Sau Khi Ly Hôn: Tình Yêu Ấm Áp Vào Đêm Muộn

Chương 45: Chồng trước




Sau khi Cố Khang Khang không ngừng dò xét tình hình tiêu thụ các tỉnh trong cả nước trở lại liền gọi điện thoại hẹn Ôn Noãn đi Tiêu Tương ăn trưa.
Hơn một tháng không gặp cô ấy Ôn Noãn cũng thực nhớ cô ấy lắm, lúc nghỉ trưa liền đi luôn.
“A, Ôn Noãn, cậu thật có tinh thần, còn mập lên, khí sắc cũng tốt hơn nhiều rồi!” Cố Khang Khang vừa thấy cô đã kêu lên, “Là ai chăm sóc cậu tốt như vậy?” Khuôn mặt cô ấy tràn đầy thâm ý khác.
“Có sao?” Ôn Noãn ngồi xuống đối diện với cô ấy, thấy Khang Khang gật đầu mạnh thì trong lòng cô mỉm cười, “Khang Khang, mình còn phải cảm ơn đề nghị tìm việc làm của cậu đã khiến một ngày của mình không còn cảm thấy trống trải nữa. Mặc dù cuộc sống có vẻ máy móc sáng chín chiều năm (làm hành chính, sáng đi làm lúc chín giờ, chiều năm giờ tan làm) nhưng quy luật như vậy cũng không hẳn là chuyện không tốt.” Ít nhất bây giờ mỗi sáng sớm cô cũng có thể ra cửa với tinh thần sảng khoái.
“Đồ ngốc!” Cố Khang Khang cười, “Bởi vì ước nguyện lớn nhất trước mắt của Khang Khang là Ôn Noãn hạnh phúc!” như vậy áy náy của cô mới có thể giảm đi ít nhiều.
“Có người bạn như cậu mình đã thấy rất hạnh phúc rồi.” Ôn Noãn cảm kích nhìn cô ấy, chợt ánh mắt cô chuyển một cái, “Khang Khang, cậu thường nói muốn mình hạnh phúc, nhưng chính cậu cũng phải hạnh phúc nhé? Chúng ta quen nhau đã bảy năm rồi, giường như mình cũng chưa từng thấy cậu nói tới chuyện yêu đương của cậu!” Lúc này Ôn Noãn mới ý thức được cô ấy giống như chưa từng bao giờ quan tâm tới Khang Khang!
“Khụ……” Cố Khang Khang bởi vì cô nói đến mấy từ này nên đang uống nước bất hạnh bị sặc, “Cậu hạnh phúc thì mình cũng sẽ hạnh phúc.” Cô ấy nói với ý vị sâu xa.
“Cái này là logic gì vậy?” Ôn Noãn nghe không hiểu.
“Ha ha, ha ha. Mình bảo đảm, chỉ cần cậu tìm được hạnh phúc thì một nửa kia của mình sẽ từ trên trời giáng xuống. Cậu một ngày không hạnh phúc thì phu quân của mình một ngày cũng sẽ không xuất hiện!” Cố Khang Khang làm mặt như thật, “Đừng nói trước cái này, mình mới về đã nghe mọi người nói cậu bị điều đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc làm trợ lý rồi à?”
“Ừ, chỉ là trợ lý nội bộ thôi.” Ôn Noãn do dự một chút, cô chưa nói chuyện sản phẩm mới với cô ấy, nếu chuyện này chưa công bố thì cô cứ tạm thời giữ bí mật đi!
“Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!” Cố Khang Khang vỗ tay, “Hạnh phúc sắp tới với cả mình và cậu rồi!”
Bộ mặt Ôn Noãn đầy vạch đen, đây là logic kiểu gì vậy?
Cố Khang Khang cười đến mức khuôn mặt tràn đầy vẻ quỷ dị. Cố đại thiếu gia nhất định phải cố lên!
Chuông di động của Ôn Noãn chợt vang lên, cô lấy ra nghe: “Xin chào, tôi là Ôn Noãn.”
“Ôn Noãn, là anh, Đường Tử Khoáng.” Giọng nói khàn khàn bên kia điện thoại truyền đến nghe cực kỳ mệt mỏi giống như mấy ngày đêm chưa được nghỉ ngơi.
