Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 84: Loại thích đó




Editor: Trúc Dạ Ngọc
=========3/10/21==============
Sau khi dùng bữa xong, Tề Diệp ở lại trong bếp thu dọn. Vốn là Đường Lê muốn tự mình rửa bát đĩa. Dù sao người nấu cơm là anh, cô không thể ăn không ngồi rồi được
Nhưng thiếu niên sống chết cũng không cho cô đi vào trong bếp, giống y như lúc nấu cơm, anh khóa trái cửa phòng bếp lại.
Cho dù cô có muốn cũng không có cách nào vào.
Thật ra không phải anh không muốn để cô vào hỗ trợ, nhưng anh muốn trong lòng trở nên bình tĩnh lại, vậy nên anh không muốn ở cùng một chỗ với cô.
Nhất là sau khi anh nói những lời không biết xấu hổ như vậy, anh càng tỏ mặt tía tai, ngại ngùng không biết để đâu cho hết.
Mình đang nói cái gì vậy?
Nguyện ý và muốn ở lại?
Làm thế nào mình có thể dễ dàng nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy, vội vàng như sợ bị Đường Lê cự tuyệt?
Tề Diệp, mi điên rồi!
Nhỡ đâu Đường Lê không có ý đó thì sao? Em ấy ở nhà một mình nhàm chán muốn mình ở lại chơi game cùng thì sao?
Mi đang đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
Lại còn nguyện ý, còn muốn!
Mi đang cầu xin đấy à?
Sao mi lại không biết xấu hổ như vậy?
Thật là không biết xấu hổ!
Tim Tề Diệp đập rất mạnh, mặt cũng đỏ lên.
Anh hít sâu một hơi, nhưng làm thế nào cũng không kìm nén được khát vọng khô nóng trong lòng.
Tề Diệp, mi hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại.
Chỉ là đắp chăn ngủ một giấc mà thôi, không có gì to tát cả. <
Đầu óc Tề Diệp rối loạn, mí mắt cậu run rẩy. Anh phát hiện mình không có cách nào bình phục lại tâm tình cuồng loạn của mình.
Liếc mắt thấy vòi nước đang chảy, anh không một chút suy nghĩ, vội vàng hắt nước lạnh lên mặt.
Nước chảy xuống gò má, sau đó xuống dưới cổ áo.
Nhưng cảm giác lạnh lẽo kia chỉ có thể giảm bớt khô nóng trong gang tấc, nhưng đợt cũ tan đi, đợt mới lại xuất hiện.
Tề diệp không biết nên làm gì, hô hấp rối loạn, tay nhẹ nhàng đặt lên ngực mình.
"Làm sao bây giờ.....?"
Tim vẫn đập rất nhanh. Cả người cũng rất nóng.
Anh đột nhiên thấy hối hận.
Anh đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình, anh không nên như vậy, anh không nên đáp ứng với cô.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6**********************
Trong lòng Đường Lê bên này cũng không bình tĩnh hơn là bao. Nhưng với tính cách của cô, chỉ cần suy nghĩ kỹ rồi quyết định thì sẽ không đánh trống bỏ cuộc.
Trong lòng cô vô cùng hưng phấn, đầu ngón tay lướt màn hình điện thoại, muốn kể chuyện này với Trầm Lộc ngay lập tức.
【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: lão Lộc! Cậu ấy đồng ý rồi, cậu ấy nói mình muốn, cậu ấy nói mình nguyện ý ở lại qua đêm với tôi! Cô nói xem có phải hay không cậu ấy cũng có ý với tôi? Tôi, tôi, lát nữa tôi nên thử như thế nào, dạy cho tôi với!】
Tin nhắn này vừa được gửi đi, lại không nghĩ rằng người bên kia còn kích động hơn chính bản thân mình.
