Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 64: Hối hận




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit" Trúc Dạ Ngọc
- ------------------------------
Không thể không nói thiên phú của cậu thật là khủng bố như vậy.
Cô về cơ bản nghĩ Tề Diệp cũng chơi không được bao lâu, khẳng định không giỏi như cô- một cao thủ già đời.
Đường Lê nói mấy ván trước không nghiêm túc cũng không phải là tìm cớ cho mình, mà là cảm thấy nhân phẩm thật sự không nghiêm túc.
Nhưng lại không nghĩ đến, khi cô không chơi nghiêm túc, đối phương cũng không nghiêm túc lắm.
Tại thời điểm phân định thắng bại, Tề Diệp tốc độ càng lúc càng nhanh, thế công cũng càng lúc càng mạnh. Nhưng cũng không quá nghiền ép, tạo nên 2 thế lực ngang nhau. Dù sao Đường Lê là người coi trọng thắng bại, mặc dù biết Tề Diệp là lần đầu tiên chơi cũng không có bất kỳ tính toán phóng thủy nào. (chiêu cuối của game)
Ngược lại, càng thận trọng hơn.

"Nhưng cậu lại quá dễ dàng bị kích động, vừa rồi tôi cố tình dẫn dụ, kết quả cậu không chút suy nghĩ liền phóng thủy..." ( anh có năng khiếu làm BLV Esport đấy =)))))
Cậu nói tới đây liền dừng lại một chút, chợt nhớ ra bọn họ không phải đang phụ đạo công khóa, mà là đang thi đấu.
Lại có cược.
Tề Diệp nhấp nhấp môi mỏng, trong mắt phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ trên màn hình.
Đường Lê ở một bên vốn phát hiện mình vẫn bị đối phương theo kịp tiết tấu. Trong lòng cô đang buồn bực lại nghe được lời này của Tề Diệp lại càng tức giận đến nghiến răng.
"Dm, cậu cứ đắc ý đi, cậu không phải là tàn huyết sao? Chờ chốc lát, tôi sẽ tìm ra cơ hội để đập chùy thông vào đầu cậu! "
"Mẹ kiếp, tránh gì mà tránh?Nếu còn là một người đàn ông thì đến cmn ngay trước mặt ông đây! "
Tề Diệp thấy đối phương càng đánh càng nóng nảy, trong nhất thời mơ hồ hiểu được vì sao cô cùng Sở Bắc Thần đang chơi trò chơi mà còn có thể động thủ.
Hai người này tính tình đều giống nhau, cực kỳ coi trọng việc thắng bại. Họ bắt đầu từ việc tranh luận, cãi nhau rồi vung tay đánh nhau. Thật quá dễ dàng để bắt đầu một cuộc ẩu đả.
Thiếu niên nhìn bộ dáng cau mày đầy lệ khí của Đường Lê, cậu dừng động tác trên tay lại. Sở dĩ lúc đang đánh mà cậu vẫn luôn tránh là vì nếu vẫn tiếp tục đánh chính diện, khả năng cao đối phương chết càng nhanh. Chứ không phải cậu sợ trực diện với Đường Lê. =))))
Cậu vốn có suy tính để cho cô thắng. Chỉ là một cái cược nho nhỏ mà thôi, nếu cậu thắng mà làm cho cô mất hứng như vậy thì để cậu thua cũng được.
Môi mỏng của Tề Diệp khẽ mím lại, thao tác nhân vật muốn tìm cơ hội cho cô phóng thủy.(tên của chiêu cuối ấy)
Chỉ tiếc lúc mới bắt đầu cậu vẫn luôn cố ý nhường Đường Lê, hiện giờ lượng máu của hai người cũng không kém nhau nhiều, nếu muốn cô nhìn không ra mà phóng thủy thực sự có chút khó khăn.
Cậu hiểu tính tình của Đường Lê.
Thua, cô chắc chắn khó chịu. Cố ý nhường, cô càng không cao hứng.
Cậu rối rắm khó xử, không biết nên làm cái gì cho thỏa đáng.
