Tiêu Bạch cứ như vậy tiếp tục ở tổng bộ của ma giáo trên đỉnh Vân Phù.
Một mặt là để chữa trị cho bé con, một mặt là để hòa giải với giáo chủ.
Nhưng giáo chủ không thèm để ý.
Vậy là biến thành Tiêu Bạch với bé con giống như một đôi phụ tử đầy đáng thương bị vứt bỏ.
Giáo chúng ai cũng thương cảm.
Nhưng trên giá trị sức mạnh, Tiêu Bạch dù sao cũng hơn giáo chủ.
Lâu lâu lại dùng sức mạnh áp chế, cộng với vài thủ đoạn vô lại vẫn có thể thu được một ít tiến bộ nho nhỏ.
Buổi tối khi ngủ, Tiêu Bạch không tới ngủ với bé cưng như thường lệ.
Mà đi đến phòng giáo chủ.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Giáo chủ lạnh lùng hỏi.
“Tới làm ấm giường cho ngươi.” Tiêu Bạch khẽ cười.
“Cút đi.”
“Cút lên giường ngươi được chứ?”
“Ngươi cút ra ngoài cho ta! Đừng có để ta nói đến lần thứ ba!”
“Vậy thì cút lên giường ngươi vậy, ta sẽ không bắt ngươi phải nói đến lần thứ ba.”
Nói xong thân ảnh Tiêu Bạch nhoáng một cái, một giây sau đã ở trên giường rồi.
Giáo chủ tất nhiên là sẽ ra tay đánh lại, nhưng bị Tiêu Bạch điểm huyệt thu phục.
“Ngươi cũng chỉ biết dùng điểm huyệt để chế ngự ta?” Giáo chủ lạnh lùng chế giễu.
“Aissss…” Tiêu Bạch nghiêng người nằm xuống bên cạnh giáo chủ, giả vờ bất đắc dĩ nói, “Thực ra ta có rất nhiều thủ đoạn, chẳng qua là không muốn dùng với Tiểu Tử mà thôi.”
“Đừng có gọi ta là Tiểu Tử!”
“Vân Túc.”
Tiêu Bạch dịu dàng gọi một tiếng, lưng của giáo chủ bất giác trở nên cứng ngắc.
“Vân Túc.” Tiêu Bạch lại gọi thêm một tiếng, càng thêm dịu dàng.
Giáo chủ nhắm mắt không đáp.
Trong ấn tượng của y, chưa từng có người nào gọi tên y dịu dàng như thế.
Ngay cả người đàn bà đã sinh ra y cũng không.
Người đàn bà kia vô cùng cường thế, rồi cuối cùng vẫn chỉ là một kẻ đáng thương bị một nam nhân vứt bỏ.
Hận ý của nàng đối với nam nhân tất nhiên là trút cả lên người giáo chủ, thế cho nên trước năm giáo chủ mười tuổi, y vẫn luôn bị nhốt nơi suối băng trong hầm băng của ma giáo.
Ở nơi đó, nước đóng thành băng.
Y vĩnh viễn chỉ có một bộ quần áo.
Người đàn bà kia sẽ đến dạy y tập võ, cũng sẽ có người đến dạy y tập viết.
Nhưng tất cả đều là những trao đổi lạnh như băng.
……
Bị người khác vứt bỏ là ác mộng cả đời của người đàn bà kia. Giáo chủ cũng là một người chịu tội vô tội trong cơn ác mộng đó.
Cho dù sau đó y đã tự tay kết thúc sinh mệnh của người đàn bà ấy, cho dù y trở thành giáo chủ ma giáo.
Vẫn có một vài thứ cứ quấn lấy y, khiến y không được giải thoát.