“Cố Dạ Thâm, sao anh lại ở đây?” cô buột miệng nói ra, chợt nhớ, chợt hiểu, lần đầu tiên trên máy bay gặp anh, anh cũng từng nói là làm nghề thời trang, vì vậy anh chắc cũng là nhân viên của Thâm Khang rồi.
Cô ấy thân thiện nên Ôn Noãn cũng bị lây, cô nói giọng cũng lanh lợi hơn: “Cái này rất giống với cuộc thi ở trong trường học, đối với các học sinh xuất sắc sẽ xem nhẹ kiến thức cơ bản nên làm mất điểm, nhưng dần dần học sinh sẽ kịp thời nhớ kiến thức sau đó sẽ đạt điểm tốt.” Cô ấy liếc đôi mắt xinh đẹp cười, “Vận số của tôi hôm nay không tồi.”
“Khả năng quan sát của cô đúng là khá tốt, tôi quả thật là nhặt được bảo.” Nam Phong Lâm sớm đã bị ví dụ của cô chọc cười, cô ấy cười đến vui vẻ, thoải mái.
“À….” Mặt Ôn Noãn đầy vạch đen, sâu kín hỏi, “Giám đốc Nam Phong không phải là người Phong Thành à?”
“Dĩ nhiên, tôi là người Sóc Thành.”
“Khó trách cô không biết, người Phong Thành nói 'bảo' có nghĩa là 'có bảo khí', 'ngu không nữa kỷ' có nghĩa là….” Cô buồn bực nhỏ giọng nói.
“Vậy à?” Nam phong đôi mắt đẹp lấp lánh, thấy đáy mắt cô ấy ẩn chứa sự ranh mãnh, vui vẻ, buồn cười, “Ôn Noãn, cô quả thật là đặc biệt, lúc nói chuyện luôn ung dung, thản nhiên nhưng thật thú vị, làm cho người ta không khỏi nhìn cô bằng con mắt khác.”
Ôn Noãn cũng không nhịn được cười, Khang Khang nói không sai, Nam Phong Lâm quả thực rất dễ gần, cô có giọng nói sang sảng, trong sáng rất dễ làm cho người trong cuộc vui mừng.
Lúc đi ra khỏi phòng trong tay cô cầm mấy tờ bản thảo do Nam Phong sáng tác ban đầu, cũng không phải muốn cô bắt chước mà là nhờ cô phá vỡ mạch sáng tác cũ, cô vừa kinh ngạc, vừa vui mừng. Mặc dù cô biết vượt qua hay phá vỡ sẽ rất khó khăn nhưng đây là một lần thử thách cũng như cơ hội giành cho cô.
Thang máy chưa xuống, cô đứng ở cửa trăn trờ nhìn mấy tờ bản thảo gồm năm chủ đề, “Xuân”, “Hạ”, “Thu”, “Đông”, “Đêm” . Phong cách thiết kế của Nam Phong Lâm là hơi thở thời thượng, chi tiết xử lý cũng rất tinh xảo, đầy duyên dáng. Cô nhìn đến nhập thần, một tiếng “Tinh” từ thang máy vang lên, cô theo bản năng bước vào.
“Ai ui”
Thình lình đụng vào một bức tường thành vững chắc, bản thảo trong tay cô rơi xuống, cô cũng bị bắn ngược về sau một bước, vừa muốn nói xin lỗi thì ngẩng đầu lên cô nhìn rõ hơn hình dáng, khuôn mặt bức tường vững chắc ấy làm đôi mắt lại toát lên một chút kinh ngạc.
“Cố Dạ Thâm, sao anh lại ở đây?” cô buột miệng nói ra, chợt nhớ, chợt hiểu, lần đầu tiên gặp anh trên máy bay, anh cũng từng nói là làm nghề thời trang, vì vậy anh chắc cũng là nhân viên của Thâm Khang rồi.
“Ôn Noãn, thật đúng lúc, tôi cũng làm ở đây.” Ánh mắt Cố Dạ Thâm lấp lánh, nụ cười nhàn nhạt ở khóe môi, anh khom lưng nhặt bản thảo, nhìn lướt qua sau đó đưa cho cô.
“ Đúng vậy nha, thật là đúng lúc.” Ôn Noãn mỉm cười, không ngờ người ở chung một mái nhà với mình lại là đồng nghiệp, thật là đúng dịp, cô đưa tay tiếp nhận bản thảo, “Cảm ơn.”
Hai ba câu nói, thang máy dừng ở lầu 15, trước khi thang máy mở ra Ôn Noãn liền mỉm cười: “Hẹn gặp lại.” Cửa thang máy vừa mở ra cô liền thấy một nhóm khoảng chừng mười hai người nhưng cô không biết họ ở bộ phận nào, có một cô gái trong tay ôm tài liệu đứng ở ngoài thang máy, quần áo mỗi người đều tinh tế, khóe léo. Nhìn thấy cô ra khỏi thang máy mấy cô gái đều nhíu lông mày, sau đó lại lộ ra nụ cười.
Ôn Noãn không hiểu, sau lưng lại truyền đến âm thanh hỗn độn không giấu được sự mừng rỡ: “Xin chào Tổng Giám đốc!” Cô tò mò quay đầu lại thấy mặt Cố Dạ Thâm không hề thể hiện gì chỉ nhìn họ gật đầu sau đó ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên anh liền đụng vào ánh mắt của cô, anh dừng một chút, ánh mắt thật sâu nhìn cô một cái, khuôn mặt bừng sáng, xoay người đi hướng phòng kế toán.
Tổng Giám đốc? Ôn Noãn ngẩn người, tiếp theo cô nhún vai, xoay người về phòng thiết kế. Thì ra công lao giúp cô rảnh rỗi mấy hôm nay lại chính là anh. Mới vừa rồi lúc cửa thang máy, mấy cô gái chắc hẳn ôm tâm tư vô tình gặp được anh, trẻ tuổi thật tốt, có thể có suy nghĩ bay bổng như vậy.