Không bao lâu sau, giáo chủ phân phó thỏa đáng mọi công việc trong giáo xong liền đến Vân Trung thành tĩnh dưỡng.
Khi trở về đã là hơn nửa năm sau.
Điều khiến giáo chúng khiếp sợ chính là, lần này giáo chủ còn mang về một đứa bé mới sinh.
Một bé con tròn tròn mềm mềm trắng trắng, vô cùng đáng yêu.
Lập tức làm cho không ít nữ giáo đồ trong giáo tràn lan mẫu ái chi tâm. (tình thương của mẹ)
Hồng Trà ôm bé con trong tay, Lục Ngạc ở bên cạnh cầm một chiếc trống bỏi nhỏ trêu bé.
“Bé con thật đáng yêu, nhìn mắt nó cứ to tròn trong veo như nước ấy nhỉ?”
“Như quả nho đen.”
“Xinh quá.”
“Vì giống giáo chủ mà.”
“Vậy bé con sau này cũng sẽ đẹp như giáo chủ.”
Giáo chủ miễn cưỡng dựa nửa người trên tháp, trên môi mang ý cười yếu ớt, nhưng mà nụ cười ấy không hề có một chút độ ấm.
……
Chuyện ma giáo giáo chủ có con lập tức được truyền ra ngoài.
Liên quan đến chuyện được truyền ra còn có thêm tin, sinh mẫu (mẹ đẻ) của đứa bé tên là — Tiêu Bạch.
Vì thế trong suy nghĩ của tất cả mọi người, Tiêu Bạch cô nương này rốt cuộc tuyệt diễm đến độ như thế nào, mới có thể được đại ma đầu lãnh huyết vô tình, mắt luôn cao hơn đầu coi trọng.