【Ô Ô Lộc Minh:???! Đm! Cmn Đường Lê! có phải đầu óc cô đang có bệnh hay không? Cô để cậu ta ở lại làm gì?】
【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: không phải chứ? Không phải cô từng nói hãy tận hưởng lạc thú trước mắt, nên tôi thử xem cậu ấy có phải cũng có ý với tôi hay không. Vậy nên tôi mới kêu cậu ấy đừng đi, hãy ở lại tối nay... 】
【Ô Ô Lộc Minh:??? mẹ kiếp, cmn cô có phải quá cuồng dã chăng? Bà đây kêu cô thử xem không phải để cho cô giữ lại một tên con trai để ngủ cùng! Bà ngoại cô không có ở đây, cô nam quả nữ ở chung một phòng ngộ nhỡ cháy kho củi thì làm thế nào bây giờ?】
(nguyên văn là 擦木仓走火: sát mộc chiếm giữ cướp cò)
Khi Trầm Lộc nói với Đường Lê tối nay thử xem chỉ có ý rằng lát nữa ăn cơm thử trêu chọc một hai câu mà thôi, xem đối phương có phản ứng như thế nào.
Kết quả lại ngoài mong đợi của cô, Đường Lê trực tiếp vượt rào, muốn thử ngay ở trên giường.
Muốn thử thì cũng thôi đi, lại còn nhắn tin hỏi cô làm sao bây giờ, muốn cô chỉ dạy!?!
Đm!
Dạy cái gì? Dạy cô ấy la hán đẩy xe chắc? Éo! (tôi thích cách nghĩ của chị =))))
Đường Lê thấy đối phương hình như đang tức giận đến mức đánh không ra chữ, nhất thời cũng có chút hoảng hốt.
【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: lão Lộc cô cũng đừng quá lo lắng, tôi có lý trí, tôi sẽ động thủ trước xem cậu ấy có phản ứng gì, tuyệt đối sẽ không làm loạn, càng sẽ không để kho củi bị cháy.】
【Ô Ô Lộc Minh: bà đây không nói cô, cô muốn đốt kho củi thì trước tiên phải có cái kho trước! Tôi đang nói Tề Diệp. 】
Trầm Lộc cũng không nghĩ tới chính mình vừa cúp điện thoại, vào phòng kể cho em gái một câu chuyện trước khi đi ngủ. Đang chuẩn bị rửa mặt đi ngủ thì đối phương bên kia lại làm ra những chuyện như vậy.
Quả thực cô rất bất ngờ.
Đường Lê nhìn chằm chằm lời này trong chốc lát, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại kịp ý tứ trong lời nói của đối phương
Nếu là người con gái bình thường khác phỏng chừng trong lòng sẽ cảnh giác. Nhưng Đường Lê lại suy nghĩ đến sự chênh lệch giá trị vũ lực của hai người, hoàn toàn không coi trọng chuyện này. <
【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: thì ra cô lo lắng chuyện này. Cô yên tâm, trước tiên chưa nói đến cậu ấy thực sự có ý đồ khác hay không, cứ coi như cậu ấy thích bị tôi trêu chọc đến không chịu nổi, như vậy cũng không có việc gì.】
【Lê Lê Thượng Thảo Nguyên: Cậu ấy muốn làm gì cũng phải được tôi đồng ý, cậu ấy không đánh lại tôi.】
Trầm Lộc trầm mặc trong chốc lát, cũng bất tri bất giác bị logic này của đối phương đưa vào đầu.
Suy nghĩ kỹ mà nói, chuyện này như lời của Đường Lê.
Tuy rằng Tề Diệp là con trai, nhưng thân thể không tốt, sức lực yếu. Cánh tay, cẳng chân đều nhỏ, cho dù có phản ứng cũng không thể gây khó dễ cho Đường Lê.
Nghĩ tới đây, so với lo lắng cho Đường Lê, ngược lại cô càng lo cho Tề Diệp nhiều hơn.
