Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ

Chương 64: Thế này đi, không cần tranh nữa, mỗi người nửa ngày




Edit: Phong Nguyệt
Dù sao thì Quý Việt cũng không chịu nổi.
Quý Việt quay đầu ho một tiếng, xoa xoa mũi, có chút ngượng ngùng.
"Anh Quý?" Tưởng Kỳ chớp chớp mắt, đôi mắt trong veo mở to, giống như một con mèo vô tội nhìn chủ nhân của mình sau khi đã phạm lỗi vậy.
Quý Việt không dám nhìn thẳng vào Tưởng Kỳ, hắn hung dữ nói: "Nói chuyện đàng hoàng! Làm nũng cái gì?!"
Vẻ ngoài hung dữ nhưng bên trong lại mềm yếu của hắn khiến Tưởng Kỳ cong cong khóe mắt, siêu đáng yêu thật sự rất đáng yêu.
"Rõ ràng là một Omega xấu xa." Giọng nói hơi ấm ức lọt vào tai Tưởng Kỳ, khóe miệng cong lên của Tưởng Kỳ hạ xuống.
Không khí bỗng im lặng.
Nhân viên bảo vệ trực ca nhận được lời dặn dò của đồng nghiệp trước đó, luôn chú ý đến cậu thiếu niên lảng vảng bên ngoài, cho đến khi ông nhìn thấy có người đi ra từ cửa hông của khu biệt thự.
Vì khoảng cách xa, Tưởng Kỳ lại mặc đồ đen, bảo vệ không nhìn rõ cậu là ai, nhưng đã hiểu hòm hòm nguồn cơn sự việc.
Có lẽ là bạn thân, hoặc là một cặp yêu nhau.
Thấy hai người lén lén lút lút, rất có thể là "đôi uyên ương số khổ" có gia cảnh khác biệt.
Quý Việt cảm thấy mình nói sai, bỗng dưng không biết nói gì cho phải, hắn gãi đầu, miệng mở ra rồi lại ngậm lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt "tôi hiểu mà" của bảo vệ ở đằng xa.
Nhìn là biết đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hắn và Omega.
"Đi thôi, đi dạo bên kia nhé?" Quý Việt lúng túng và xấu hổ, chỉ tay về phía khu sáng đèn.
Tưởng Kỳ còn tưởng đối phương có chuyện gì muốn nói nên gật đầu.
Màn đêm đen kịt, chỉ có vài ngôi sao lác đác trên trời, không thấy mặt trăng, ánh đèn đường mờ nhạt trên phố trong đêm đông lạnh lẽo cũng mang theo hơi lạnh.
Hai người đi dọc theo con phố, ánh đèn đường kéo dài bóng của hai người.
Quý Việt thu xếp lại tâm trạng, hắn thật bồng bột, đầu óc nóng lên bắt xe đến tìm Omega, cũng không thể không nói gì mà chỉ nhìn khu biệt thự rồi quay về được.
"Tưởng Kỳ." Quý Việt nhìn về phía khu biệt thự hùng vĩ tráng lệ phía trước, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Tưởng Kỳ.
Ngón tay hắn khẽ động đậy, cuối cùng tháo chiếc mũ lưỡi trai vừa cướp được xuống, đè lên đầu Tưởng Kỳ.
Hắn dùng sức, vành mũ bị ép xuống thấp, che khuất tầm nhìn của Tưởng Kỳ.
"Ưm." Tưởng Kỳ cũng giữ lấy vành mũ, ngẩng lên, hơi bực bội nhìn Quý Việt.
Cho dù là siêu đáng yêu cũng không thể trêu cậu hết lần này đến lần khác.
"Tưởng Kỳ." Quý Việt mở miệng rồi lại ngậm lại, khóe miệng nhếch lên: "Không cần làm quen lại sao?"
Thật ra, Quý Việt định hỏi trước đây đã xảy ra chuyện gì mà lại xuất hiện hai ý thức, nhưng lời đến miệng lại thay đổi.
Tưởng Kỳ trước mặt cũng đã từng bị tổn thương, dù hỏi ai thì cũng đều đang khơi lại vết thương lòng.
Quý Việt không nỡ, hắn tình nguyện chờ, chờ đến khi Tưởng Vưu hoặc Tưởng Kỳ chủ động nói cho Quý Việt biết.
Tưởng Kỳ sững sờ, cậu không ngờ Quý Việt lại có hành động như vậy.
Tuy nhiên, Tưởng Kỳ không từ chối, thậm chí có thể nói là rất hợp tác.
"Quý Việt, xin chào, tôi là Tưởng Kỳ."
Quý Việt cũng nghiêm túc trả lời: "Xin chào, Tưởng Kỳ."
Giống như hai học sinh tiểu học đang tự giới thiệu, trông rất ngốc nghếch, hai người nhìn nhau rồi bật cười.
"Tưởng Kỳ, bây giờ chúng ta đã chính thức quen biết, chính thức là bạn bè rồi."
