Sau Khi Nam Chính Có Thể Đọc Được “Còm Men”

Chương 2:




5.
Ta nổi giận!
Thằng nhãi này tính lật lọng?
Ta giận mà không dám nói gì: “Vương gia, ban nãy rõ ràng là chàng...”
“Không có,” Lương Tùng đúng lý hợp tình nói, “Nàng nhớ lầm rồi.”
Khu bình luận liên tục cập nhật.
[Không có? Hắn nói cái gì? Không có cái gì?”]
[Lầu trên, là không có, thật sự không có nha!]
[Đừng nói là nam chính nhìn thấy khu bình luận của chúng ta đó chứ?]
[Đùa gì thế? Thế giới này là giả mà! Nam chính mà có thể nhìn thấy khu bình luận thì ta nguyện chồng cây chuối ăn hai cơm.]
“Là ta sai, rốt cuộc thì cũng có đụng chạm da thịt với nàng, ta nguyện ý bồi thường cho nàng.”
Lương Tùng ho nhẹ một tiếng, thanh âm chứa ý cười nói: “Nàng có nguyện ý gả cho ta?”
Dừng một chút, hắn lại nói thêm.
“Ta cũng không phải là yêu mến nàng, đây là bồi thường, hiểu không?”
“Vào Vương phủ rồi, bổn vương không phải lúc nào cũng có thể độc sủng nàng.”
Ta khờ ra.
Còn có chuyện tốt này sao?
Phải biết rằng, nhiệm vụ cuối cùng cùng của hệ thống chính là muốn Lương Tùng nguyện ý lấy ta làm vợ nha!
Hôm nay tự dưng có một cái bánh có nhân to bực chà bá rơi thẳng xuống đầu khiến ta hơi choáng váng, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
“Ta...”
Ý cười nơi khóe miệng của Lương Tùng thu liễm lại, hắn híp mắt nhìn ta: “Nàng không muốn?”
Hắn tiến lên một bước, đem ta bức ở góc bàn, hai tay chống ở bên người ta.
Thần sắc hắn không hiểu sao lại có chút bi phẫn: “Hôm qua nàng còn nói ta là bảo bối của nàng!”
“Nàng viết thư cho ta, đều toàn là lời yêu đương tình thú!”
“Mùa xuân năm trước, nàng quấn lấy ta đòi ta đi câu cá với nàn, còn nói nàng câu tới đều là tình ý đến chết không phai với ta!’
“Mười lâm tháng chạp năm kia, nàng còn nói ta là trái tim của nàng, là tâm can, là bảo bối ngọt ngào của nàng nữa!”
Ta trợn mắt.
“Vương gia, thì ra chàng nhớ hết mấy cái này hả?”
Ta đã quên gần hết cmn rồi.
Hắn cười lạnh một tiếng, cúi người tới gần ta.
“Bổn vương đâu chỉ nhớ! Bổn vương còn...”
“Được rồi!”
“Ta đã sớm biết! Ta là lựa chọn E, ta là plan B của nàng, ta là lựa chọn 5 6 7, là lốp xe dự phòng, là con chó nhỏ bị mưa xối ướt, là hàng giá rẻ vô dụng tặng kèm. Ta vẫn luôn là như vậy, không sao hết, không cần quan tâm tới ta, ta không hề không vui.”
Lương Tùng lải nhải xong, còn khẽ cắn một cái lên sườn cổ của ta.
“Kẻ lừa đảo.” Hắn lẩm bẩm.
Ta hít ngược một ngụm khí lạnh.
Không phải.
Hắn biết plan B là cái gì sao?
Quả nhiên, khu bình luận đến càng nhanh.
[Vương gia đừng không đáng giá như vậy mà! Thành thân là nhiệm vụ cuối cùng đấy!]
[Rụt rè chút có được không nam chính đại nhân, tuy rằng nữ chính rất mê người, nhưng thành thân rồi ngươi sẽ không được gặp lại nàng nữa đâu hu hu hu!]
[Không đúng, thật sự không có ai cảm thấy nam chính có thể nhìn thấy khu bình luận à?]
[Lầu trên, thế giới vô biên việc lạ gì cũng có thể xảy ra, chưa biết chừng nam chính cũng xuyên sách thì sao?]
Nhìn khu bình luận điên cuồng đổi mới, thần sắc ta hơi ngẩn ra.
Thành thân là nhiệm vụ cuối cùng không sai, nhưng sau khi thành thân, chỉ có hệ thống biến mất chứ ta thì không nha!