“Đường Tử Khoáng?” Ôn Noãn ngẩn ra, cô dừng đôi đũa trong tay lại.
Từ sau khi ký xong thỏa thuận li hôn bọn họ chưa từng gặp mặt, thậm chí một cuộc điện thoại đều chưa từng gọi đến. Ngược lại thì mẹ Đường đang du lịch thế giới lại nhiều lần gọi điện về, cô vẫn gọi bà Đường là “Mẹ”, lúcnói chuyện với mẹ Đường cô đều tránh nặng tìm nhẹ về vấn đề liên quan tới Đường Từ Khoáng, không lộ chút sơ hở nào, chính cô cùng cha mẹ mình gọi điện cũng không nói gì. Hiện tại hắn đột nhiên gọi điện thoại tới đây làm cô chần chờ một chút mới hỏi tiếp, “Có chuyện gì sao?”
“Mẹ gọi điện về nhà nói em nhất định phải nghe điện thoại, anh nói em về nhà mẹ đẻ rồi, bà ngày mai từ Phần Lan về muốn chúng ta cùng nhau ra sân bay đón bà.” Giọng nói của Đường Tử Khoáng yếu ớt, có chút cẩn thận, nhiều hơn nữa là mệt mỏi, tâm cũng mệt.
“Mấy giờ bà về?” Ôn Noãn không chần chờ bao nhiêu, trước kia cô cũng thường ra sân bay đón bà, chuyện ly hôn của bọn họ bây giờ cũng chưa công bố, nếu cô không đi sẽ làm người khác nghi ngờ. Thật ra thì cô cũng không nghĩ sẽ cùng Đường Tử Khoáng có quan hệ gì nữa, chẳng qua là cứ nhau vậy ly hôn thì chính cha mẹ cô biết không biết sẽ đau lòng như thế nào, sau đó lại phải quan tâm tới cô nữa. Hơn nữa cô đối với bà mẹ chồng này cũng có chút nhớ nhung.
“Chín giờ sáng, em bây giờ đang ở đâu? Ngày mai anh lái xe đến đón em.”
“Không cần đâu, ngày mai mình gặp nhau ở ngoài sân bay là được rồi.”
“……….” Đường Tử Khoáng trầm mặc mấy giây mới nói, “Được rồi, ngày mại gặp.”
“Vâng, ngày mai gặp.”
Sau khi cô cúp điện thoại, Cố Khang Khang nổi giận đùng đùng: “Là Đường Tử Khoáng, cái kẻ vô lương tâm đó sao? Hắn còn mặt mùi gì mà lại gọi điện cho cậu!”
“………..” Ôn Noãn hơi áy náy nhìn Cố Khang Khang, “Mình và anh ấy ly hôn nhưng chưa công bố, cho nên………”
“Ôn Noãn!” Cố Khang Khang như muốn điên lên, “Cậu và hắn đã đoạt tuyệt quan hệ hoàn toàn! Đã li hôn như vậy rồi còn dính líu chuyện gì!”
“Khang Khang, mẹ Đường Tử Khoáng mắc bệnh ung thư nên không thể khiến bà bị kích thích như vậy! Mà cha mẹ mình bên kia, bọn họ cũng già rồi, nếu để bọn họ biết chuyện mình sẽ vỡ tim mất, mình sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Ôn Noãn, cậu quá trọng tình cảm rồi.”
Ôn Noãn chỉ cười.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn bắt taxi ra sân bay, lúc tới nơi đã sắp chín giờ, Đường Tử Khoáng đã sớm chờ cô ở ngoài sân bay, hắn tựa vào bên cạnh xe, nhìn thấy cô cũng không lập tức lên đón, thuốc lá kẹp trên môi hắn hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn cô xuyên qua làn khói mù lượn lờ. Cảm xúc trong đôi mắt của hắn lay động, sâu kín không thể nhìn rõ từ xa.
“Đường Tử Khoáng.” Ôn Noãn gọi hắn, hắn mặc áo sơ mi trắng và quần dài thiết kế rất có cảm giác, tóc được chải tỉ mỉ, dưới cằm của hắn có một vết máu nhỏ chắc do cạo râu. Vốn tinh thần nên sảng khoái, nhưng trên mặt hắn chỉ có sự mệt mỏi và mệt mỏi, đôi mắt nhỏ, dài có thần thái y chang hồ ly của hắn chỉ còn lại sự u sầu. Trước kia, công việc của hắn dù có mệt mỏi khi về đến nhà cô đều tiến lên hỏi một câu “Mệt lắm không”, nhưng bây giờ cũng không còn là chuyện của cô nữa.
