Địa điểm tổ chức công diễn là sân vận động thành phố S cạnh Bắc thành, ban đầu nhóm thực tập sinh đến chỗ diễn tập trước buổi diễn một ngày, tính ra thời gian diễn tập cũng chỉ có khoảng bảy tiếng đồng hồ.
Kết quả sáng hôm nay bên thành phố S gọi điện báo hoạt động tại sân vận động đã kết thúc trước một ngày, hôm nay có thể qua đó luôn.
Sau khi Dịch Sở rời đi không lâu, phụ trách hậu cần của tổ tiết mục cũng đến thông báo cho thực tập sinh lớp A một cách chi tiết về lịch trình và chuyến bay.
Thời gian cất cánh là 7 giờ tối, hạ cánh tại thành phố S vừa vặn lúc 8 giờ 40.
Ngoài ra.
Phụ trách hậu cần còn thông báo thêm lần nữa là bởi vì có một chiếc là máy bay tư nhân, số ghế không đủ, cho nên phải để Phương Dư Châu ngồi máy bay cùng thực tập sinh lớp khác.
Phương Dư Châu: "......"
Cảm giác mình bị nhắm vào, nhưng lại không thể nói là không đúng ở đâu.
Vị trí tổ tiết mục ở chỗ ngã ba đường vành đai số ba, bốn Bắc thành, cách sân bay khoảng một tiếng rưỡi lái xe.
Tang Kiều thành thật nỗ lực huấn luyện cùng các thực tập sinh khác của lớp A cả chiều, trong khoảng thời gian này Giang Đồng vài lần muốn mở miệng trào phúng Tang Kiều mấy câu, đều bị ánh mắt của Phương Dư Châu đè ép trở về.
Tóm lại.
Có thể nói là vô cùng gian nan mới được xuất phát.
Tổng cộng gần 300 người trong đội ngũ nhân viên công tác và thực tập sinh của chương trình, một đội cuồn cuộn như vậy đương nhiên không thể lựa chọn ngồi tàu điện ngầm được.
Thời gian dành cho thực tập sinh rất nghiêm ngặt và quân sự hóa, lớp A đến lớp F đều kết thúc huấn luyện cùng lúc, mọi người dùng nửa giờ đồng hồ trở lại phòng ngủ để chuẩn bị hành lý.
Bốn giờ bốn mươi, đúng giờ đứng trước cửa nhà huấn luyện.
Ngay lối vào là chiếc xe buýt Mercedes Benz trong suốt, sơn ngoài màu xám bạc, mười chiếc xe đỗ ngay ngắn chỉnh tề.
Nhóm thực tập sinh kinh ngạc.
"Đờ mờ, xe của tổ tiết mục hả? Loại xe buýt này toàn sản xuất ở nước ngoài thôi, một chiếc tận mấy trăm vạn đấy!"
"Nói thật với cậu...... Đây là lần đầu tiên tôi thấy chương trình có xe buýt hoành tráng như thế, để tôi liếm liếm."
"Chắc là phía bên trên chuẩn bị xe nhỉ? Chuyện hôm qua của Lý Vũ bên tổ tiết mục các cậu chưa nghe sao? Lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ?"
"Lý Vũ làm sao?! Tôi có người bạn muốn biết!"
Xe buýt có 55 chỗ ngồi, tổ tiết mục tính toán đâu ra đấy khoảng hơn 280 người, cũng không ngồi đầy mười chiếc xe.
Bốn chiếc xe trống liền lái theo.
Nhóm thực tập sinh của lớp A và lớp B ngồi cùng một xe.
Khi Tang Kiều leo lên.
Đúng lúc nghe thấy Giang Đồng ngồi sau tài xế, vênh váo tự đắc chỉ chỉ trỏ trỏ: "Xe này là kiểu cũ đúng không? Chỗ ngồi không thoải mái tí nào, còn phải ngồi thêm hai tiếng, nếu biết trước sẽ đi xe kiểu này, tôi tự lái xe mình còn hơn."