Nhóm người này đang nói cái gì vậy?
Ta thử thăm dò muốn mở miệng nói sự thật cho Lương Tùng nghe.
Nhưng làm cách nào cũng không nói nên lời được.
Do dự một lát, ta nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta nguyện ý.”
Nhưng Lương Tùng dường như lại không nghe thấy.
Ta nóng nảy, lớn tiếng nói: “Vương gia! Ta nguyện ý!”
Lương Tùng nhíu mày: “Không phải! Ta nguyện ý! Ta nói ta nguyện ý đó! Ta nguyện ý gả cho chàng!”
Nhưng Lương Tùng lại phất phất tay, thất tha thất thiểu đi ra ngoài.
“Không muốn thì thôi vậy, nàng không cần gấp gáp như thế. Không nguyện ý, ta cũng không thể cưỡng cầu, việc này để sau rồi nói đi.”
Ta gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng đuổi theo đi, lại bị hộ vệ Lương Tùng phái tới cản lại.
Mắt thấy bóng dáng hắn biến mất, ta chán nản cúi đầu.
Chợt, lại nghe được tiếng của Lương Tùng:
[Mọi người trong nhà có ai thấu cho ta đây! Nàng chỉ muốn ở bên người ta thôi sao, tại sao nàng lại rưng rưng từ chối gả cho ta chứ, nàng thật sự là quá đáng mà, ta khóc chết.]
Ta ngước mắt, liền nhìn thấy loạt bình luận đến từ Lương Tùng trôi nổi phập phồng khắp nơi trong không trung, còn có thêm cả âm thanh minh họa nữa chứ.
Cùng lúc đó, thanh âm thông báo nhiệm vụ của hệ thống vang lên:
[Ting! Nhiệm vụ thất bại!]
Ta sốc ngang: “Hệ thống, không phải là ta phải giải được dược tính của Lương Tùng sao? Ngươi xem sao hắn lại bình thường rồi!”
Hệ thống: [Hê hê, tại Lương Tùng căn bản không có trúng thuốc!]
Không trúng thuốc?
Ta dại ra tại chỗ.
Nhưng rõ ràng trong mắt Lương Tùng lúc nãy toàn là sắc dục...
Nếu hắn không có uống thuốc, vậy tất cả đều do hắn giả vờ?
Làn bình luận vẫn đang liên tục khuyên nhủ Lương Tùng phải rụt rè...
Một suy nghĩ lớn mật nhảy ra trong đầu ta, ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với hệ thống: “Có thể có khả năng, Lương Tùng cũng thích ta hay không?”
“Vì sao ta ban nãy không thể nói sự thật cho hắn nghe?”
Hệ thống trầm mặc vài giây, đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo:
[Ký chủ, trước khi nhiệm vụ thành công, tất cả những từ ngữ liên quan đều sẽ bị hệ thống tự động che chắn!] Một dòng điện lưu xẹt qua xong, nó lại tiếp tục mở miệng, tự tin khoe khoang, [Mặc kệ nam chính có thích cô hay không, cô vẫn phải lấy nhiệm vụ hoàn thành làm trọng tâm có biết chưa!]
Ta càng thêm chắc chắn: “Ta muốn xem xét giá trị tâm động của Lương Tùng!”
Hệ thống: [Yêu cầu thất bại!]
6.
Ta không chịu.
Cho nên liền năn nỉ ỉ ôi một hồi, rốt cuộc cũng cạy được miệng của hệ thống.
Xem giá trị tâm động của Lương Tùng cũng được, nhưng có một lưu ý...
Ta cần phải từ chối ý tốt của Lương Tùng đủ 10 lần.
Có lẽ là sợ ta dây dưa thêm nữa, hệ thống nói xong liền lập tức dùng tốc độ bàn thờ tiến vào trạng thái ngủ đông.
Ta: “...”
Phải biết rằng, bình thường tôi toàn gấp gáp đi lấy lòng Lương Tùng, cho nên mọi chiêu số gì đều đã dùng hết, thế mà trong lòng hắn vẫn không loạn lên tý nào.
Muốn Lương Tùng chủ động đối tốt với tôi.
Rốt cuộc là ta điên rồi hay hệ thống điên rồi?
Quả nhiên.
Nửa tháng tiếp theo, ta không có chủ động đi tìm Lương Tùng, hắn và ta thế mà cũng chẳng gặp mặt nhau được lần nào.