【Ô Ô Lộc Minh:...được rồi. Vậy cô hãy ra sức không chế thú tính trong người mình đi. 】
【Ô Ô Lộc Minh: tôi với anh trai cô cùng quen với một người bạn. Là người đó giới thiệu cho anh cô để tôi dạy kèm cho cô, anh ấy còn chưa biết hiện tại Tề Diệp đang thay thế tôi. Các người đừng quá mức, đến lúc đó không chỉ làm khó tôi mà còn khiến cho người bạn đó khó xử.】
Gần đây công ty của Ninh Đệ có nhiều việc, hơn nữa anh rất an tâm với Trầm Lộc. Vì vậy không giống như lúc trước cứ cách vài ngày lại gọi một cuộc điện thoại để kiểm tra. . Đam Mỹ Hiện Đại
Phỏng chừng trước kỳ thi trung khảo, Đường Lê có thể bình an mà vượt qua.
Nhưng nếu là......
Nghĩ đến đây, bên tai của Đường Lê không biết từ lúc nào ửng sắc đỏ, cũng may ở chỗ này không ai nhìn thấy.
Cô giơ tay lên xoa xoa lỗ tai, lông tuyến nóng bỏng, làm cho cô không thể không muốn đứng núi này trông núi nọ.
Đang lúc trong lòng Đường Lê đang lẩm bẩm thanh tâm quả dục, nhiều lần cảnh cáo lý trí của mình, cật lực thanh trừ tạp niệm. Cửa nhà bếp đột ngột mở ra.
"Tề Diệp, cậu dọn xong chưa?"
Cô còn chưa kịp nói xong, thì nhìn thấy trên đầu thiếu niên, trên má đều dính nước.
Có giọt nước theo gò má Tề Diệp trượt xuống, lại ái muội rơi xuống đường cong duyên dáng trên xương quai xanh của anh.
Thiếu niên chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chỗ bị nước thấm ướt dán vào da thịt, mơ hồ có thể thấy được cơ bắp màu hồng nhạt bên trong.
"Cậu sao vậy?"
Đường Lê bị bộ dáng này của anh làm cho hoảng sợ, chỉ có việc rửa chén mà thôi, chẳng lẽ còn tiện thể dùng nước rửa để gội đầu?
Cô buông điện thoại xuống, đứng dậy cầm một cái khăn khô đi về phía Tề Diệp.
Vừa định kêu anh cúi đầu xuống để lau nước, nhưng thiếu niên cuống quít lui về phía sau né tránh.
"Không, không cần."
"Đường Lê, tôi, tôi suy nghĩ kỹ rồi. Tôi vẫn cảm thấy như vậy không hay cho lắm. Tôi vẫn nên trở về là hơn."
Tề Diệp nói năng vấp váp, hô hấp cũng loạn, cậu không dám nhìn vào mắt Đường Lê, chỉ cúi đầu về phía sau duy trì khoảng cách với cô.
"Nếu cậu thấy một mình nhàm chán, tôi, tôi có thể chơi cùng cậu một lát rồi về..."
"Vì sao?"
Đường Lê nhíu nhíu mày, không rõ đối phương vì sao lại đột nhiên như vậy.
Lúc trước cũng vậy, đối với cô như gần như xa lúc lạnh lúc nóng, rõ ràng hôm nay trên đường về nhà mới nói sẽ không như vậy nữa. <
Cô ở đâu, anh sẽ theo đó.
Lúc này đây mới qua một bữa cơm, như thế nào lại đổi quẻ rồi? Xuyên kịch còn chưa lật mặt nhanh như vậy! (川剧: [chuānjù] Xuyên kịch (kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc)
"Tề Diệp à, là chính cậu nói muốn ở lại, tôi cũng không ép buộc. bây giờ cậu lại nói muốn đi, rốt cuộc cậu muốn gì?"
Cô cực kỳ không thích thái độ lúc lạnh lúc nóng như vậy.Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Vừa rồi khi cô nghe được đối phương nguyện ý ở lại thì vui mừng biết bao nhiêu.
Hiện tại sẽ có bấy nhiêu khó chịu.
Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?
Muốn cắt thì cắt, muốn nối thì nối. Bây giờ là gì nữa đây? Trêu cho đã rồi không muốn dính líu nữa?
Trên đời này làm gì có thứ nào thuận tiện như thế?