Cậu bất giác liếc nhìn ổ điện ở bên cạnh. Nếu không tiện phóng thủy, vậy thừa dịp Đường Lê không chú ý thì cắt điện đi.
Tề Diệp nghĩ như vậy.
Ánh mắt cậu lóe lên, thấy sự chú ý của Đường Lê vẫn ở trên màn hình, cũng không chú ý về phía mình. Tề Diệp mím môi, vươn ra một tay nhẹ nhàng di chuyển về phía ổ điện. Hiện giờ cậu chỉ dùng một tay để điều khiển nhân vật, cậu không dám đối đầu trực diện với Đường Lê, đành phải lùi về sau kéo dài thêm khoảng cách.
"Cmn, không phải chứ Tề Diệp, sao cậu lại sợ như vậy? Giao diện có hạn, cậu đây là muốn trốn đến viền màn hình sao?"
Đường Lê luôn không có tính nhẫn nại. Thấy cậu vẫn luôn lùi về phía sau để trốn tránh, cô mặc kệ có phải hay không Tề Diệp đang dụ mình vào tròng để phóng chiêu cuối, cô trực tiếp điều khiển nhân vật phóng về phía cậu.
Thiếu niên không ngờ đối phương lại không để ý mà cứ trực tiếp xông tới, cậu vội vàng đem tay kia thu về, thao túng né tránh đợt thế công của cô.
Đường Lê không đánh trúng người, cứ như vậy mà lãng phí một đại chiêu.
Dm, quả nhiên lại kích động ông!!
Việc này cũng không trách được Tề Diệp, là do cô không bình tĩnh trước. Cô nghiến răng, đây là số ít lần cô chơi game mà bực mình đến vậy.
"Đại ca, tôi cầu xin cậu đừng có trốn nữa, cứ trực tiếp ra đây cho tôi đánh một cái được không?"
Tề Diệp không nói gì, chỉ yên lặng buông ra một tay chuẩn bị tắt nguồn điện ở một bên. Đường Lê lúc này không có đại chiêu,cũng không thể xông lên như trước, đành phải hèn mọn mà chờ một chút. Cô điều khiển nhân vật lui về phía sau. lại thấy Tề Diệp vẫn giống như cũ không đáp lại cô. Đường Lê tưởng lúc mình chơi game tỏ vẻ hung hăng quá mức làm dọa sợ Tề Diệp.

Mặt cậu trắng bệch, cắn môi kiệt lực đè xuống, nhưng vẫn phát ra vài tiếng hừ nhỏ.
"...... Cậu làm sao vậy?"
"Ông đây vừa rồi chỉ cảm thấy nhìn không thuận mắt, có chút tức giận mà thôi, tôi còn chưa có động thủ đấy. Mẹ nó đừng ăn vạ chứ. "
Nếu đổi lại là người khác, Đường Lê nhất định cho rằng là giả vờ. Bằng không sao lại trùng hợp như vậy.
【 hệ thống, cậu ấy làm sao vậy? 】
【 hình như là đau dạ dày. 】
Đau dạ dày?
Đang yên đang lành tự nhiên bị đau dạ dày?
Hai người rất gần, vẫn ngồi cạnh nhau. Đường Lê cũng không cần đứng dậy, trực tiếp xoay người với tay là có thể chạm vào Tề Diệp. Cô nhìn cậu đau đến mức đầu mũi đều thấm ra mồ hôi mỏng, hô hấp trở nên nặng nhọc.
"Đau dạ dày?"
Tề Diệp chỉ nắm chặt tay cầm trò chơi mà chịu đựng sự đau đớn, cũng chưa kịp nói cái gì, không nghĩ đối phương chỉ cần liếc mắt là nhìn ra.
Cậu khẽ gật đầu.
"Dm, cậu ăn cái gì rồi? Tại sao đột nhiên dạ dày bị đau?"
"...... Không biết."
Trả lời như vậy nhưng Tề Diệp thực sự biết lý do.
Buổi sáng cậu ăn cơm rồi mới sang đây, vốn dĩ thức ăn chưa kịp tiêu hoá. Sau đó Tằng Quế Lan cho cậu ăn 2 cái bánh bao, Đường Lê bóc cho cậu ăn 1 quả trứng gà.
