Sau Khi Ký Khế Ước Trọn Đời Với Lính Gác Điên Phê

Chương 7: Chúng ta làm cộng sự đi




Tuổi của lính gác khiến Vân Thiên Nhận nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Mười chín tuổi? Chẳng phải trong tháp có quy định hai mươi tuổi mới nhập ngũ sao?
"Tôi đã trả lời hai câu hỏi của anh." Giọng lính gác kéo Vân Thiên Nhận ra khỏi nỗi kinh ngạc, "Nhưng anh vẫn chưa trả lời tôi."
"À, xin lỗi." Vân Thiên Nhận vội vàng ôn tồn xin lỗi, "Cậu còn trẻ quá nên tôi hơi kinh ngạc thôi, còn chuyện cộng tác của lính gác và dẫn đường là thế này......"
Vân Thiên Nhận nghĩ xem nên giải thích thế nào, cuối cùng quyết định nói từ đầu.
113 năm trước, châu Nam Cực đột nhiên xuất hiện một lỗ sâu, từ đó phóng ra một lượng lớn phóng xạ vũ trụ gây ảnh hưởng đến toàn thế giới.
Vô số người bị nhiễm phóng xạ khiến cơ thể mắc bệnh đột biến, các nhà khoa học trên khắp thế giới đã thử bịt lỗ sâu lại, nhưng dù có quy tụ lực lượng hùng hậu nhất toàn cầu thì loài người vẫn không cách nào bịt kín lỗ sâu.
Thế giới lâm vào hỗn loạn, mọi thứ ngưng trệ, hầu hết mọi người chết vì bệnh đột biến nhưng vẫn có một số ít biến dị thành công, không còn sợ phóng xạ và thuận lợi sống sót.
Trong số những người sống sót lại có một số ít trải qua sự thay đổi về cơ thể, có những năng lực khác với người thường.
Một loại người có được năm giác quan siêu mạnh, thể chất và xương cốt cứng như thép, nhưng tính tình bọn họ hết sức thất thường, vì năm giác quan quá mạnh nên sau khi dốc sức chiến đấu rất dễ suy sụp tinh thần, thậm chí còn tử vong vì tự mình hại mình.
Một loại người khác có được năng lực cộng hưởng cảm xúc, họ có thể ảnh hưởng và cảm nhận được cảm xúc của người khác, năng lực của họ vừa có thể xoa dịu cảm xúc vừa có thể khai thông tinh thần cho loại người nói trên.
Vì vậy bảy mươi ba năm trước, những người không bị ảnh hưởng bởi phóng xạ được chia thành ba loại.
Lính gác, dẫn đường và người bình thường.
Những người sống sót tiếp tục nghiên cứu cách bịt kín hố sâu.
Ngay khi thành quả nghiên cứu đạt được tiến bộ nhất định thì một chuyện không thể tưởng tượng xảy ra với thế giới.
Đội quân dị tộc ngoài hành tinh xuyên qua lỗ sâu đến Trái Đất và tàn sát loài người.
Lúc đó loài người mới hiểu nguyên nhân gây ra thảm họa khủng khiếp này là một nền văn minh đã cạn kiệt tài nguyên muốn cướp bóc một nền văn minh khác.
Chiến tranh hết sức căng thẳng, nhân loại ngoan cố chống cự.
Vì hai quần thể lính gác và dẫn đường có năng lực đặc biệt nên trở thành lực lượng chính trong cuộc chiến chống lại đội quân dị tộc.
Ba mươi bốn năm trước, tám tòa tháp được xây lên.
Một tòa tháp mẹ, bảy tòa tháp con, trong tháp mẹ chỉ có lính gác và dẫn đường cấp A trở lên, có sức chiến đấu mạnh nhất trong thế giới loài người, bảy tòa tháp con dành cho lính gác và dẫn đường thuộc các cấp còn lại, cũng đảm nhiệm cả chức trách huấn luyện lính mới.
Tám tòa tháp nguy nga hùng vĩ, quan trọng nhất là chúng được xây quanh lỗ sâu, giống như các hiệp sĩ cầm kiếm canh chừng lỗ sâu mà quân đội dị tộc có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, bảo vệ vững chắc khu dân cư sau lưng mình.
"Vì vậy một khi ra chiến trường, lính gác phải bảo vệ dẫn đường, dẫn đường cũng phải bảo vệ lính gác, cộng tác có thể nói là giao phó tính mạng cho đối phương, tôi giải thích vậy đã đủ rõ ràng chưa?" Vân Thiên Nhận hỏi lính gác ngồi cạnh, vì giải thích hơi lâu nên hai người ngồi xuống mép giường xếp lúc nào không hay.
Lính gác trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nhìn Vân Thiên Nhận hỏi: "Vậy hôm qua anh muốn tìm lính gác kia để cộng tác sao?"
Dạ dày Vân Thiên Nhận xoắn lại đau nhói, thở dài gật đầu: "...... Ừ......"
Lính gác: "Theo lời anh nói thì cộng sự có vẻ là người rất quan trọng, nhưng anh lại muốn cộng tác với lính gác định cưỡng hiếp mình, sao lại thế?"
Vân Thiên Nhận: "......"
Tuổi còn nhỏ mà lại nói năng thẳng thắn như vậy.
Vân Thiên Nhận quẫn bách cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau, nhẹ giọng nói: "Vì kết quả thi phân cấp dẫn đường cho thấy tỷ lệ khai thông của tôi với lính gác chỉ có 22%, tôi...... năng lực của tôi không đủ nên chẳng có lính gác nào chịu cộng tác với tôi cả."