Tưởng Kỳ gật đầu, trong lòng có chút vui vẻ.
"Sau này, nếu cậu gặp chuyện gì không giải quyết được thì cứ đến tìm tôi." Quý Việt nói từng chữ một, hắn không muốn Tưởng Vưu, Tưởng Kỳ lại bị tổn thương thêm nữa.
Tưởng Kỳ ngây người, đây là lời hứa đầu tiên của Quý Việt dành cho cậu, cậu rất vui, cười nói: "Ừm."
Đèn neon treo trên tầng cao nhấp nháy, phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của Omega, giống như bầu trời đầy sao, làm chấn động năm tháng.
Quý Việt nhìn đôi mắt cười của Omega, tai lập tức đỏ lên.
Hai người đứng bên đường, ngẩng đầu lên là tầng cao, cuộc sống về đêm của giới trẻ đã bắt đầu, nhưng dù có xa hoa đến đâu thì cũng không liên quan gì đến hai người.
Trên ghế dài gần đó không có ai, Quý Việt vẫy tay ra hiệu cho Tưởng Kỳ theo hắn đến đó ngồi xuống.
Ánh đèn đường dịu nhẹ dường như khiến tâm trạng của cả hai đều trở nên bình tĩnh.
"Tưởng Kỳ, ngoài tôi ra, còn có ai khác biết đến sự tồn tại của cậu không?" Quý Việt nghiêng đầu nhìn Tưởng Kỳ.
Chắc là có nhỉ? Ba mẹ cậu chắc chắn biết, Quý Việt suy nghĩ, hơi hơi tò mò.
"X biết." Tưởng Kỳ thành thật trả lời, dù sao thì chuyện này cũng không có gì không thể nói.
Quý Việt vừa nghe cái tên này thì nghĩ đến tên Beta thích giả ngầu kia, trong lòng khó chịu.
"Ngoài tôi ra thì chỉ có X biết thôi sao?"
Tưởng Kỳ gật đầu: "Ừm, chỉ có hai người."
Điều này không hề khiến hắn cảm thấy vui.
Quý Việt bỗng dưng lạc quan lên: "Tôi và cậu thân hơn hay X và cậu thân hơn?"
Mức độ của câu hỏi này hệt như câu hỏi của các cô gái hay hỏi người yêu "Em và mẹ cùng rơi xuống nước, anh cứu ai trước" vậy.
Tưởng Kỳ chớp chớp mắt, nhìn Quý Việt nhất định phải có câu trả lời, cười nói: "Tất nhiên là cậu rồi."
Câu trả lời không chút do dự này nhanh đến mức khiến Quý Việt không tin lắm, thông thường khi gặp câu hỏi như vậy không phải nên suy nghĩ kỹ sao?
"Tôi?"
Tưởng Kỳ gật đầu, vẻ mặt trông rất chân thành.
Đương nhiên là thật rồi, làm sao X có thể so sánh với Quý Việt, với tính cách thấy sắc quên bạn của X, cậu và anh ta cùng lắm cũng chỉ coi là cấp trên cấp dưới hoặc bạn bè thôi.
Đương nhiên, Tưởng Kỳ cũng không có tư cách nói hắn ta.
Quý Việt miễn cưỡng tin tưởng, mặc dù hắn nhớ đến những gì Tưởng Vưu đã nói, nhân cách này của cậu không có một câu nào là thật.
"Ngoài chuyện cậu và Tưởng Vưu, cậu không còn gì giấu tôi nữa chứ?" Quý Việt rất quan tâm chuyện Omega xấu xa này còn giấu hắn điều gì không.
Hắn biết Omega này có thể lừa dối mình nhưng Quý Việt vẫn không nhịn được muốn hỏi rõ.
Chỉ cần cậu nói, Quý Việt sẽ tin.
Tưởng Kỳ khựng lại, ngoài việc cậu cũng có tình cảm với Quý Việt ra, cậu không có gì giấu hắn cả.
Duy chỉ có điều này, cậu tuyệt đối sẽ không để Quý Việt biết, hoặc nói cách khác, cậu tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai trên thế giới này biết.
"Không." Tưởng Kỳ nói rất nghiêm túc, Quý Việt gật đầu.
Gió lạnh thổi, đèn lồng đỏ treo bên tầng cao lắc lư theo gió, Tưởng Kỳ mặc một bộ đồ thể thao màu đen, quần áo không dày, lúc này cảm thấy lành lạnh, nhưng cậu không có ý định rời đi.
Có thể ở bên Quý Việt thêm chút nào hay chút đó.
Quý Việt cũng không mặc dày, nhưng Alpha mà, lửa giận bừng bừng nên không cảm thấy lạnh lắm, nhưng hắn tinh ý nhận ra khuôn mặt Omega hơi tái.
"Lạnh à?" Quý Việt hỏi.
Tưởng Kỳ lắc đầu.