Tang Kiều chậm rì rì xách túi đi qua người Giang Đồng.
Lại nghe hắn tiếp tục nói: "Hơn nữa mấy người vừa mới nói cái xe này hơn trăm vạn đúng là nhà quê mà, cái xe nát này nào đến trăm vạn chứ? Cùng lắm là bảy mươi vạn, Mercedes Benz thôi, chẳng qua cũng là thương hiệu tốt thời đấy?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều mắt trợn trắng.
Rất không khéo là cái này trùng hợp bị Giang Đồng phát hiện: "Tang Kiều, cậu có ý gì?!"
Tang Kiều dừng bước, chân thành chớp chớp mắt: "Mắt tôi bị co rút."
Giang Đồng nhìn Tang Kiều đứng cách một thực tập sinh đang ngồi bên kia, châm chọc nói: "Hai mắt của cậu trợn đúng lúc thật đấy, nhà quê chính là nhà quê, còn trợn trắng mắt, xe này cũng chẳng phải của nhà cậu, cậu còn bày đặt trợn mắt với tôi, khó chịu hả?!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều hiếm khi không tranh luận cùng Giang Đồng, bởi vì cậu cẩn thận hồi tưởng mấy lời mà Phó Hành Chu nói với cậu lúc trước.
Má.
Xe này nói không chừng một nửa là của nhà cậu thật.
Tang Kiều vui vẻ duỗi tay chạm vào chỗ ngồi xe, còn chưa biết phải nói thế nào.
Liền thấy tài xế đẩy cửa phòng điều khiển ra, vô biểu tình đi tới trước mặt Giang Đồng: "Vị tiên sinh này, mời cậu xuống xe."
Giang Đồng: "???"
Tang Kiều: "???"
Sự xấu hổ đột nhiên nổ mạnh.
Giang Đồng nhất thời cũng không phản ứng kịp: "Tôi là thực tập sinh lớp A! Dựa vào cái gì muốn tôi xuống xe?!"
Tài xế lại đi lên phía trước một bước, đứng bên cạnh ghế.
Lúc này Tang Kiều mới phát hiện tài xế chắc phải cao tầm 1m9, cho dù mặc một bộ sơmi trắng quần đen nhìn qua tương đối giống người lái xe, cũng có vẻ lưng hùm vai gấu, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp.
Tang Kiều: "......"
Thời buổi này làm tài xế còn yêu cầu dáng người sao?
Với cả, sao tài xế này trông hơi giống một vị đại ca vệ sĩ bên người Phó Hành Chu vậy......
Tài xế đứng trước mặt Tang Kiều, dùng ánh mắt trầm mặc · nhìn lướt qua Giang Đồng: "Cậu ngồi ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng lái xe của tôi, mời tiên sinh xuống xe."
Giang Đồng: "???"
Tang Kiều: "......"
Chúng thực tập sinh: "!!!"
Giang Đồng nổi giận, trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi: "Một tài xế xe buýt của tổ tiết mục cũng dám nói tôi như vậy?! Cẩn thận tôi khiếu nại anh!"
Sắc mặt tài xế không thay đổi, cực kỳ ngay thẳng nói: "Cậu khiếu nại đi."
Đời này Giang Đồng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai làm mất mặt như vậy: "Anh cho rằng anh lái cái Benz này là hay hả? Giờ tôi gọi điện cho bên nhà sản xuất, xem anh còn dám ngoan cố với tôi không!"
Tài xế rất không kiên nhẫn vươn tay, chỉnh tay áo sơmi trắng của mình: "Vị tiên sinh này, tôi không phải nhân viên của bên sản xuất, bọn họ không quản được tôi."
Giang Đồng: "???"
Cái gì?!
