Chút độc ấy đối với Tiêu Bạch mà nói quả thật chẳng là gì.
Nhưng dùng nội lực đẩy độc tố ra cũng cần thời gian cùng kha khá tinh lực!
“Tiểu Tử, ta nhận sai, tùy ngươi muốn phạt thế nào cũng được!”
“Ta nào có bản lĩnh phạt ngươi.” Giáo chủ lạnh lùng nói.
Y xoay người quay trở lại giường, trong lúc Tiêu Bạch còn đang nghĩ ngợi, y bất ngờ ném đứa bé từ trong giường ra.
Tiêu Bạch cả kinh, phi thân ra đón. Nhưng dù thế nào cũng không thể nghĩ đến, từ phía giường truyền đến một chưởng lăng không, đánh mạnh vào ngực đứa bé.
Tất cả tựa hồ phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Đợi khi Tiêu Bạch đón được đứa bé, “Oa” một tiếng, đứa bé khóc ré lên, xen vào đó là tiếng sặc đầy đau đớn, tiếng khóc nho nhỏ như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tiêu Bạch lập tức điểm huyệt cho đứa bé, bàn tay thật to đặt lên lưng bé, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch.
Hai mắt gắt gao nhìn giáo chủ. Đáp lại hắn vẫn là khuôn mặt tuấn tú đến băng lãnh kia.
“Đây là trừng phạt của ngươi?”
“Nếu ngươi không muốn đón, hiện tại có thể vứt nó đi.”
Giọng nói hai người đều vô cùng rét lạnh, nhiệt độ không khí nhất thời hạ xuống âm độ.
Căng thẳng hồi lâu.
Đứa bé sặc một tiếng mỏng manh đánh vỡ không khí nặng trĩu ấy.
Tiêu Bạch áp chế lửa giận của chính mình, ôm đứa nhỏ từng bước một đến trước giường của giáo chủ.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Giáo chủ hỏi.
Tiêu Bạch dùng công phu điểm huyệt nhanh đến mức khiến người ta không kịp đề phòng trả lời giáo chủ.
Sau đó hắn ôm đứa bé ngồi trên giường.
Hiện tại hắn cần thời gian, dùng nội lực để bảo trụ sinh mệnh yếu ớt của đứa bé.
Giáo chủ nhìn Tiêu Bạch đang thật sự vì đứa bé kia mà vận công, cười lạnh: “Nguyệt Bạch công tử chớ có nhập thần như thế, bằng không chờ ta giải được huyệt đạo, ngươi nhất định phải chết.”
“Tốc độ của ngươi sẽ không nhanh hơn ta.” Tiêu Bạch nhắm mắt, bình tĩnh trả lời.