Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 104: Cả đời




Editor: Trúc Dạ Ngọc
Không biết có phải do ánh trăng nhu hòa chiếu rọi lên người thiếu niên, hay đơn thuần là do ý chí đơn bạc của cô không cưỡng lại được mỹ sắc.
Trước khi cô nhận ra tình hình lúc này, Đường Lê đã tiến lại gần chỗ sưng đỏ lên của anh mà nhẹ nhàng thổi ra một làn gió.
Tề Diệp rất ngoan ngoãn, ít nhất là khi đối mặt với Đường Lê. Khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của hoa nhài bao phủ giữa cánh mũi của mình, cả người anh đều thả lỏng, cảm giác như đang ngâm mình trong làn suối nước nóng.
Xung quanh còn có bọt khí bốc lên.
Khóe môi Tề Diệp nhếch lên, híp mắt, trên gương mặt hiện lên sự thỏa mãn.
Đường Lê thổi vài cái rồi dừng một chút, cúi đầu nhìn bộ dáng sung sướng này của thiếu niên.
Nếu không có giá trị hệ thống, cô sẽ nghi ngờ rằng việc anh bị đau răng là giả.
"...... Như vậy cũng được chứ? "
Cô cũng không hứng thú cho lắm, trực giác mách bảo cho cô rằng dường như mình đang bị dắt mũi. Hết lần này đến lần khác vẫn không nỡ cự tuyệt.
Tề Diệp nghe được thanh âm Đường Lê sau đó khẽ nhúc nhích, mở mắt nhìn hai gò má đang gần trong gang tấc.
Anh không nhịn được mà hôn lên khóe mắt cô.
"Cám ơn."
Anh đỏ mặt nhẹ giọng nói hai từ.
Mặc dù răng vẫn còn rất đau, nhưng anh cảm thấy rằng nó không quan trọng.
"Tôi đã tốt hơn nhiều, em cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Đường Lê vốn tưởng rằng đối phương sẽ mềm giọng làm nũng quấn lấy mình trong chốc lát, không ngờ lại dễ dàng để cô rời đi như vậy.
Có lẽ vì chuyện ở đầu cầu thang hôm nay, anh đã suy nghĩ lại và thông suốt.
Cảm thấy không thể quá dính người.
Đây cũng là điều mà Đường Lê hy vọng.
Cô hy vọng mình có khoảng thời gian riêng, không phải suốt ngày ở bên một người con trai.
Nhưng mà Tề Diệp thật sự làm được. Thế nhưng khi anh hiểu chuyện và ngoan ngoãn như vậy, Đường Lê ngược lại không quen.
Không hẳn là không quen, cô thậm chí còn cảm thấy
... hơi khó chịu.
Không hiểu tại sao Đường Lê thấy mình rất mâu thuẫn. Rõ ràng là chính cô chạy đi tránh né đối phương trước, hiện tại lại xoay chuyển. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Thật ra lúc trước, không phải cô không rõ vì sao Tề Diệp lại dính chặt mình, thân cận với mình như vậy. Đơn giản là vì anh không có cảm giác an toàn mà thôi.
Vì vậy, về cơ bản cô đã không từ chối sự gần gũi của anh, thậm chí nuông chiều.
Chỉ là đột nhiên anh đề nghị trước... cô cảm thấy thực sự sợ hãi.
Đường Lê vốn muốn để mình bình tĩnh vài ngày rồi mới nói cho anh một chút, kết quả không ngờ còn chưa tới một ngày, tự mình thiếu niên đã suy nghĩ lại hoàn toàn.
Thái độ vừa ngoan ngoãn vừa lấy lòng, chủ động xin lỗi, sợ cô tức giận không cần anh.
Điều này đã xảy ra nhiều lần.
Mỗi một lần anh đều nhận sai trước, xin lỗi trước, sau đó sửa lại.
Thật cẩn thận.
Cũng... quá mức hèn mọn.
Cô muốn Tề Diệp không nên lúc nào cũng căng thẳng câu nệ như vậy, đừng sợ cô tức giận, không nên quá lấy lòng cô.
Đường Lê nghĩ anh nên tùy hứng một chút.
Những lời này cô không nói ra miệng, nhất là nhìn thiếu niên đau đến mức đuôi mắt phiếm hồng, nhưng vẫn cong mặt cười nhìn cô. <
Anh không muốn để cô lo lắng.
Đường Lê cảm thấy mình là người quá vô tâm vô phế.