Ta sầu đến không buồn ăn uống, liền ngay cả bánh ngô ta yêu thích cũng chỉ có thể ăn ba chén.
Cha ta cũng sầu theo: “Con gái ngoan, thân thể con vốn đã không tốt rồi, bây giờ lại còn giảm lượng cơm ăn nữa, có chuyện gì phiền lòng sao con?”
Ta liên tục lắc đầu, chỉ nói mình đang giảm cân.
Cha ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhắc tới chuyện triều đình, ông lại u sầu đầy mặt.
Nương ta đau lòng cho ông ấy, vội hỏi nguyên do.
“Mấy người ở trong nhà suốt, cho nên không biết chuyện trên triều đâu.” Cha ta vung tay áo, oán giận không thôi, “Mấy ngày nay Nhiếp Chính Vương nỗi lòng tích tụ, ngày nào cũng lôi đám đại thần chúng ta ra xử ép cho bằng được!”
“Hôm qua, hắn mắng con chó của Bùi lang cắn loạn trước cửa phủ hắn, làm khách quý của hắn sợ tới mức không dám tới cửa.”
“Hôm trước nữa, hắn nói Ninh Dương hầu phóng ngựa dẫm đạp bùn đất làm ô uế con đường trong kinh thành, chọc cho khách quý của hắn không muốn ra cửa.”
“Lại hôm trước trước nữa, hắn bảo Hoắc tiểu tướng quân cầm kiếm đi vào Vương phủ của hắn, làm cho khách quý của hắn lại không thể vào cửa nửa bước.”
...
Ngay cả tổ mẫu đã nhìn quen việc lớn giờ phút này cũng kinh ngạc không thôi, nhịn không được siết chặt Phật châu trong tay.
“Ôi trời ơi, khách quý gì thế này, có thể khiến Nhiếp Chính Vương để ý như thế ư?”
“Nghe nói là một nữ tử nào đó, sau khi đoạt trong sạch của Vương gia xong liền chạy mất. Nhìn trái ngó phải thì cũng chỉ là chút chuyện phong lưu mà thôi.” Cha ta cau mày phàn nàn, ánh mắt dừng trên người ta đang ngẩn ra, lại vui mừng cười: “Vẫn là Thanh Ninh nhà ta ngoan ngoãn, không uổng công vi phụ dốc lòng dạy dỗ.”
Ta chột dạ cười cười, vội vàng cúi đầu và cơm.
Cha ơi.
Có một loại khả năng là, nữ tử nào đó trong miệng cha, chính là đứa con gái ngoan này của cha đấy!
Dù sao cũng là thời cổ đại, vì thanh danh của nữ tử, ba năm công lược Lương Tùng của ta phần lớn đều chỉ tiến hành vào đêm khuya.
Ngẫu nhiên ban ngày có thể nhìn thấy hắn, ta cũng phải “võ trang đầy người”, có thể ngụy trang thì cố hết sức mà ngụy trang.
Tôi tớ trong Vương phủ có tiếng kín miệng.
Bất luận là ta có làm bao nhiêu việc hoang đường đi chăng nữa cũng sẽ không đi tiết lộ ra ngoài nửa chữ.
Nhưng ta không nghĩ tới, nửa tháng không tới cửa, Lương Tùng đã nóng nảy trước cả ta.
Ta đang do dự xem tối nay có nên tới Vương phủ một chuyến hay không thì người hầu của cha ta đã lo lắng chạy vào.
“Tướng gia! Không hay rồi không hay rồi!”
“Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương tới phủ của chúng ta rồi!”
7.
Cha ta đại kinh thất sắc, đột ngột đứng dậy.
Ngay cả thanh âm cũng run run: “Mau! Mau nói với Vương gia, nói là ta không có ở nhà!”
Nhưng người hầu còn chưa kịp ra cửa thì bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân vững vàng.
Một tiếng lại một tiếng trầm ổn.
Làm cả nhà chúng ta nghe tới mức tâm phát run.
“Tướng gia, trùng hợp quá!”
Lương Tùng đi vào cửa, tầm mắt dạo qua một vòng cả nhà ta.
Ta cúi gằm đầu xuống, liều mạng hạ thấp cảm giác tồn tại.
“Vì sao nhị tiểu thư không ngẩng đầu lên? Là tại khuôn mặt của bổn vương quá xấu xí sao?”
