý Vũ thấy thái độ của Tang Kiều, lập tức biểu diễn càng thêm bi thảm: "Kiều Kiều, ông chủ Phó nói vậy cũng có đạo lý, chuyện này chung quy là do Lý ca không đúng, Lý ca hẳn nên bồi thường cho cậu, nhưng mà 3000 vạn thật sự quá nhiều, cậu xem......"
"Phải."
Tang Kiều hiểu chuyện gật gật đầu, ngồi xổm xuống ngang với Lý Vũ, ngoan ngoãn nói: "Tôi cũng cảm thấy, 3000 vạn thật sự quá đáng, nhiều tiền như vậy, có thể mua rất nhiều thứ."
Lý Vũ nhanh chóng phụ họa Tang Kiều: "Đúng vậy Kiều Kiều, hơn nữa cậu cũng biết tình hình Lý ca bây giờ......"
Tang Kiều nghiêng đầu, ngắt lời Lý Vũ: "Được rồi, anh chỉ cần bồi thường tôi 2900 vạn thôi."
Lý Vũ: "???"
Lý Vũ: "!!!"
Sắc mặt Lý Vũ thay đổi: "Cậu nói cái gì——"
Tang Kiều vỗ vỗ tay, đứng dậy, gọi quản gia qua camera của chuông cửa: "Bác Viên, có người trước cửa hình như sắp mắng cháu rồi, cháu sợ quá à, bác kêu bảo an ra đi."
Bác Viên lập tức mở cửa.
Theo sau là mấy vệ sĩ xuất thân bộ đội đặc chủng.
Lý Vũ: "......"
Lý Vũ nuốt lại mấy lời sắp nói ra, nhanh chóng xách lễ vật mình mang đến, không ngoảnh đầu tiến về phía cổng.
Đi được vài bước.
Tang Kiều đột nhiên gọi anh ta: "Chế tác Lý."
Trong lòng Lý Vũ nhen nhóm một tia hy vọng, quay đầu lại.
Tang Kiều cười ngọt ngào: "Tôi sẽ đợi 2900 vạn của anh."
Lý Vũ: "......"
Lý Vũ tức giận đến nỗi giày da suýt nữa thì tuột.
Hứa Kỳ Nhiên không định ở lại biệt thự Phó Hành Chu, nhưng Tang Kiều đã cầm đèn chạy trước ôtô nói với quản gia chuẩn bị cho hắn một phòng, đành phải vào.
Người hầu trong nhà thay phiên nhau hai ca, buổi tối thường chỉ để ba người gác đêm.
Quản gia dẫn người hầu đi chuẩn bị phòng nghỉ.
Tang Kiều xuống tầng, thấy Hứa Kỳ Nhiên đang lặng lẽ bình tĩnh lại trên ban công.
Căn biệt thự này mỗi tầng đều lắp ban công, ngoại trừ phòng tắm nắng ở tầng thượng thì ban công tầng ba là nơi ngắm cảnh đẹp nhất.
Thiết kế hình bán nguyệt rộng ra bên ngoài, có thể nhìn thấy cảnh đêm lung linh rực rỡ của Bắc thành.
Tang Kiều mở một chai Coca cho mình, lại đưa một chai khác cho Hứa Kỳ Nhiên: "Nè, anh uống đá không?"
Hứa Kỳ Nhiên quay đầu lại nhìn Tang Kiều: "Không được, anh không có thể chất ăn thế nào cũng không mập giống cậu."
Tang Kiều cười hì hì, uống hai ngụm nước, đột nhiên nói: "Hôm nay có sao này."
Không khí Bắc thành không tốt lắm, hiếm khi nhìn thấy những ngôi sao.
Hứa Kỳ Nhiên ngước theo tầm mắt Tang Kiều, rồi thu hồi ánh mắt: "Tang Kiều, anh cảm giác hình như Phó Hành Chu thật sự thích cậu."
Tang Kiều quay đầu: "Hả?"
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Hôm nay cậu xảy ra chuyện, hắn liền khiến cho Lý Vũ chật vật như vậy đến xin lỗi. Nếu không phải vì thích cậu, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác."
Tang Kiều: "......"
Thấy Tang Kiều không trả lời.
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Hiện tại Luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua, Tang Kiều, nếu......"
Tang Kiều đột nhiên hỏi hắn: "Nhiên ca, anh từng thấy mặt trời mọc chưa?"
Hứa Kỳ Nhiên sửng sốt: "Đương nhiên là rồi."
Tang Kiều cười cười: "Vậy anh đã thấy một con chuột chạy dưới ánh mặt trời bao giờ chưa?"
Hứa Kỳ Nhiên nhất thời không thể hiểu được ý của Tang Kiều: "Chuột gì?"
Tang Kiều thản nhiên nói: "Em là con chuột trong cống ngầm, còn Phó Hành Chu là mặt trời rực rỡ nhất buổi ban trưa."
Trong lòng Hứa Kỳ Nhiên trầm xuống.
Tang Kiều lắc lắc Coca lạnh: "Một mình em ngốc ở trong bóng tối là được rồi, sao lại phải kéo cả Phó Hành Chu xuống cùng chứ."
"Anh xem, ngay cả ánh trăng cũng lạnh lùng như vậy."
Tang Kiều giơ chai Coca lên cao: "Kính bằng hữu ánh trăng của tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Hôm nay tôi báo thù cho vợ, vợ có yêu tôi không?
Phó Hành Chu: Vợ hôm nay không có liên lạc với tôi, mấy người nhìn đến vợ của tôi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.