Cô thích Tề Diệp, cũng không thích nhiều như anh thích mình. Cô không sợ đối phương rời khỏi mình, càng không sợ đối phương cùng người khác kết hôn sinh con.
—— ngay từ đầu cô đã có dự định khi tốt nghiệp sẽ chia tay.
Nhìn qua có vẻ cô là người có thể nâng lên cũng có thể đặt xuống, rất là tiêu sái tự tại.
Nhưng ngẫm lại, đây chỉ là một cái cớ để sợ khi hãm quá sâu, sợ phải trả giá tình cảm mà thôi.
Thật không công bằng.
Ít nhất đối với Tề Diệp mà nói chuyện này thật không công bằng.
Khi kết giao anh đã toàn tâm toàn ý, không giữ lại cho mình thứ gì.
Mà tình cảm của cô dành cho anh, có lẽ ngay cả một nửa cũng không tới.
*********
Tề Diệp không biết Đường Lê đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn đối phương nhìn chăm chú vào mình, vành tai anh đỏ bừng, cúi đầu tránh xa tầm mắt của cô.
"Em, em đừng nhìn tôi như vậy, bằng không tôi sẽ không nỡ để em đi."
"Vậy thì không đi nữa."
Đường Lê hít sâu một hơi, cũng không đợi phản ứng của anh, một tay chống cửa sổ trèo vào phòng.
Cô đi thẳng đến bên giường Tề Diệp mà ngồi, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô.
"Lại đây đi." <
Tề Diệp ngạc nhiên nhìn Đường Lê, trong lúc nhất thời đứng bất động.
Nếu không phải bây giờ răng anh còn đau, có thể anh đang cảm thấy mình đang nằm mơ.
Hiện giờ cô không chỉ không đi, ngược lại còn gọi mình đi qua.
Hơn nữa còn là... trên giường của mình.
Sau khi ý thức được điều này, không chỉ có gò má của anh, ngay cả cổ và những nơi trần trụi khác cũng ửng đỏ một mảnh.
"Đường Lê, em, em đừng lấy tôi làm trò cười. Tôi thực sự không đau, em không cần phải lo lắng. Mau quay lại nghỉ ngơi đi, bây giờ đã muộn rồi. "
"....... Không làm trò cười"
Đường Lê thấy anh đứng tại chỗ không tới, cũng không có kiên nhẫn gì, cô lập tức tiến lên đưa tay nắm cổ tay anh, nhẹ nhàng đưa anh lên giường.
Cô ôm anh cùng nằm xuống, từ phía sau ôm lấy anh không buông tay.
quần áo mùa hè rất mỏng, cơ thể của hai người bám chặt vào nhau.
Tề Diệp bị Đường Lê ôm như vậy, cô đặt cằm lên vai anh.
Hô hấp của cô thanh ngọt ẩm ướt, hoàn toàn phả lên cổ Tề Diệp.
Hơi thở anh đang rất loạn.
Đồng dạng, anh cũng rõ ràng cảm giác được người phía sau cũng giống như mình, tim đập rất nhanh.
—— cô ấy cũng đang căng thẳng.
Đôi môi mỏng của anh mím lại, giơ tay lên phủ lên tay đang ôm eo mình.
Ngón tay Đường Lê mảnh khảnh, chạm tay mềm mại, tựa như ngọc thạch.
Tề Diệp không nhịn được, dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay cô.
"Đường Lê, hôm nay em làm sao vậy? Tại sao lại... dính người như vậy?"
Người phía sau không nói gì, chỉ đem lực đạo trên tay tăng thêm một chút, ôm Tề Diệp càng chặt hơn.
Đây là lần đầu tiên Đường Lê chủ động thân cận anh như vậy, tim Tề Diệp đập như sấm, cũng rất vui sướng.
"Có phải em lo lắng nửa đêm tôi đau dữ dội, cho nên muốn ở lại trông chừng tôi không?"
"...... Được rồi. -
Lúc này Đường Lê mới trầm giọng trả lời câu như vậy, rất là mơ hồ.
Cô không thích tính cách này của anh, rõ ràng khó chịu còn không nói, còn để cho cô đi.
Trong lòng Đường Lê cũng không thoải mái, rầu rĩ không thở nổi.
Tề Diệp luôn nói cô rất tốt, anh không xứng với mình.
Thật ra anh cũng rất tốt, tính tình cô xấu như vậy, lúc trước còn đối nghịch với anh như vậy, bắt nạt anh như vậy.
