Đại sảnh tầng một của tổng bộ Phó thị nhìn qua chừng hơn một ngàn mét vuông, nền đá cẩm thạch chỉnh tề được nhân viên vệ sinh lau chùi cẩn thận sáng bóng như kính.
Tuy rằng đã vào đêm, nhưng các tầng vẫn có nhân viên làm việc tăng ca.
Tòa nhà vẫn sáng đèn.
Cũng may quầy lễ tân ban ngày đã tan làm.
Lúc này ngoại trừ người bảo vệ vừa mới đưa Tang Kiều tiến vào cùng Raven đi theo Phó Hành Chu xuống thang máy thì không còn ai ở đại sảnh tầng một.
Cho nên.
Người nghe được lời nói kinh thiên thần khiếp địa quỷ này của Tang Kiều, cũng chỉ có bảo vệ và Raven.
Có lẽ là do mua hàng muộn.
Màu sắc của bó hoa hồng trên tay Tang Kiều nhìn qua không phải loại đặc biệt kiều diễm, giấy gói cũng bởi vì bôn ba một đường mà bị hỏng một chút.
Bàn tay cầm lấy bó hồng lộ vẻ tái nhợt gầy yếu, khớp xương rõ ràng.
Tầm mắt ngước lên, ngay cả cổ tay cũng mảnh mai.
Hôn nhân của Tang Kiều và Phó Hành Chu diễn ra trầm mặc mà yên tĩnh, không công khai, cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào trong hoạt động bên ngoài.
Mặc dù bảo vệ đưa Tang Kiều vào đã từ lời nói của Raven mà biết rằng hắn có quen Tang Kiều, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện thằng nhóc này sẽ cầm một bó hoa tỏ tình với ông chủ bọn họ!
Bảo vệ đột nhiên căng não hồi tưởng lại một phen những lời mà Raven nói qua điện thoại, nhưng vẫn không rõ việc Raven vội vàng xuống tầng là để bóp chết hành động của Tang Kiều từ trong trứng, hay là do ý của Phó Hành Chu......
Nhưng nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài của ông chủ bọn họ, cũng không giống như sẽ thích thằng nhóc trước mặt này.
Hai người trông không hợp lắm.
Bảo vệ bị bắt ăn dưa, lòng cũng lạnh lẽo rồi.
Thời buổi này tìm công việc không dễ dàng, làm bảo vệ ở Phó thị dù là đãi ngộ hay phúc lợi cũng tốt hơn các công ty khác mấy lần.
Bảo vệ đưa Tang Kiều vào tự thắp cho mình một cây nến trong lòng, muốn giãy giụa nốt lần cuối, chuẩn bị đến chỗ Tang Kiều: "Vị tiên sinh này, làm ơn đừng......"
"Được."
Một giọng nói trầm thấp ngắt lời bảo vệ.
Bảo vệ tức khắc choáng váng, hơn nửa ngày mới run run rẩy rẩy lấy lại tinh thần, nhìn về phía giọng nói phát ra——
Người nói là Phó Hành Chu.
Là người ngày thường lãnh lệ quả quyết, là ông chủ mà toàn bộ Phó thị từ nhân viên vệ sinh đến giám đốc bộ phận đều sợ.
Mà từ vừa rồi.
Là sự dịu dàng mà tất cả mọi người chưa nghe thấy bao giờ.
Bảo vệ theo bản năng liếc qua người đứng bên cạnh mình.
Trên người vị tiên sinh họ Tang kia chỉ mặc một chiếc áo bông màu xanh nhạt nhìn qua trông không dày lắm, nước mưa thấm đẫm vào bông chảy từng giọt từng giọt, không tiếng động nhỏ xuống mặt đất.
Từ góc nghiêng nhìn qua, có thể thấy đường cong khuôn mặt đẹp đẽ của cậu cùng lông mi cong vút.
Còn có đôi môi gần như cùng màu với da mặt.
Bảo vệ còn thấy.
Phó Hành Chu trước nay luôn cao cao tại thượng bước nhanh đến chỗ vị tiên sinh kia, cởi áo khoác dương nhung màu xám của mình rồi khoác cho người nọ.