"Cậu đã nói là không được giấu tôi." Quý Việt không ngốc, hắn có thể nhận ra Tưởng Kỳ có lạnh hay không.
Tưởng Kỳ khựng lại, để tránh chọc giận siêu đáng yêu, cậu vẫn thành thật gật đầu: "Lạnh."
"Tôi đưa cậu về nhà." Quý Việt cởi chiếc áo khoác mỏng bên ngoài ra ném cho Tưởng Kỳ, "Mặc vào, chúng ta đi."
Quý Việt mặc một chiếc áo hoodie mỏng bên trong, gió lạnh xuyên qua lớp vải chạm vào da thịt lạnh buốt, tuy cũng lạnh, nhưng so với Tưởng Kỳ bên cạnh thì tốt hơn nhiều.
Áo khoác jean màu xanh đậm mang theo mùi hương nhàn nhạt của Alpha, giống như mùi tỏa ra từ nhựa cây cháy, thoang thoảng mùi khói, không nồng nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tưởng Kỳ cảm thấy sau gáy hơi nóng lên, má hơi đỏ, cậu khoác áo khoác của Quý Việt, thuận tay ấn vào tuyến thể hơi nóng của mình.
Sau gáy của cậu đã dán miếng dán ngăn trở, ngón tay đặt trên tuyến thể, chỉ chạm nhẹ một cái, cảm giác tê dại lập tức lan ra.
Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên, chỉ cần độ phù hợp của hai bên cao, có sự kích thích của pheromone, Omega rất dễ dàng sinh ra phản ứng.
Tuy nhiên, thông thường sự kích thích nhẹ sẽ không có phản ứng lớn như vậy, trừ khi độ phù hợp của hai người hơn chín mươi lăm phần trăm.
Ngoại trừ kỳ phát tình, đây là lần đầu tiên Tưởng Kỳ trải qua phản ứng khó diễn tả bằng lời như vậy, độ phù hợp pheromone với người mình thích nhưng không thể bên nhau cao như vậy, không biết là tốt hay xấu.
Quý Việt đưa Tưởng Kỳ đến cổng biệt thự, cả đoạn đường hai người đi rất chậm.
Hít phải không khí lạnh lẽo ban đêm, đầu mũi hơi chua xót, tuy hai người không nói chuyện nhưng rất thoải mái.
"Anh Quý."
Gần đến cổng biệt thự, Tưởng Kỳ cởi áo khoác jean đưa cho Quý Việt: "Cậu mặc vào đi."
Quý Việt nhận khoác lên tay, không mặc, phất tay nói: "Đi nhé, cậu về đi."
Hai ba giây sau, Quý Việt thấy Tưởng Kỳ không nhúc nhích, nghi hoặc nghiêng đầu, "Sao vậy?"
Omega mím môi dường như có chút xấu hổ.
"... Anh Quý."
Giọng nói trong trẻo mềm mại, Quý Việt cảm thấy Omega đối diện dường như hơi khác so với vừa rồi.
Quý Việt do dự một chút rồi hỏi: "Tưởng Vưu?"
Tưởng Vưu gật đầu, ngón tay cậu khẽ động, do dự một giây rồi nói: "Mặc đồ nữ, là Tưởng Kỳ đồng ý." Không phải tôi...
Quý Việt nghe xong lập tức hiểu ra Tưởng Vưu không muốn mặc đồ nữ, tuy bọn họ là một người, nhưng dù sao cũng là Tưởng Kỳ đồng ý, Tưởng Vưu coi như là bị tai bay vạ gió,
"Có lý." Quý Việt suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy thì Tưởng Kỳ đi."
Tưởng Kỳ bị đẩy xuống: "!!!"
"Tôi không mặc!" Tưởng Kỳ cố gắng ép Tưởng Vưu xuống, trừng mắt nhìn Quý Việt, đáng thương nói, "Anh Quý, tên là của Tưởng Vưu, không liên quan gì đến tôi."
Tưởng Vưu không chịu thua, đây là lúc chiến đấu vì danh dự!
"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả, lôi tôi vào như thế này có phải là vô lý quá không?"
"Tên trên sổ là Tưởng Vưu!"
"Vô lý."
"Tên là Tưởng Vưu!"
"Buồn cười."
Quý Việt đứng bên cạnh nhìn hai người cãi nhau, cuối cùng cũng có cảm giác chân thật về việc Tưởng Vưu có hai nhân cách.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người cãi nhau với bản thân.
Nhìn hai người tranh cãi mãi không có kết quả, Quý Việt nghĩ ngợi rồi nói.
"Thế này đi, không cần tranh nữa, mỗi người nửa ngày."
"Cứ quyết định như vậy đi."
Tưởng Vưu: "..."
Tưởng Kỳ: "..."
Quý Việt nhếch môi, đẩy vai Omega, đưa vào cổng biệt thự, vẫy tay chào:
"Vậy nhé, tôi đi đây, mai gặp lại."
Hết chương 64
Người ngày chẵn, người ngày lẻ🐧

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.