—— cũng chỉ có tên ngốc như anh mới cảm thấy cô chỗ nào cũng tốt.
Đường Lê có chút hối hận.
Lúc trước cô không nên chạy, không nên phơi anh một ngày cũng không quan tâm.
"Tề Diệp, em ở lại không chỉ lo lắng cho anh..."
"Em nhớ anh."
Đường Lê có thể rõ ràng cảm giác được khi mình nói xong lời này, thân thể thiếu niên chợt cứng ngắc. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Cô cũng mặc kệ, dù sao cũng đã mở đầu, cũng không có gì không thể nói.
Vì thế Đường Lê cứ như vậy ôm anh, mơ hồ nói ra tất cả những gì muốn nói ra.
"Lúc trước em không phải cố ý muốn chạy, em, em bị anh dọa sợ.
Em không phải là không muốn, nhưng quá nhanh, em nghĩ... chúng ta có thể từ từ. "
"...... Ừ, tôi biết."
Bởi vì ôm anh từ phía sau, cho nên Đường Lê không nhìn thấy vẻ mặt thiếu niên lúc này như thế nào.
Vậy nhưng thanh âm của anh có chút trầm thấp khàn khàn, phỏng chừng tâm tình cũng không được bình tĩnh cho lắm.
Đường Lê dừng một chút, đem mặt vùi ở vị trí cổ sau anh tiếp tục nói.
"Em cũng thích, em thích sự gần gũi của chúng ta. Sau này anh muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, chỉ cần không phải ở nơi công cộng là được, anh không cần cẩn thận như vậy."
"Nhưng điều đó... bước đó, cho dù đều là nam sinh cũng không thể. Chúng ta chưa đủ tuổi."
Tề Diệp nghe xong thân thể nóng lên, lông mi run rẩy. Anh nhớ tới những lời hổ sói mà mình vừa nói ban ngày, hiện tại hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào trốn đi, không cho ai nhìn thấy được.
Mình, sao mình có thể không biết xấu hổ như vậy?
"Tôi, hôm nay tôi đã nói lời không phải, tôi quá sốt ruột. Tôi sợ em không có cảm giác với tôi, tôi không có ý bức ép em làm điều đó. Em, em đừng nghĩ nhiều..."
Tề Diệp sợ Đường Lê cảm thấy mình là người không có lòng tự trọng, là loại con trai tùy tiện như thế.
Anh lo lắng giải thích, dường như sắp khóc đến nơi.
Đường Lê vốn còn rất lo lắng, nhìn thấy chính anh bắt đầu giải thích với mình, cô không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Tề Diệp, sao anh lại đáng yêu như vậy."
Cô kề sát vào gò má anh, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của anh.
"Anh đừng nóng vội, để em nói hết câu đã."
"Em muốn nói là chúng ta hiện tại không được, chuyện tương lai em cũng không biết. Nếu... nếu anh vẫn thích em đến khi tốt nghiệp, chúng tôi có thể thử nó."
Đôi mắt Đường Lê lóe lên, kỳ thực để ra được quyết định này, cô cũng đã đắn đo một hồi lâu.
Vui vẻ nhất thời là một chuyện, nhưng suy nghĩ nghiêm túc về tương lai lại là một chuyện.
Đây là lần đầu tiên Đường Lê lên kế hoạch tương lai của mình, nhường chỗ cho đối phương.
Cô hy vọng sẽ có anh trong tương lai.
Nhưng cũng không cưỡng cầu.
"Đến lúc đó nếu như anh còn thích em, hơn nữa vẫn thích em, chúng ta kết hôn đi. Khi lên đại học đến tuổi hợp pháp thì đi làm giấy đăng ký, có được không? "
Trong nguyên tác, đường tình cảm của Tề Diệp bắt đầu sau khi tốt nghiệp trung học, nếu sau này anh không thích cô, có lẽ cũng không có kết quả gì.
Nếu Tề Diệp còn thích cô, vậy kết cục của nguyên tác sẽ bị phá vỡ.
Do Tề Diệp tự mình phá vỡ.
Anh là ý thức thế giới, tất cả mọi thứ anh đã làm, miễn là anh muốn thì nó là hợp lý.
Đường Lê nói xong lời này thật lâu sau, thiếu niên cũng không có đáp lại cô.
