Đường Lê cách trường Nhất Trung Nam Thành nửa giờ đi bộ.
8:30 lên lớp, thường thì cô bị Từng Quế Lan đánh thức lúc bảy giờ.
"Đêm qua nói với cháu còn nhớ không? Một hồi gặp Tề Diệp nhớ kỹ xin lỗi người ta, còn có, nếu cậu ta ở trường học gặp chuyện phiền toái gì có khả năng giúp đỡ liền giúp, mọi người là hàng xóm cả."
Từ hôm qua đến giờ, đây không phải là lần đầu tiên Từng Quế Lan dặn dò Đường Lê giúp chăm sóc Tề Diệp.
Không vì cái gì khác, chỉ vì trường Nhất Trung ở Nam Thành là một trường trung học tư thục, hầu hết học sinh trong đó đều là con nhà giàu có tiền có quyền.
Bọn họ và Đường Lê đều là được cưng chiều nhỏ, bị người nhà chiều đến hư. Tâm cao khí ngạo, không biết là do trời sinh không hiểu thấu cảm giác ưu việt hay là tâm lý bài xích, bọn hắn xem thường nhất những đứa trẻ đặc biệt ưu tú, thi điểm cao mà vào như Tề Diệp.
Đây là lý do tại sao Tề Diệp trong cuốn sách gốc bị các bạn học ở trường Nhất Trung cô lập, bị giáo viên coi thường.
Lại thêm bản thân Tề Diệp tính tình quái gở, coi như không có những yếu tố này, ở trường khác cũng có rất lớn xác suất bị xa lánh.
"Biết rồi, nói nhiều lần như vậy không nhớ được cũng khó."
Đường Lê vừa nói vừa nhét cái bánh bao của nhà Lưu Quang vào miệng.
Đang nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ từ ngoài sân vọng vào. Đường Lê dừng lại, vô thức nâng mắt nhìn sang, liền thấy bóng dáng Tề Diệp.
Thiếu niên mới chuyển đến trường Nhất Trung, vẫn chưa có đồng phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần đen dài.
Trời nắng nóng như vậy, lại hận không thể quấn chặt lấy toàn thân mà không để lộ một mảnh da thịt.
"Gia hỏa này sao đi sớm vậy? Mới bảy rưỡi mà sao đi sớm vậy?"
(Editor: tui thấy mấy từ gia hỏa, tiểu tử dễ thương với mọi người cũng hiểu nghĩa cả nên giữ lại:>>)
"Cháu cho rằng tất cả mọi người đều giống cháu sắp tới giờ mới bước chân vào trường? Tề Diệp là lấy thành tích đứng đầu để vào Nhất Trung, nào có giống như cháu, được trung bình thôi bà đã cảm tạ trời đất."
Ấn tượng của Từng Quế Lan với Tề Diệp rất tốt, cảm thấy trẻ này ngoan ngoãn lễ phép, thành tích cũng xuất sắc.
Quả nhiên là con nhà người ta.
Nhìn đứa cháu chỉ biết đánh nhau này, bà cảm nhận được sự đối lập mãnh liệt.
"Sao anh lại nhìn cháu như thế?"
"Không, chỉ là cảm thấy kỳ quái. Ông ngoại cháu, mẹ cháu còn có cha cháu rồi anh họ cháu đầu óc đều tốt cả, làm sao đến lượt cháu lại đột biến gen đây chứ?"
Đường Lê trầm mặc một khắc, rất muốn phản bác.
Nhớ tới phải duy trì nhân thiết, mỗi lần kiểm tra đều cố gắng đè ép điểm từ trung bình trở xuống, thành tích thảm không nỡ nhìn.
Nửa ngày sau cô mới buồn buồn mở miệng.
"... Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo."
Đường Lê ăn sáng xong mới chậm rãi bước chân ra cửa. Chân trước Tề Diệp vừa đi, chân sau cô vừa đi ra ngoài liền đụng phải củ cải nhỏ Tề Minh.
Cậu bé đang mang cặp sách to bằng nửa người, vui vẻ vẫy tay với Tần Uyển.
"Mẹ, con đi đây, ừm, mẹ đừng lo, con biết chỗ đợi xe buýt của trường ở đâu."
"Tạm biệt mẹ."
Giống như Tề Diệp, Tề Minh cũng chuyển đến trường mẫu giáo Nam Thành. Nhưng trường mẫu giáo Nam Thành và Trường Nhất Trung không cùng một hướng, cũng may là mỗi ngày đều có xe đưa đón học sinh.