Lính gác lại hỏi: "Năng lực không đủ mà anh cứ phải ở lại tháp làm gì? Về khu dân cư không được sao? Thậm chí còn khỏi cần ra chiến trường nữa."
Vân Thiên Nhận im lặng một lát rồi trả lời: "Vì đã cố gắng hết sức nên mới không cam tâm."
Anh thông thạo ngôn ngữ quốc tế chỉ trong nửa năm, năm nào thi kiến ​​​​thức lý luận cũng đứng nhất, mỗi nhiệm vụ tháp giao phó anh đều hoàn thành gần như xuất sắc.
Anh không muốn để những nỗ lực này dễ dàng tan thành bọt nước.
Lính gác nhìn Vân Thiên Nhận, mặc dù giọng anh rất nhẹ nhưng hai bàn tay nắm chặt rõ ràng đang run, có thể thấy anh đang dùng sức, càng khiến người ta hiểu rõ anh uất ức cỡ nào.
Lính gác ngẩng đầu nhìn lên trần xi măng của nhà kho, chẳng biết đang nghĩ gì, một lát sau hắn đứng dậy đi tới cạnh bàn gỗ rồi mở hộp bánh quy ra, cầm một cái bỏ vào miệng, sau đó ngẩn người.
Đôi mắt lính gác sáng lên: "Bánh này ngon thật."
"Thế à?" Vân Thiên Nhận ngẩng đầu mỉm cười yếu ớt, "Nếu cậu thích thì lần sau tôi sẽ làm nhiều hơn."
Lính gác nhìn anh rồi lại cầm một cái bánh nhét vào miệng, lúng búng hỏi: "Sau khi chúng ta khóa lại phải cộng tác bao lâu?"
Tim Vân Thiên Nhận bỗng hẫng đi một nhịp.
Hắn hỏi vậy có phải là mình có cơ hội rồi không.
Vân Thiên Nhận: "Nếu không đánh dấu vào mục quy định của hệ thống thì không có thời hạn cố định, có thể giải tán và thay đổi cộng sự bất cứ lúc nào."
Đương nhiên lính gác có thể đánh dấu dẫn đường, một khi đã đánh dấu thì lính gác và dẫn đường sẽ hoàn toàn kết hợp, cả đời chỉ thuộc về nhau.
Nhưng đối với hai người thậm chí còn không phải bạn bè như họ thì nói tới chuyện này vẫn còn quá sớm.
"Giải tán bất cứ lúc nào?" Giọng lính gác lạnh đi, "Nghĩa là nếu anh muốn đổi tôi thì có thể đổi bất cứ lúc nào đúng không?"
"Hả?" Vân Thiên Nhận sửng sốt, "Dĩ nhiên không phải rồi."
Lính gác: "Nhưng anh có thể làm vậy mà."
Vân Thiên Nhận quả quyết: "Tôi sẽ không làm thế đâu, tôi hứa với cậu, nếu chúng ta trở thành cộng sự thì quyền giải tán nằm trong tay cậu, tôi tuyệt đối sẽ không đề nghị giải tán đâu."
Lính gác cười nhạo: "Lỡ cả đời tôi không nhắc đến chuyện giải tán thì anh phải làm người dẫn đường cho tôi cả đời luôn sao?"
Trong giọng nói của lính gác lộ rõ vẻ giễu cợt nhưng Vân Thiên Nhận lại trả lời vô cùng nghiêm túc, anh khẳng định bằng ngữ khí thành kính: "Đúng vậy, cả đời."
Lính gác khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, một lát sau hắn đến cạnh bàn gỗ, lấy giấy bút ra khỏi ngăn kéo cũ nát đưa cho Vân Thiên Nhận: "Anh viết lại lời hứa lúc nãy rồi ký tên đi."
Yêu cầu này thực sự hơi kỳ quái nhưng Vân Thiên Nhận không hề thắc mắc mà lập tức làm theo.
Khi cầm giấy bút, thậm chí anh còn cảm thấy yêu cầu của lính gác này khá đáng yêu.
Quả nhiên vẫn chỉ là cậu bé mười chín tuổi mà thôi.
Vân Thiên Nhận nắn nót viết lời hứa ra giấy rồi ký tên, trịnh trọng đưa cho lính gác.
Hắn cầm lấy đọc sơ qua, sau đó đưa tay tháo khẩu trang.
Vân Thiên Nhận nhìn hắn, lập tức giật mình.
Lính gác trước mắt có gương mặt vô cùng tuấn tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhạt màu, tuy còn hơi non nớt nhưng đã có thể nhìn ra khí chất oai hùng tiềm ẩn, đôi mắt đỏ rực lúc nãy làm Vân Thiên Nhận choáng ngợp giờ phút này giống hệt đá diệu thạch quý hiếm được trưng bày trong tủ, ai cũng phải ngắm nhìn.
Vân Thiên Nhận nhất thời khó lòng rời mắt khỏi gương mặt lính gác, sau đó thấy hắn làm một hành động khiến anh sững sờ.
Lính gác cắn rách ngón trỏ, kéo tay Vân Thiên Nhận sang rồi bôi máu lên đầu ngón tay anh.
Sau đó hắn đặt tờ giấy ghi lời hứa trước mặt Vân Thiên Nhận: "In dấu tay đi."
Vân Thiên Nhận: "......"
Lính gác nhíu mày: "Máu sắp khô rồi kìa."
Vân Thiên Nhận vội vàng ấn ngón tay mình xuống giấy.
Lính gác cầm tờ giấy xem từ trên xuống dưới rồi hài lòng gật đầu.
Sau đó nói với Vân Thiên Nhận: "Tôi nhận lời anh, chúng ta khóa lại làm cộng sự đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.