Đột nhiên bị điểm danh, ta theo bản năng ngẩng đầu, lại chạm phải tầm mắt mang theo ngọn lửa giận của Lương Tùng.
Bình tĩnh mà xem xét, Lương Tùng xác thật rất đẹp trai.
Nhưng trên người hắn lúc nào cũng mang theo một cỗ sát khí như có như không, làm người ta nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.
Ta cười lấy lòng: “Vương gia, lần đầu gặp mặt...”
“Lần đầu gặp mặt?” Lương Tùng cố ý nghiến răng nói ra bốn chữ này, cười như không cười, “Nhị tiểu thư thật giống như một vị cố nhân của ta.”
Phía sau hắn, khu bình luận liên tục đổi mới.
[Hắn gấp rồi hắn gấp rồi hắn gấp rồi!]
[Sao ta ngửi thấy mùi gì chua chua?]
[Mau dỗ hắn đi! Mau dỗ hắn đi! Mau dỗ hắn đi aaaaaa!]
[Ôi dồi ôi, vợ yêu giả vờ không quen biết hắn kìa!]
Không khí càng thêm xấu hổ, ánh mắt khiếp sợ của cha ta đảo quanh ta với Lương Tùng như rang lạc, vội vàng hòa giải:
“Tiểu nữ không hiểu chuyện, còn mong Vương gia thứ tội. Không biết hôm nay Vương gia tới phủ là có chuyện gì thế?”
Lương Tùng trầm ngâm, “Ta đi qua tướng phủ, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nên vào.”
Giọng nói rơi xuống, cả nhà chúng ta đều trầm mặc.
Mùi đồ ăn thơm?
Mũi hắn là mũi chó sao?
Nhưng hắn lại không thèm để ý, trực tiếp kéo ghế ra ngồi bên cạnh ta.
Bữa cơm này trừ Lương Tùng ra, tất cả mọi người đều không nếm ra được vị gì của đồ ăn.
Trước khi rời đi, hộ vệ của Lương Tùng bưng một cái hộp gấm đưa tới.
“Vài ngày trước đó vổn vương trùng hợp có được một viên đông châu cực phẩm, rất hợp với hoa dung nguyệt mạo của nhị tiểu thư.”
Ánh mắt hắn sáng lên, nhìn chằm chằm ta.
Mà trong lòng ta hưng phấn không thôi.
Đưa cho ta đông châu? Này không phải là một lần đối tốt sao?
“Vương gia khách khí rồi, đông châu này quá mức quý giá, thần nữ vô công bất thụ lộc*.”
*Không có công không dám hưởng
Lương Tùng ngẩn ra, ánh mắt ảm đạm đi.
Bên tai truyền tới tiếng nhắc nhở của hệ thống: [Ting! Cự tuyệt ý tốt của Lương Tùng thành công, tiến độ nhiệm vụ 10%!]
8.
Hộp đông châu kia cuối cùng vẫn giữ lại ở tướng phủ.
Ta không có nhận, Lương Tùng lại tặng nó cho cha ta: “Nhị tiểu thư không thích, vậy hộp đông châu này cũng rất xứng đôi với tướng gia, tặng cho tướng gia đi.”
Hắn đi rồi, cha ta lại tức tới tái cả mặt.
Chỉ vì hộp đông châu này chính là trang sức được thiết kế riêng cho nữ tử, chẳng có tý liên quan mẹ gì tới ông ấy hết.
Những viên trân châu lấp lánh lóa mắt đó đều là kiểu dáng mà ta thích.
Trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt của Lương Tùng lúc hắn rời đi.
Cha ta trầm mặc nửa canh giờ, như đang suy tư cái gì đó.
Một lúc sau, ông nghiêm túc nhìn ta: “Thanh Ninh, con nói thật cho cha nghe.”
Lòng ta đập bùm bùm, đang tự hỏi xem nên nói thế nào thì lại thấy cha ta đỏ hốc mắt nói: “Tên chó con Lương Tùng kia có phải muốn con làm... muốn con làm thế thân của cô gái kia không?”
Không đợi ta trả lời, cha ta lại thở dài một hơi, lớn tiếng nói: “Con gái ngoan, con yên tâm, Lương Tùng kia mà dám động tâm tư với con, cha sẽ xẻo thịt hắn ra, còn muốn kéo hắn xuống ngựa nữa!”
Ta dở khóc dở cười.
Tùy tiện tìm một lý do đuổi ông đi: “Cha, không thể nào đâu, có lẽ là Vương gia muốn kết thân với cha cho nên mới đánh chủ ý từ phía con thôi.”