Có thể tiết kiệm thời gian đưa đón.
Tề Minh nói xong liền chuẩn bị đi ra bến xe chờ xe trường học.
Kết quả, quay người lại còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Đường Lê.
Dù biết sô cô la trong túi ngày hôm qua là do Đường Lê đưa, nhưng nhóc ít nhiều vẫn sợ cô.
Nắm chặt quai cặp sách một lúc, cẩn thận nói.
"Anh Đường Lê, chào buổi sáng."
"Nhóc vậy mà không mang thù thật,"
Đường Lê không nghĩ tới cậu bé lại chủ động chào hỏi mình, lúc này không có ai, cô không ngần ngại vươn tay xoa tóc cậu bé.
Hôm qua lúc vừa nhìn thấy cậu nhóc, cô đã sớm muốn làm vậy rồi, xúc cảm giống như tưởng tượng, mềm như bụng mèo.
"Em đi học một mình à?"
Tề Minh xấu hổ khi bị xoa tóc, mặt đỏ bừng như quả táo.
"Ừm, mẹ còn phải đi làm, trường học của anh trai và em không chung đường."
"Anh trai em đâu? Sao cậu đi sớm vậy?"
Bé chớp mắt, hiển nhiên anh không ngờ đối phương lại hỏi Tề Diệp.
"Anh ấy sức khỏe không tốt, đi lại chậm chạp nên mỗi lần đi học anh ấy đều ra khỏi nhà sớm hơn nửa tiếng. Thế này thì anh ấy sẽ không bị muộn."
"... Chậc chậc."
Nam chính gì lạ ghê, yếu ớt đến vậy luôn?
Đường Lê ra khỏi nhà đã là tám giờ, cô thuận tay đưa cho Tề Minh một nắm kẹo, đưa bé lên xe buýt của trường xong mới thong thả đi về phía trường Nhất Trung Nam Thành.
Trường Nhất Trung kiểm tra trang phục rất nghiêm ngặt, ngày nào cũng có hai đoàn học sinh ngồi xổm ở cổng.
Điều này đối với Đường Lê cũng không có gì ngạc nhiên, đi tới cổng trường, mắt cũng không chớp một cái trực tiếp đi vào trong.
"Người phía trước, đúng vậy, là cậu, sao cậu không mặc đồng phục học sinh?"
Nam sinh ngăn Đường Lê lại, cô gái bên cạnh cũng sửng sốt nhìn sang.
Sau khi nhìn thấy sắc mặt của Đường Lê, cô nhanh chóng kéo người bên kia xuống thấp giọng nhắc nhở.
"Bỏ qua đi, cậu ấy là Đường Lê lớp 11-3. Đừng chọc tức cậu ấy, tôi nghe nói cậu ấy đánh nhau rất lợi hại."
"Như vậy sao được? Nếu ngay cả hội học sinh chúng ta cũng sợ cậu ta, về sau làm sao giữ uy tín cho hội được, giáo viên biết lại sẽ nhìn chúng ta như thế nào? "
Nam sinh này là một người lý lẽ cứng ngắc, đeo kính gọng đen, ngoại hình nhiều lắm chỉ có thể coi là thanh tú.
Đường Lê đưa mắt liếc nhìn về phía cậu ta, cô có chút ấn tượng về người này, trước đó, bọn Cẩu Tìm đến muộn đã bị người này ngăn lại, trừ điểm hạnh kiểm lớp.
Giống như Tề Diệp, cũng là thi vào trường.
"Còn đứng đó làm gì? Không mặc đồng phục học sinh, chạy hai vòng quanh sân thể dục, xong rồi đến gặp thầy chủ nhiệm viết bản kiểm điểm."
"Cậu để tôi chạy bộ?"
Đường Lê thích thú, như nghe được một truyện siêu hài.
Nữ sinh kia sợ hãi, lắc đầu với Đường Lê.
"Cậu ấy mỗi ngày đều không mặc đồng phục. Cậu mắt nhắm mắt mở coi như chưa thấy đi."
"Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Đường ở Nam Thành. Nếu cậu đắc tội cậu ấy rồi, hai năm này cậu không sống dễ chịu được đâu."
Nam sinh kia trầm mặc một lúc, điều kiện gia đình cậu, tuy không lo cơm ăn áo mặc nhưng không thể so sánh được với nhà Đường Lê.