Vươn tay, nhận lấy bó hoa hồng trông không mấy bắt mắt.
Sau đó hơi cúi đầu, hôn lên trán vị tiên sinh kia.
Môi của Phó Hành Chu rất ấm.
Ít nhất đối với Tang Kiều bôn ba một đường, đã bị đông lạnh cả người mà nói——
Đó thật sự là một nụ hôn rất ấm áp.
Phó Hành Chu cao lớn thẳng tắp, mà Tang Kiều lại thon gầy đơn bạc.
Cho nên.
Vòng tay Phó Hành Chu có thể chứa toàn bộ người cậu.
Khi được Phó Hành Chu ôm vào lòng.
Tang Kiều phát hiện mình có thể vừa vặn rúc trong lồng ngực Phó Hành Chu, chỉ cần không mở mắt, là có thể không nhìn đến thế giới ngoài kia.
Khác với những diễn viên hay idol lưu lượng mà Tang Kiều từng hợp tác.
Hình như Phó Hành Chu không có thói quen sử dụng nước hoa, ngay cả khi tiếp xúc thân mật như vậy, cũng chỉ ngửi thấy mùi hương sơn chi rất nhẹ trên người hắn.
Đó là mùi sữa tắm chung của hai người.
Tang Kiều nằm trong vòng tay của Phó Hành Chu, từ từ ngẩng đầu lên.
Đang định nói chuyện, liền nghe thấy Phó Hành Chu lặp lại một từ kia.
"Được."
Tang Kiều: "......"
Bảo vệ: "......"
Raven: "......"
Tang Kiều vừa mới chuẩn bị tốt lời để nói lại không có không gian thi triển.
Cậu hít hít mũi, vùi đầu vào vai Phó Hành Chu hắt xì một cái, đôi mắt tròn xoe xoay hai vòng: "Anh...... Đồng ý sao?"
Phó Hành Chu cởi áo bông ướt đẫm trên người Tang Kiều ra rồi đưa cho Raven.
Sau đó lại siết chặt áo khoác dương nhung trên người Tang Kiều, mặt mày mềm mại: "Không thì sao?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều chưa từng thổ lộ với ai, luôn có chút lo lắng Phó Hành Chu đổi ý.
Nhưng lại nghĩ đến bản thân chỗ nào cũng không tốt, cắn cắn môi nói nhỏ: "Chỉ là, anh...... Muốn nghĩ lại không......"
Raven đã nhanh chóng đến phòng nghỉ nhân viên ở tầng một lấy khăn lông và nước ấm.
Phó Hành Chu cầm lấy khăn lông, cẩn thận giúp Tang Kiều lau khô tóc một chút: "Không cần."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều dầm mưa quá lâu, một hai cái khăn hiển nhiên không giải quyết được vấn đề.
Phó Hành Chu quấn khăn lên mái tóc còn ướt của Tang Kiều, sau đó dễ như trở bàn tay bế cậu lên.
Tang Kiều: "!!!"
Đời này Tang Kiều chưa được ai ôm như vậy bao giờ, nhất thời cả người đều xù lông, sợ tới mức nắm chặt tay áo của Phó Hành Chu: "Không được không được anh thả em xuống nhanh——"
Phó Hành Chu bước một bước như hai bước, nhoáng cái liền nhấn thang máy xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm.
Tang Kiều nép trong lồng ngực Phó Hành Chu, khóe mắt không cẩn thận nhìn thấy bảo vệ cùng Raven đang cứng đờ tại chỗ, lập tức càng hoảng hơn, giãy giụa muốn ra khỏi cánh tay của Phó Hành Chu: "Như vậy không tốt lắm đâu Phó Hành Chu......"
"Không có gì không tốt."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Phó Hành Chu hôn lên đôi môi lạnh băng của người trong lồng ngực mình, "Tang Kiều, em là của anh."
Phó Hành Chu dừng một chút: "Chúng ta về nhà."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Từ hôm nay trở đi tôi chính là người có vợ!
Phó Hành Chu: Mấy người mơ tưởng lại cười nhạo tôi! Ha ha!