Ăn nhiều như vậy cậu không bị đau dạ dày mới lạ!
Cậu ngại nói, nói rằng vì ăn no căng bụng mới bị đau dạ dày thực sự quá mất mặt.
Tề Diệp cúi mặt xuống, tóc bởi vì mồ hôi ướt đẫm một chút dán lên gò má, tai không biết tại sao ửng đỏ, nhìn rất ngoan ngoãn.
Thấy thiếu niên bộ dáng đáng thương như vậy, Đường Lê cũng không dễ nói thêm gì nữa.
"Cậu đợi ở đây một lát, tôi sẽ lấy ít thuốc dạ dày."
Cô nói xong cũng không quan tâm Tề Diệp có phản ứng gì, đứng dậy đi thẳng về phía cửa. Cậu thấy Đường Lê rời đi, chợt nhớ ra cái gì, ngước mắt nhìn về phía màn hình trò chơi trước mặt.
Ánh sáng bên trong vẫn còn lóe lên, hai nhân vật đứng tại chỗ không nhúc nhích nữa. Cậu nhẹ nhàng đặt tay cầm trò chơi trong tay xuống mặt đất, sau đó tắt nguồn. Đến khi ánh sáng trên màn hình thực sự biến mất, cậu mới chân chính nhẹ nhàng thở phào được.
Nhưng ánh sáng trên màn hình vừa tắt, ánh sáng trên điện thoại lại xuất hiện. Tề Diệp trong vô thức nhìn qua.
Là một thông báo Wechat.
Một người đàn ông tên là [Ô Ô Lộc Minh].
Cậu không cố ý muốn xem, nhưng thông báo đó hiển thị trên màn hình. Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy rõ ràng.
【Ô Ô Lộc Minh: ở đâu? Bây giờ mới có thời gian để ăn một bữa cơm do cậu mời. 】
Người gửi tin nhắn không phải là ai khác, chính là Trầm Lộc ở nhất trung Hoài Nam
Lúc trước Đường Lê vẫn nói muốn mời cô ăn cơm, hỏi cô lúc nào rảnh rỗi.
Hôm nay cô vừa đưa em gái mình đến lớp năng khiếu, lúc này mới được rảnh rỗi.
Cô cũng không phải là thật sự nhớ tới bữa cơm này. Chủ yếu là hai người các cô đều là xuyên thư pháo hôi nhưng khác tổ, anh em cùng cảnh ngộ, có đề tài để tán gẫu. Nghĩ lại cũng không có người để kể khổ, cô hẹn Đường Lê ra để bồi đắp cảm tình, tán gẫu cũng khá tốt. Không nghĩ tới lúc gửi tin lại vừa khéo như vậy.
Đường Lê chân trước vừa đi, chân sau liền gửi tin tức tới, còn bị Tề Diệp nhìn thấy.
Ô ô Lộc Minh.
Trông có có vẻ như id của một cô gái.
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, sắc mặt cũng có chút khó coi. Nhưng cậu cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang sáng lên. Cho đến khi ánh sáng phía trên hoàn toàn biến mất, mới thản nhiên thu hồi tầm mắt.
- ---
Đường Lê đối với đồ đạc trong nhà không thuộc chỗ, ngày thường đều là Tằng Quế Lan dọn dẹp, sắp xếp.
Giống như lúc trước tìm thuốc mỡ, lần này tìm thuốc dạ dày cô vẫn là lật tủ tủ tìm một hồi lâu.
Lúc cô trở về còn thuận tiện lấy thêm một ly nước nóng, khi vào cửa liền thấy thiếu niên cuộn mình một góc chôn mặt ở cánh tay, giống như một con thú nhỏ bị thương.
Sau khi nghe được tiếng bước chân, Tề Diệp lúc này mới ngước mắt nhìn lại.
Mặt cậu chôn trong cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp, nhìn thẳng vào Đường Lê.
Đường Lê đối diện với ánh mắt nóng rực này, trong lòng khẽ động, có chút không được tự nhiên mà tránh đi.