Cậu ta rất muốn tuân thủ quy định, nhưng lại càng sợ sẽ gây rắc rối cho gia đình.
Suy nghĩ nửa ngày, cậu ta hít một hơi thật sâu, cầm lấy cuốn sổ, quay đầu lại làm như không nhìn thấy Đường Lê.
Đường Lê giật giật khóe miệng, chuẩn bị đi vào phòng học. Vừa bước một bước đã nghe thấy người phía sau ngăn cản một người khác.
"Bạn học mặc sơ mi trắng, sao cậu cũng không mặc đồng phục?"
Áo sơ mi trắng?
Đường Lê dừng bước chân nhìn lại, quả nhiên là Tề Diệp.
Thanh niên kia rõ ràng đi sớm hơn cô nửa tiếng, nhưng đến muộn hơn cô.
Sắc mặt của cậu ta không tốt lắm, trắng bệch như tờ giấy, thậm chí cả đôi môi cũng không chút huyết sắc nào. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, cặp mắt mông lung như sương mù, có chút hơi nước.
"Tôi vừa chuyển tới, chưa kịp lấy đồng phục."
"Cậu lừa gạt ai? Cớ này bị mấy người dùng nát từ lâu rồi. Muốn lừa gạt người, tìm một cái mới hơn một chút được không?"
Có lẽ là vì vừa rồi đụng phải Đường Lê cứng bức tường, nam sinh kia tâm tình không vui. Lúc này vừa vặn bắt được Tề Diệp, bắt lấy không buông.
"Tôi không có..."
"Đừng ngụy biện, nhanh lên chạy hai vòng quanh sân. Nếu còn lề mề nán lại, tôi trừ điểm hạnh kiểm lớp của cậu."
Đôi môi mỏng mím lại, vừa muốn nói gì. Ngước mắt nhìn lên thấy Đường Lê cách đó không xa.
"Cậu ta thì sao? Cậu ta không phải cũng không mặc đồng phục học sinh à?"
Nam sinh dừng lại động tác, lời nói của Tề Diệp tương đương với việc tát vào mặt cậu ta một cái thật nặng.
Hắn nghiến răng, Đường Lê hắn không dám trêu vào, không thể không trút giận lên người Tề Diệp.
"So sánh cậu với cậu ta? Chẳng lẽ cậu cũng là thiếu gia nhà họ Đường à?"
Ánh mắt Tề Diệp lóe lên, trừng mắt nhìn nam sinh thẹn quá hóa giận trước mặt.
Tương tự, nữ sinh đứng kế bên cũng sợ gây chuyện, cúi gằm mặt.
Cậu chỉ nhìn bọn họ thật sâu, cuối cùng không nói gì, trực tiếp đi thẳng ra sân thể dục bên kia.
Nếu không phải vì không được OOC trước mặt Tề Diệp, Đường Lê chỉ cần nói một câu "Đây là bạn của tôi" là Tề Diệp sẽ có thể vào trường suôn sẻ mà không cần bị phạt chạy.
Đường Lê nhìn dáng vẻ lãnh đạm của thiếu niên, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngột ngạt.
Với thân thể của Tề Diệp, đi bộ từ nhà đến trường còn tốn bao nhiêu sức lực, huống chi là chạy hai vòng thế này.
Nghĩ đến đây, Đường Lê bực bội vò vò đầu, không có quay lại phòng học, xoay người sang hướng khác.
"Sắp vào tiết, cậu đi đâu mà không trở vào phòng học?"
Nam sinh kia thấy Đường Lê không có đi về phía phòng học, tưởng cô nàng định trốn tiết, cau mày gọi trong bất mãn.
"Còn có thể làm gì nữa? Chạy bộ nha."
"... Tớ không nghe lầm đúng không?"
"... Tớ cũng không có nhìn nhầm phải không?"
Hai người nhìn nhau nửa ngày, trong mắt đều là "Quỷ nhập à?"
Tề Diệp vừa mới chạy nửa vòng, vừa kịp điều chỉnh hô hấp, liền thấy Đường Lê từ một bên chạy vào.
Cậu không định phản ứng lại đối phương, nhưng không hiểu sao đường đi không hẹp, vẫn cảm giác được cô luôn đi theo mình.
"Có thể không đi theo tôi không? Chỗ rộng như vậy không đủ cho cậu chạy sao?" Sau thứ n lần nhìn thấy Đường Lê không nhanh không chậm chạy đến vị trí bên cạnh mình, Tề Diệp không thể nhịn được nữa, trầm giọng không kiên nhẫn nói.