Trong lòng cô dừng một chút, cho rằng anh do dự không muốn. Anh có thể không thích cô nhiều như vậy. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Nghĩ tới đây Đường Lê mím đôi môi đỏ mọng lại, vẻ mặt có chút ảm đạm muốn buông tay anh ra.
Nhưng một giây sau, thiếu niên ngăn cản động tác của cô.
"Đứa ngốc..."
"Chúng ta cho dù đến tuổi pháp lý cũng không đăng ký được."
Tề Diệp ôn nhu nói như vậy, sau đó quay qua đối mặt với cô.
Chóp mũi của anh cọ vào chóp mũi Đường Lê.
Đôi con ngươi như mặc ngọc kia tựa như vòng xoáy, làm cho người ta vừa nhìn vào liền không có biện pháp dời đi, chỉ đành tùy ý hãm vào.
"Mặc dù trong nước có thể không có cách nào có được giấy đăng ký, Nhưng chúng mình có thể đi ra nước ngoài. Tôi sẽ luôn luôn thích em, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."
"Trừ phi em không cần tôi trước."
Khi nói đến khả năng này, đôi mắt thiếu niên tối sầm vài phần, vẻ mặt cũng có chút lạnh.
"Nhưng tôi không hy vọng có khả năng này."
Tề Diệp rất ít khi ở trước mặt Đường Lê biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như vậy, đại đa số thời gian anh đều cố gắng áp chế.
Anh muốn mình là người hiểu chuyện biết điều một chút, không muốn quá tùy hứng can thiệp vào sự tự do của cô.
Nếu đêm nay Đường Lê không nói những lời này với anh, không nói với anh rằng cô hy vọng tương lai sẽ có anh.
Tề Diệp có thể sẽ không suy nghĩ quá nhiều, sẽ không tham lam như vậy.
Chỉ là loại dục vọng này có thể áp chế được, nhưng không chịu nổi trêu chọc.
Cho một chút hy vọng, một chút ý niệm trong đầu, sẽ tùy ý phát triển.
"A Đường, con người tôi chiếm hữu rất mạnh. Khi còn nhỏ còn ở Hoài Hà, từng có một người thân thích đến, cô ấy có dẫn con theo. "
"Đứa trẻ đó thích huy chương của tôi, nó rất đẹp, đó là phần thưởng đầu tiên của học kỳ khi tôi học tiểu học. Cậu ấy muốn, tôi không đưa cho cậu ta. Khi cậu ta rời đi, cậu ta vào phòng tôi với ý định lấy trộm. "
"Tôi phát hiện."
"Sau đó thì sao?"
Thiếu niên trầm mặc trong chớp mắt, cúi đầu nhìn đôi mắt trong suốt màu trà của Đường Lê.
Anh hít sâu một hơi, đưa tay nhẹ nhàng che mặt cô lại, lúc này mới có dũng khí nói tiếp.
"Tôi nhốt cậu ta lại."
"Đó là tầng hầm mà cha tôi thường xuyên nhốt tôi, tôi đã nhốt cậu ấy cả ngày. Tôi nói cậu ấy đã không cẩn thận mà đi vào cái căn phòng nhỏ màu đen kia, buổi tối khi tôi đi qua nghe được âm thanh mới phát hiện. Chỉ là không có chìa khóa, lúc này mới tìm đến mẹ tôi giúp cậu ấy mở cửa. "
"...... A Đường, tôi có phải người xấu không? "
"Cái này mà xấu? Khi em còn nhỏ, em đã đập vỡ đồ chơi cướp được và ném nó vào hồ bơi."
Lông mi Đường Lê khẽ động, nhẹ nhàng quét vào lòng bàn tay Tề Diệp.
Thiếu niên nghe được lời này của cô thì sửng sốt, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.
"Phải không? Xem ra chúng ta lại rất xứng đôi."
Sau khi cười xong, Tề Diệp nhẹ nhàng chạm tay lên mặt Đường Lê.
"Thật ra nếu tôi có sức mạnh lớn như em, tôi nghĩ tôi hẳn là cũng sẽ động thủ. Chỉ là tôi không được, tôi chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này để trừng phạt cậu ta. "
Anh cúi đầu đặt lên trán cô, hơi thở nhẹ nhàng và nóng. Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
"Em biết không a Đường? Khi còn bé, tôi nghĩ rằng trong căn nhà của mỗi đứa trẻ đều có một căn phòng nhỏ màu đen như vậy, khi phạm sai lầm hoặc chọc người lớn tức giận sẽ bị nhốt lại. Tôi thường bị nhốt, đôi khi là một ngày, xui xẻo khi mẹ tôi làm thêm giờ, có thể là hai ngày. "
"Lúc ấy tôi cảm thấy mình không làm sai cái gì, tôi chỉ làm giống như cha, dùng phương thức người lớn trừng phạt đứa trẻ hư giống như vậy mà thôi."