Giang Đồng sửng sốt một chút, trào phúng nói: "Anh điên rồi hả, lái một cái xe nát, còn ở chỗ này tranh chấp với tôi, bộ anh không muốn làm việc nữa hả?!"
Ánh mắt tài xế nhìn về phía Giang Đồng giống như đang xem thứ gì đó ngu ngốc, im lặng hai giây quay đầu nhìn thoáng qua Tang Kiều.
Lại im lặng một lúc, nhìn một vòng xung quanh thực tập sinh trên xe.
Cuối cùng nói với Giang Đồng: "Tiên sinh, đây là lần cuối tôi lịch sự với cậu, mời xuống xe."
"Bây giờ cậu xuống xe, có thể tùy ý lựa chọn một trong các xe còn lại."
Tài xế dừng một chút, dường như rất nỗ lực kìm nén ngữ khí khinh miệt của mình: "Nếu cậu yêu cầu khiếu nại, xuống xe bắt xe buýt 613, đến CBD Trung Ương, quầy lễ tân chỗ tổng bộ Phó thị sẽ nói cho cậu biết làm thế nào để khiếu nại tôi."
Giang Đồng: "......"
Tang Kiều: "......"
Các thực tập sinh khác: "......"
Giang Đồng hít sâu một hơi, ném một câu khó nghe cho tài xế, xoay người hung tợn nhìn Tang Kiều rồi xuống xe.
Tang Kiều mặt đầy vô tội nhún vai, ngoan ngoãn tìm chỗ ngồi cho mình.
Bầu không khí trong xe im lặng quỷ dị suốt quãng đường đến sân bay.
Sức nóng hai tập trước của chương trình cũng đã đủ, sân bay này là lần đầu tiên toàn thể thực tập sinh Your Stage xuất hiện trước công chúng.
Ngoài ra, xét thấy nhiều người như vậy cũng không thích hợp đi lối VIP sân bay, cuối cùng tổ tiết mục quyết định đăng ký ở lối phổ thông.
Đương nhiên, gần 300 người không thể đi cùng một lần, phân trước phân sau một lúc mới chậm rãi đến được cửa an ninh nhập khẩu.
Thực tập sinh lớp A không nhiều lắm, rải rác các trạm.
Tang Kiều chỉ đeo khẩu trang, không đội mũ, đứng xếp hàng ở cửa.
Ba bốn cô gái đi đi lại lại cạnh người cậu vài lần, rốt cuộc đến trước mặt cậu: "Anh là Tang Kiều trong Your Stage đúng không?"
Tang Kiều hơi kinh ngạc, kéo khẩu trang xuống một chút: "Wao, các bạn nhận ra tôi à?"
Các cô gái hiển nhiên cũng rất kinh hỉ: "Nhận ra ạ! Chúng em thích anh lắm! Anh có thể chụp ảnh chung với chúng em không?"
Tang Kiều cách hai người với chỗ tổ tiết mục.
Tang Kiều do dự một chút, gật gật đầu: "Được...... Nhưng mà tôi như vậy...... Giống nhau, các bạn thích gì ở tôi vậy?"
Tang Kiều làm pháo hôi trong giới giải trí hơn hai năm.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người thích cậu.
Mấy cô gái này tuổi không lớn, thanh xuân xinh đẹp, trên mặt đều mang theo nét cười.
Các cô dường như cũng thấy kỳ quái vì sao Tang Kiều lại hỏi cái này, khúc khích cười nói: "Anh lớn lên đẹp! Anh là nhan sắc giá trị đệ nhất trong toàn thể thực tập sinh đó!"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều theo bản năng sờ lên khuôn mặt mình một chút, lắc đầu cười: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn các bạn."
Các cô trùng hợp gặp được Tang Kiều, cũng đang đứng xếp hàng, sau khi chụp ảnh xong liền nhanh chóng trở về hàng của mình.
Chỉ có một cô bé trước khi rời đi vẫn quay đầu lại nhìn Tang Kiều.
