Thực ra nữ nhân kia cũng không khiến giáo chủ buồn phiền quá lâu, cùng ngày đã xuống núi.
Đêm đến, hai người nằm song song trên giường, Tiêu Bạch hỏi: "Ngươi không thích Dương Mạn à?"
Dương Mạn chính là tên của nữ nhân kia, nhưng hình như nàng thích người khác gọi nàng là Phong Thất Nương, biệt hiệu trên giang hồ hơn.
Vậy mà Tiêu Bạch lại gọi thẳng tên thật, điều này lại khiến giáo chủ khó chịu.
Thế là liền giả bộ ngủ, không lên tiếng.
"Aiiii, bằng hữu này của ta kỳ thật con người rất tốt, khi ta còn thiếu niên, từng theo nàng tìm hiểu giang hồ một lần. Nếu không bởi vì nàng một lòng muốn trở thành nữ hiệp, sống những ngày cứu giúp người khác, ta phỏng chừng..."
Đợi mãi không thấy câu tiếp theo, giáo chủ nhịn không được, hỏi: "Ngươi phỏng chừng cái gì?"
"Ta phỏng chừng nàng đã sớm gả cho người ta, sinh con đẻ cái."
Nói cũng như chưa nói! Giáo chủ có chút tức giận.
Bỗng nhiên lại nhớ đến đề tài hai ngày trước nói: "Vậy chuyện vui vẻ ngươi nói thì sao?"
Khóe miệng Tiêu Bạch giật giật.
"Ngươi rốt cuộc có làm hay không? Ta không muốn nửa đêm lại đau đớn như vậy nữa!"
Trong bóng đêm, giáo chủ chống hai tay nhổm dậy, hai mắt sáng quắc nhìn Tiêu Bạch.
"Ngươi muốn dùng chuyện vui vẻ kia để làm giảm đau đớn do hàn khí?"
"Đúng vậy."
Điều này khiến cho Tiêu Bạch bỗng nhiên nghĩ đến một phương pháp khá khả thi.
Tương tự như song tu, nếu thân thể của bọn họ có thể giao hợp tương dung, để Tiêu Bạch tiếp cận gần hơn với hàn khí luôn tác loạn trong cơ thể giáo chủ kia, hắn sẽ có biện pháp hóa giải dần dần.
Nhưng... Tiêu Bạch có nhất thiết phải vì một người xa lạ mà làm vậy không?
"Ngươi cúi đầu xuống." Tiêu Bạch nói với giáo chủ.
Tay Tiêu Bạch ôm lấy gáy của giáo chủ, kéo người sát vào ngực mình, kề môi xuống.
Gắn bó dây dưa, giáo chủ chậm rãi nhắm hai mắt lại. Sau đó y cảm thấy môi mình bị Tiêu Bạch tách ra, đầu lưỡi của hắn tiến vào, quấn lấy lưỡi của mình, chơi đùa.
Nụ hôn triền miên mơ hồ dâng lên khoái cảm, tay giáo chủ theo bản năng ôm chặt Tiêu Bạch, có chút vô mục đích chạy loạn trên lưng hắn.
Thời điểm sắp không khống chế nổi nữa, Tiêu Bạch buông tha cho đôi môi của y.
Trán hai người kề sát vào nhau, hơi thở quấn quít, vẫn còn nguyên dư vị mà nụ hôn vừa mang đến.
"Ừm, đây chính là chuyện vui vẻ mà ta nói, thực ra cũng không thể giảm bớt đau đớn gì đâu."
Nói xong Tiêu Bạch định xoay người ngủ, bỗng nhiên bị giáo chủ bắt lại.
"Nhưng ta cảm thấy cảm giác vừa rồi rất tốt, chúng ta làm thêm vài lần đi."
"...!!!"
Sợ vui đùa quá độ, Tiêu Bạch kiên quyết chặn y lại: "Không được, sáng sớm mai ta còn phải đi hái thuốc."
Xoay người, ngủ.