"Tôi mang thuốc tới đây, cậu uống thử xem có hiệu quả không? Nếu vẫn thấy chưa ổn thì bảo tôi để tôi mang cậu ra phòng khám bên ngoài kiểm tra 1 phen."
Cô để lọ thuốc lên trên bàn cùng với ly nước. Nhưng thiếu niên vẫn không nhúc nhích, chỉ cuộn tròn ở đó với khuôn mặt tái nhợt.
"Đau đến mức không nhúc nhích được sao?"
Đầu ngón tay Tề Diệp khẽ động, bất giác nắm chặt góc áo. Cậu rũ mắt thu liễm cảm xúc, sau đó gật đầu xem như đáp lại lời của cô.
Nếu đổi lại là lúc bình thường Đường Lê có thể nhìn ra được chút manh mối, nhưng hiện tại mặt thiếu niên tái nhợt, hơn nữa còn chôn mặt trong cánh tay. Cô không thể nhìn ra được bất cứ điều gì trên khuôn mặt của cậu.
Đường Lê nhìn lọ thuốc được đặt trên bàn, lại cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu. Cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn cầm thuốc lên, ngồi xổm xuống đưa đến bên môi cậu.
Thuốc kia được bọc đường màu đỏ, tổng cộng có 2 viên.
Đường Lê bình thường uống thuốc đều trực tiếp nhét vào miệng, ngửa cổ nuốt toàn bộ. Nhưng đối tượng uống thuốc được đổi thành Tề Diệp, cô cảm thấy nếu uống hai viên cùng một lúc có thể người kia sẽ bị nghẹn.
Cô do dự một chút, quyết định chỉ cầm lấy một viên đặt lên môi thiếu niên.
Tề Diệp sửng sốt, vốn nghĩ có thể uống 2 viên cùng nhau, không cần phiền toái như vậy. nhưng nếu cứ uống từng viên một, ở một mức độ nào đó vẫn rất tốt.
Cậu hơi cúi đầu kề sát vào tay của Đường Lê.
Khi môi chạm vào thuốc, có vẻ như sợ rơi, Tề Diệp nhướn người về phía trước một chút, khẽ cắn luôn đầu ngón tay cô vào giữa môi và răng. Thân thể Đường Lê cứng đờ, cái loại cảm giác ấm áp ẩm ướt mềm mại này giống như dòng điện tê dại, từ da đầu đến đốt sống đuôi.
Cảm giác này thật đáng sợ.
Cô chợt nhớ tới chuồn chuồn lướt nước đêm qua. Hơn nữa khi đầu lưỡi Tề Diệp lướt qua đầu ngón tay, cả người cô như nổ tung.
Đường Lê vội vàng thu tay về, cũng không quan tâm phản ứng của đối phương, vội vàng đem viên thuốc còn lại nhét luôn vào miệng cậu. Tề Diệp vừa nuốt xuống, một viên khác lại chạm vào môi cậu.
Cũng không đến mức nghẹn, nhưng động tác quá mạnh làm cho cậu đau.
"Cmn, cậu, sao cậu lại uống thuốc như vậy, như vậy..."
Cô thẹn thùng lẫn buồn bực đến nỗi không nói tiếp được lời phía sau. Cô nhìn thiếu niên bởi vì mình bất ngờ đút thuốc mà làm cho màu môi càng đỏ hơn, đôi mắt cũng mang theo chút nước.
Tề Diệp: "Xin lỗi, là tôi vừa rồi không cẩn thận cắn thương cậu sao?"
Cậu không nghĩ ra được lý do nào khác, tưởng mình cắn vào Đường Lê. Cậu nhịn đau mà đưa tay về phía Đường Lê, muốn xem tay cô có bị cắn hay không. Nhưng mà tay Tề Diệp còn chưa kịp chạm vào, cô giống như nhìn thấy mãnh thú hồng hoang gì đó, cuống quít đứng dậy lui về phía sau một bước.

🤣🤣🤣🤣(Chết cười mất thôi)
- ------------------
Chương này dễ thương ghê

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.