Tang Kiều cầm căn cước và vé máy bay của mình trong tay: "Sao vậy?"
Cô bé có vẻ do dự, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, tiến một bước về phía Tang Kiều: "Em không chỉ thích gương mặt của anh."
Tang Kiều thập phần kinh ngạc: "Kia......"
Cô bé nói: "Em còn thích tính cách lạc quan, vui vẻ, kiên cường của anh nữa."
Tang Kiều: "?"
"Em đã xem hot search ngày hôm qua, chúng em có rất nhiều người đều tin tưởng anh không phải như vậy."
Cô bé nhỏ giọng nói, "Tất cả chúng em ủng hộ anh, Kiều Kiều, hy vọng anh sẽ luôn hạnh phúc, làm tấm gương của chúng em."
Tang Kiều: "......"
Cô bé xoay người chạy về nhóm các chị em: "Cũng chúc anh debut C vị! Xông lên đi Kiều Kiều!"
Tang Kiều: "......"
Đây đúng là câu chúc to lớn thật.
May mắn thanh âm của cô bé không lớn, các thực tập sinh đều đang ở đội ngũ khác, hoặc là đã qua cửa an ninh, không có nghe thấy.
Người nhiều nên làm chậm.
Chờ nhân viên công tác tổ tiết mục và toàn thể thực tập sinh tập trung hết ở cửa lên máy bay, đã là 6 giờ 35.
Kích thước hai cái máy bay không khác nhau lắm.
Chỉ là một chiếc có in logo hãng hàng không lên.
Mà một chiếc khác chỉ có trang trí đơn giản của nhà sản xuất, không có hình sở hữu gì trên chỗ cánh trống và đuôi.
Cổng lên máy bay được kết nối.
Nhân viên mặt đất bên hông chiếc máy bay có in logo đã vào chỗ, tươi cười thân thiện tỏ vẻ có thể lên sớm.
Mà ở bên kia.
Cổng lên chiếc máy bay còn lại mở ra.
Phía sau hai người cơ trưởng cơ phó đồng phục phẳng phiu, một nam hai nữ tiếp viên hàng không điển trai, xinh đẹp đồng thời bước ra từ bên trong.
Năm người chỉnh tề đi qua cổng, nhìn xung quanh đoàn người một lúc.
Bước lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Tang Kiều.
Phi công đứng đầu cúi chào Tang Kiều: "Xin chào Tang tiên sinh, tôi là cơ trưởng chuyến bay tư nhân của ngài. Hiện tại là 6 giờ 40 theo giờ Bắc thành, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối cũng như trà bánh cho ngài và bạn bè, rất hoan nghênh ngài lên máy bay."
Chúng thực tập sinh: "???"
Tang Kiều: "??????"
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Nhìn đến máy bay này sao? Là của vợ tôi!
Phó Hành Chu: Nhìn đến cơ trưởng này sao? Tôi cho vợ tôi thuê!
Phó Hành Chu: Nhìn đến tài xế xe lớn sao? Tôi cho vợ tôi vệ sĩ!
Phó Hành Chu: Người kia như thế nào lại nương nương khí, tiếp viên hàng không như thế nào lại ăn mặc hoa hòe lộng lẫy vậy, ngày mai đổi đi.
Raven:......
______
Máaaaaa=)))) sao tiểu kịch trường Phó tổng sa điêu zậy trời, mắc cái rì anh cute thế Phó Hành Chu? Hảaaaaaaa!?
Nay tui thứ 3 tui được nghỉ nè hì hì, thứ 7 cũng được nghỉ nữa. Yêu trường quá, không biết từ giờ đến cuối tuần có cày được 5 chương để tròn 30 up cho các bạn khum nhỉ:>>>>
Tui thích đọc cmt lắm, cả nhà cmt truyện nhiều nhiều tí được hơm:> 🥹🫶