Đường Lê nhìn vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh, đây là lần đầu tiên anh nói với cô những chuyện này.
Cô không muốn nghe, nghĩ rằng anh cũng nên quên đi những chuyện lộn xộn này.
Nghe anh nói những lời này, cô cảm thấy giống như bị một miếng vải ẩm ướt che miệng mũi, nặng nề đến không thở nổi.
"Tề Diệp, những thứ này đều đã qua, sau này em sẽ đối xử tốt với anh. Nếu anh thấy khó chịu thì cứ nói có được không?"
"Tôi không khó chịu, tôi chỉ là không muốn gạt em. Em sẵn sàng để lại cho tôi một vị trí trong tương lai, tôi cũng muốn thành thật với em về quá khứ của tôi. Thành thật với sự ích kỷ và ti tiện của tôi, thật là âm u cố chấp"
Cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, vùi đầu vào cổ Đường Lê.
"Chỉ là một huy chương mà thôi, tôi có thể nhốt người ta lại. Nếu em không muốn tôi, em mà có ai khác, tôi, tôi không biết tôi sẽ làm gì."
"Tôi là một người xấu như vậy, tôi không tốt. Em nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời, nếu không tôi sẽ nghiêm túc."
Điều mà Tề Diệp không biết chính là, trong khi anh thẳng thắn bày tỏ, cô đã biết được nỗi u ám bên trong con người anh.
Anh mẫn cảm lại cố chấp, bằng không cũng sẽ không vì Trần Điềm Điềm mà hắc hóa dẫn đến toàn văn sụp đổ ở trong nguyên tác.
"...... Em có lời này muốn nói với anh. "
Một lúc lâu sau, Đường Lê rầu rĩ mở miệng.
"Anh có từng nghĩ điều đó không công bằng sao? Nếu sau này anh có người mình thích, anh tùy ý, nói trước cho em biết một tiếng, em sẽ lập tức rời đi. Em là tình đầu của anh. Sao em lại đến chỗ anh, nếu em không thích anh, anh chẳng những không thả em đi, nghe lời này của em, anh còn muốn nhốt em sao? "
"...... Nếu tôi thực sự không muốn em, tôi cũng không loại trừ khả năng này.''
Tề Diệp ôm lực đạo của cô càng chặt chẽ hơn, sợ người tôi dọa chạy mất.
"Hơn nữa, điều này không công bằng. Em thích tôi không đủ, ít nhất không bằng được tôi. Vì vậy, em có thể đủ khả năng để đặt nó xuống. Nhưng tôi không thể. "
"Tôi không cần người khác, tôi chỉ cần em."
Anh rất bá đạo, lúc nói lời này có chút tức giận, cúi đầu khẽ cắn vành tai Đường Lê.
"Cho nên em hỏi lại anh một lần nữa, sau khi tốt nghiệp đại học anh có muốn đi đăng ký cùng em?"
"Nếu em thật sự quyết định, tôi sẽ dựa vào em cả đời, không có sinh ly chỉ có chết cùng nhau."
Tề Diệp không nói đùa, ánh mắt của anh có cảm xúc gì tối tăm cuồn cuộn.
Nhưng mà Đường Lê cũng không bị dọa sợ, cô giơ tay lên chọc vào má anh bởi vì sâu răng mà sưng đỏ.
Chỉ một cái, thiếu niên vừa nói câu tàn nhẫn vừa rồi liền đau đến đỏ mắt.
Đường Lê thấy vậy cũng không dỗ dành, nhìn bộ dáng đau đến đuôi mắt phiếm hồng,không hiểu sao trong lòng sung sướng thoải mái lên.
Bởi vì không còn nghe được lời nói của thiếu niên mà cảm thấy áp lực trầm buồn.
Một lúc lâu sau, cô thậm chí còn nhếch khóe môi, hướng thiếu niên cười cười rất ác liệt.
"Cả đời? Như vậy mà anh cũng dám nói?"
"Tề Diệp, nếu anh thật sự có thể thích em lâu như vậy, chưa nói đến để anh quấn quýt cả đời."
"Em nuôi anh cả đời còn được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.