Đường Tử Khoáng chậm rãi liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cô mặc một bộ váy màu xanh dương vải chiffon chiết eo cao thiết kế dài ngang đầu gối, bộ này chính là hắn chọn cho cô lúc đưa cô đi dự mừng Hạ Thiên Hằng Phong tròn 20 năm thành lập. Hơn hai tháng không gặp, cô có vẻ hơi béo, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, da cũng sáng hơn, trong ánh mặt trời trở nên trắng hồng, xa hắn mà cô cũng không có gì không tốt.
Hắn không biết nên vui mừng hay là…….Cuối cùng thì hắn cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Đi thôi, mẹ cũng sắp tới rồi.”
Ở cửa ra của sân bay chờ chốc lát, trong loa thông báo máy bay từ Los Angeles chuẩn bị hạ cánh, Ôn Noãn nghển cổ nhìn dòng người đang mãnh liệt đi ra, cô cẩn thận tìm kiếm bóng dáng của mẹ Đường.
“Hây, Ôn Noãn bảo bối! Nơi này!” Trong đám người, một người phụ nữ mặc một bộ váy liền màu sắc sặc sỡ hướng về phía cô hô to, bà bỏ mũ che nắng rộng vành xuống lộ ra khuôn mạt không nhìn ra có bao nhiêu dấu vết năm tháng, bà lộ ra vẻ rực rỡ, thanh thuần đầy sức sống.
Ôn Noãn nghênh đón bà với bộ mặt đầy vạch đen, cô là một phụ nữ đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, không phải là cô gái nhỏ mười tám, mười chín tuổi nữa. Gọi cô là Ôn Noãn bảo bối, người nào không biết còn tưởng bà đang gọi Lolita. Mẹ Đường đã sớm nhào tới ôm cô một cách thỏa mãn, cô ngắc ngứ một phen mới cúi đầu gọi “Mẹ“.
Mẹ Đường chợt buông cô ra, cẩn thận dò xét cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Sau đó bà đảo qua Đường Tử Khoáng vừa theo kịp lộ ra nụ cười hài lòng: “Không tệ, không tệ, Thái Tử rất tiều tụy, Thái Tử Phi khí sắc rất tốt, điều này nói rõ được Thái Tử chăm sóc rất tốt cho Thái Tử Phi, Bổn Cung yên tâm!”
Ánh mắt Đường Tử Khoáng lóe lên, rất không được tự nhiên kéo một túi hành lý, yên lặng không nói gì.
Ôn Noãn cũng ngượng ngùng cười, tại Đường trạch, Đường Ký đứng đầu Đường gia là Vạn Tuế Gia, Đường Tử Khoáng là Thái Tử, cô hay được gọi là Thái Tử Phi, mà bây giờ cô không phải nữa, nhưng lại không thể lập tức nói ra vì sẽ làm mẹ Đường đau lòng.
Ban đầu cô vừa gặp đã thích bà mẹ chồng này, bà hoàn toàn không kiêu căng, đối đãi với mọi người đều nhã nhặn, cởi mở, hài hước, là một người rất tốt. Bà họ Lạc, tên có một chữ Phi, bà thường tự xưng là Bổn Cung, kể từ khi biết mình bị bệnh ung thứ liền thích đi du lịch khắp nơi, bà công bố với mọi người rằng mình lúc còn sống muốn đi khắp nơi trên thế giới, mỗi một lần bà trở về đều muốn cô ra sân bay đón, sau đó không ngừng nghỉ kéo cô đi ra ngoài uống trà, dạo phố, thân thiết với cô như là con gái vậy.
Còn lần này, Lạc Phi không giống lần trước dừng ở bên ngoài mà trực tiếp chỉ huy Đường Tử Khoáng lái xe trở về Đường trạch, sau đó lôi kéo Ôn Noãn giảng giải, thao thao bất tuyệt về phong cảnh và những chuyện lý thú bà đã gặp khi đi du lịch.
Ôn Noãn mỉm cười nghe, đáp lời bà đúng lúc, giống ngày trước cô ở Đường trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.