Sắc mặt cô trầm xuống, đem khăn mặt trực tiếp ném vào vào tay Tề Diệp.
"Được, nếu muốn đi thì xin mời."
"Sau khi đi cậu đừng nghĩ có thể tới thêm một lần nữa, miếu nhỏ của tôi không thể chứa nổi pho tượng Đại Phật này."
Tề Diệp cũng không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên tức giận, màu ửng đỏ trên mặt anh phai nhạt một chút, vẻ mặt bối rối nhìn về phía Đường Lê.
"Không, tôi không có ý đó, tôi, tôi chỉ..."
"Chỉ là cái gì? Chỉ đùa giỡn với tôi thôi sao?"
"Không, tôi không đùa bỡn cậu, tôi nguyện ý, tôi thật sự nguyện ý lở lại mà!"
Vừa nghe Đường Lê cho rằng mình đang đùa giỡn cô, anh lập tức bối rối kích động.
Tề Diệp tiến lên nắm lấy tay Đường Lê, bởi vì chạm vào nước, tay anh có chút lạnh. <
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia của cô lại cháy lên nóng bỏng.
"Đường Lê, tôi, tôi chỉ thấy sợ, tôi sợ. Tôi sợ mình không thể kiểm soát được bản thân."
"Cậu và tôi không giống nhau, cậu không biết tôi để ý cậu đến chừng nào, tôi sợ mình sẽ làm bậy, tôi sẽ làm tổn thương cậu."
Đường Lê ngẩn người ra, ngước mắt lên để nhìn thẳng vào đôi mắt phiếm hồng của thiếu niên.
Dường như cậu ấy muốn khóc một lần nữa, gấp đến độ phải khóc ra mới được.
"Làm bậy?"
Trong lòng cô khẽ động, lại gần một chút, thừa dịp cậu ấy không kịp phản ứng lại một phen kéo anh lại gần trước mặt mình.
"Cậu nói thử xem, làm sao có thể làm bậy được với tôi?"
"Tôi, tôi..."
Mí mắt cô khẽ động, khẩn trương tới mức trên tay thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Cô cảm thấy Trầm Lộc nói không sai, không chừng cô điên rồi hoặc đầu óc có tật xấu gì rồi.
Nhìn người trước mắt càng ngày càng bối rối, cô càng thêm ác thú, càng muốn trêu chọc thêm nữa.
Đường Lê nhẹ nhàng đặt tay lên thắt lưng Tề Diệp, thắt lưng kia cô cũng ôm qua, sờ qua, nó rất nhỏ.
Nó quá gầy, không có nhiều thịt.
Dường như trong nháy mắt khi tay Đường Lê chạm vào, cả người anh trở nên cứng ngắc như dây cung được kéo căng, cực kỳ căng thẳng.
Dường như Đường Lê không cảm giác được, học theo động tác lúc trước Tề Diệp trêu chọc mình, cũng dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve da thịt ở thắt lưng anh.
Giống như được bật công tắc, thân thể thiếu niên run rẩy, môi răng không khống chế được phát ra một tiếng nghẹn ngào nho nhỏ.
Giống như một con mèo con, nhẹ và mềm mại.
Ý thức được mình đã làm cái gì, Tề Diệp cuống quít che miệng lại.
Đôi mắt chứa đầy sự ngượng ngùng, ướt át đến mức không dám nhìn về phía cô
Đường Lê cũng không nghĩ tới đối phương mẫn cảm như vậy.
Cô vô tư đụng vào, ai ngờ phản ứng lại lớn như vậy.
Tề Diệp vừa xấu hổ vừa giận, cảm thấy khi mình ở trước mặt Đường Lê hơi phóng đãng khó hiểu. Nhất là khi đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cô, anh gấp đến độ cúi đầu không dám nhìn vào cô.
"Xin cậu đấy, cậu, cậu đừng như vậy."
"Tôi không thể chịu nổi."
"Thích không?"
Đường Lê nuốt nước miếng, giơ tay lên lau khóe mắt cho anh.