Ngày tiếp theo, Lương Tùng lại cho người đưa mật tin tới cho ta.
Trong mật tin là chữ viết của hắn.
Sau khi ta mở ra, liền thấy được mấy lời âu yếm thổ lộ không biết hắn học được ở chỗ nào...
[Ta đã làm sai chuyện gì sao? Ta sai chỗ nào vậy? Ta không biết cách để yêu nàng.]
[Thân thể ta rất tốt, có thể khiêng đao, có thể khiêng giáo, nhưng mà không khiêng được nỗi nhớ nàng.]
[Hình như ta bị bệnh rồi, nàng tới thăm ta có được không. Bởi vì tâm bệnh phải có tâm dược mới chữa được.]
...
Cuối mật tin, hắn còn học ta xiên xiên vẹo vẹo vẽ ra một hình trái tim màu đỏ chói mắt.
Nghĩ tới bộ dáng tủi thân khi viết thư của hắn, ta lại không nhịn được xì cười ra tiếng.
Người truyền tin thấy ta cười liền vội nói: “Nhị tiểu thư, Vương gia thật sự bệnh rồi, mong cô tối nay có thể tới xem ngài ấy.”
Ta thuận tay cầm bút và giấy lên, viết thư hồi âm cho Lương Tùng:
[Ta từ chối.]
Sau khi người truyền tin rời đi, thanh âm nhắc nhở của hệ thống lại vang lên:
[Ting! Cự tuyệt ý tốt của Lương Tùng thành công! Tiến độ nhiệm vụ 20%!]
Mật tin được đưa về, Lương Tùng lại không có tin tức gì nữa.
Ngày kế, sau khi cha ta hạ triều về nhà liền mềm cả chân:
“Trời đất ơi, Lương Tùng kia quả thực không phải người!”
“Hắn thế mà lại nói hôm qua lại lôi hết thủ vệ trực đêm trong thành ra răn dạy một hồi, nói là bọn họ bắt người tra hỏi quá thô lỗ, hoàn toàn không màng tới sống chết của bá tánh, để cho ban đêm không có người nào dám ra ngoài!”
Ta yên lặng cúi đầu.
Màn đêm buông xuống, thị vệ bên người Lương Tùng lại tới phủ.
“Nhị tiểu thư, Vương gia thật sự bệnh rồi, mong nhị tiểu thư tới thăm.”
Ta sợ Lương Tùng lại giận chó đánh mèo lên người khác, đành phải đáp ứng.
Thị vệ kia liền trực tiếp đưa ta tới hành cung.
Lương Tùng đang ngâm suối nước nóng, nghe được tiếng bước chân, ánh mắt hắn sáng lên.
Hắn chỉ mặc một thân trung y, có chút hỗn độn, vừa lúc lộ ra cơ bắp tinh tráng.
Thấy ta tới gần, hắn lại che miệng ho nhẹ.
Ta đứng bên cạnh suối nước nóng: “Vương gia.”
“Thanh Ninh,” Ánh mắt hắn tối tăm không rõ, “Nàng tới rồi.”
Ngay sau đó lại không chút tiếng động kéo quần áo cho lộ ra tý nữa.
“A, lạnh thật đấy.”
Khu bình luận điên cuồng đổi mới.
[A ha ha ha ha! Đây có phải là đang lấy sắc dụ người hay không! Có phải hay không!?]
[A a a, lạnh quá đi mất.]
[Chịu hông nổi.]
[Ngươi còn làm ra hành vi bại hoại này thì đừng trách ta báo cảnh sát đó.]
[Có ai còn nhớ không, trước kia nữ chính cũng là ở chỗ này rơi xuống nước nha ha ha ha!]
Ta trầm mặc.
Hắn đang trào phúng ta?
Đúng không?
Ta sai người cầm khăn tới, trực tiếp ném cho Lương Tùng.
“Vương gia sau này vẫn nên mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh.”
Lương Tùng há hốc mồm, vào lúc ta xoay người rời đi, hắn liền đột ngột đứng dậy giữ chặt lấy tay ta.
Hắn nhẹ lay lay, đáng thương mở miệng: “Thanh Ninh, ta...”
Tim ta đột nhiên gia tốc, vội hất tay hắn ra.
[Ting! Cự tuyệt ý tốt của Lương Tùng thành công, tiến độ nhiệm vụ 30%!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.