"Này, sân thể dục này là địa bàn của cậu à? Ông đây thích chạy thế nào thì chạy thế đó, làm phiền cậu chỗ nào?"
Đường Lê biết Tề Diệp không chào đón mình, cô cũng không hạ giá mặt nóng dán mông lạnh.
Chỉ cần không ở gần mà theo dõi, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, cuối cùng sẽ ghi tội lên đầu cô, người xui xẻo vẫn là cô.
Nhưng Tề Diệp không biết Đường Lê đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy người bên kia thật phiền phức. Thấy cô đi theo mình, liền tăng tốc muốn cách cô một khoảng nhất định.
Nhưng mà vừa chạy nhanh hơn một chút, Đường Lê ba hai bước đã theo kịp.
Cậu nghẹn đỏ mặt, cắn môi chạy nhanh hơn.
Đường Lê sửng sốt, sau đó cũng vô thức đi theo.
Hơi thở của Tề Diệp lúc đầu cũng coi như nhẹ nhàng, nhưng sau khi tăng tốc hai ba lần, đôi môi mỏng khẽ mở thở phì phò từng hơi.
Mặt khác, Đường Lê thần thanh khí sảng, hô hấp cũng không loạn, thậm chí mồ hôi cũng không đổ bao nhiêu.
Đường Lê đến gần, nhận ra nét ửng đỏ bất thường trên khuôn mặt cậu. Dưới hàng mi dài, đôi mắt kia có chút không rõ ràng, như là mất tiêu cự.
Cô hốt hoảng sợ cậu ngã sấp xuống nên thừa dịp cậu ý thức không rõ đưa tay muốn đỡ.
Tay Đường Lê còn chưa chạm vào, Tề Diệp nhìn thấy, cho rằng cô có ý đồ xấu muốn trêu chọc cậu nữa.
Cậu cắn môi cuống quýt tránh đi.
Kết quả là một trọng tâm không ổn định, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.
Đây là điều mà Đường Lê không bao giờ ngờ tới.
Cô dừng lại, lẳng lặng đứng nhìn Tề Diệp ngã trên mặt đất.
[... Hệ thống, tôi có thể giúp cậu ta không?]
[Lúc chưa tỉnh thì không sao, nhưng giờ thì cậu đau đến tỉnh].
Ý tứ chính là không được.
Đường Lê chịu đựng nhịn xuống lương tâm cắn rứt, cứ như vậy từ trên cao chăm chú nhìn xuống.
Thời niên thiếu chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy, còn ở trước mặt người mình ghét.
Cậu vốn đã nhạy cảm với cơn đau, đầu gối và lòng bàn tay bị trầy xước, đau đến cậu suýt kêu thành tiếng.
Tề Diệp cắn môi, nuốt xuống tiếng rên rỉ nhỏ vụn, đuôi mắt phiếm hồng, âm thầm chịu đựng đau đớn, yên lặng đứng lên.
"... Còn muốn chạy à?"
Đường Lê chỉ muốn hỏi dò người bên kia có muốn nghỉ ngơi một chút hay không, nhưng Tề Diệp nghe thấy lại giống như đang giễu cợt.
Mắt đỏ hồng quay đầu lại hung hăng trừng Đường Lê một cái. Sau đó hít một hơi thật sâu, không thèm nhìn Đường Lê, đứng dậy nện bước chân tiếp tục chạy về phía trước.
Còn chưa kịp chạy mấy bước, không biết là đau quá hay nóng quá.
Trước mắt hắn tối đen, hai chân mềm nhũn.
Đau đớn trong dự liệu không có rơi vào trên người, lần này Đường Lê bước tới, nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cậu.
Tề Diệp đầu óc choáng váng, ý thức cũng mờ mịt.
Đường Lê nhìn thấy hai mí mắt cậu khép lại, thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem tay cậu khoác lên bả vai mình. Cô không nghĩ nhiều, để giữ cậu đứng vững, tay vô thức lên eo cậu.
Chạm vào một cái, lòng bàn tay xúc cảm mềm mại.
Đường Lê không kìm được, thừa dịp người hôn mê, háo sắc sinh gan dạ, nhẹ nhàng bóp một cái.
"... Eo nam sinh đều nhỏ như vậy sao?"
..........................................................................................
Tác giả có chuyện muốn nói: Khá lắm, lão háo sắc.
Mọi người nhớ để lại comment nha, gửi lì xì luôn nha ahjhj?