Cô cảm thấy hô hấp có chút loạn, thân thể cũng vô thức nóng dần lên.
"Tề Diệp, cậu có thích được tôi chạm vào như vậy không?"
Đồng tử Tề Diệp co rụt lại, kinh ngạc nhìn về phía Đường Lê.
Anh không biết ý tứ trong lời vừa rồi có giống như mình đang nghĩ hay không, tim đập rất nhanh, trên người không còn khí lực.
Anh cắn chặt răng, căng thẳng nắm chặt quần áo Đường Lê mà không trả lời
Tề Diệp muốn trả lời.
Anh thích nó, anh rất thích nó.
Thế nhưng lại sợ mình tự mình đa tình, sợ Đường Lê không có ý tứ kia.
Anh sợ mình sẽ hiểu sai ý, sợ lại làm hỏng chuyện, làm cho hai người cảm thấy xấu hổ.
Đường Lê vẫn nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mắt.
Vẻ mặt biến hóa cảu anh, nhất cử nhất động, cô đều nhìn được.
Cho dù Tề Diệp không trả lời mình, cô cũng có thể cảm giác được anh ấy thích.
Nhưng cô lại có ý xấu muốn bắt nạt anh, buộc anh phải thừa nhận mình thích
Đường Lê thấy ánh mắt anh lóe lên, cắn cắn môi không nói lời nào.
"Cậu căng thẳng cái gì
"Chiều nay khi ở hành lang không phải rất hung hăng sao? Không phải cậu cũng ôm chặt tôi như vậy, còn truy hỏi tôi có phải cũng thích như vậy hay không, cũng thích thân mật với cậu như vậy..."Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Cô tiến gần hơn một chút, đến bên tai anh cố ý thổi gió một hơi.
Khi nhìn thân thể thiếu niên run rẩy, vành tai cũng ửng đỏ một mảnh.
—— điều này làm cho trong lòng Đường Lê cảm thấy rất sung sướng.
"Thích cũng không phải là chuyện mất mặt gì."
"Nếu cậu thích thì cứ nói thẳng, không thích tôi sẽ buông tay, sau này không bao giờ chạm vào cậu nữa, không thân cận với cậu là được."
"Không..."
"Không thích?"
Đường Lê cho rằng là mình đang bức ép anh, sợ nếu làm quá mức thì anh sẽ khóc mất
Vì thế cô do dự một chút, cô định thu tay từ trên người anh về. Nhưng còn chưa kịp rời khỏi thắt lưng anh, cả người thiếu niên đã trực tiếp xụi lơ ngã lên người cô.
Anh vùi đầu vào cổ cô hít sâu một hơi, ôm chặt lấy cô không buông tay.
"Không cần buông..."
"Tôi thích, tôi thích lắm."
Tề diệp rầu rĩ lặp đi lặp lại như vậy, sợ Đường Lê hiểu lầm ý tứ của mình không muốn thân cận với mình nữa, không để ý tới mình nữa.
"Đường Lê..."
Có phải em cũng đang cảm thấy được cái gì?
Có chăng em cũng giống tôi....
"Có phải cậu thích tôi không?"
Một giọng nói ôn hòa bất chợt vang lên bên tai Tề Diệp, thân thể anh chợt cứng đờ.
Trong khoảnh khắc anh còn cho rằng mình không cẩn thận đem tâm tư của mình nói ra.
Thế nhưng đó không phải giọng nói của mình, là của Đường Lê.
Nghe không ra sự vui mừng hay phẫn nộ, cũng không cảm nhận được sự chán ghét hay bài xích gì.
Chỉ là một câu hỏi đơn thuần.
Cô đang hỏi anh....
"Tề Diệp, có phải anh thích tôi không?"
"Không phải tình bằng hữu."
"Mà là tình cảm nam nữ."
Nói đến đây Đường Lê dừng một chút, sợ bị Tề Diệp biết được cái gì sẽ bị occ, cô lại bổ xung thêm.
"Nam nam cũng được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.