Sau Khi Nữ Cải Nam Trang Tôi Cầm Kịch Bản Nam Chính

Chương 9: Couple ly kỳ is real!




Ở trường Nhất Trung Nam Thành mỗi ngày đều tập thể dục sau giờ tự đọc trước khi vào tiết 2, thời gian nghỉ giải lao dài hơn mười phút so với bình thường.
Mặc dù Trương Hiểu Hổ không có chút ấn tượng tốt nào về Tề Diệp, nhưng mà kẹo này là Đường Lê mua, bảo cậu đưa cho Tề Diệp. Lúc đó cậu còn đang sốc nên chưa kịp từ chối.
Cậu không thể không làm theo.
Đợi mọi người trong lớp đi gần hết, Trương Hiểu Hổ cầm lấy túi kẹo sữa Vượng tử nhét vào bàn của Tề Diệp.
Lúc bước ra sân thể dục tập hợp, vừa bước vào hàng ngũ, ngước mắt lên đã thấy cậu thiếu niên đứng ở hàng sau.
Thân thể của Tề Diệp không tốt lắm nhưng vóc người lại nổi bật. Lúc trước cậu ngồi trong phòng học, Trương Hiểu Hổ cũng chưa chú ý tới.
Đứng cạnh nhau gần như vậy, cậu kinh ngạc khoa tay múa chân.
Phải biết rằng Hổ tử là người cao nhất trong ba người, cao 1m83, không ngờ Tề Diệp lại còn cao hơn cậu.
"Người anh em, Cậu một mét tám mươi mấy đó? 1m85 à?"
Nếu đổi lại là người khác hỏi, Tề Diệp dù không muốn mở miệng cũng sẽ lễ phép đáp lại.
Nhưng mà ấn tượng của cậu với Đường Lê là cực kém, Trương Hiểu Hổ là bạn của cậu ta, cậu càng sẽ không cho người đó mặt mũi.
Tề Diệp không có đáp lại, lông mi dài run run, thậm chí còn không chút lưu tình nhích người sang một bên, giữ một khoảng cách nhất định với Trương Hiểu Hổ.
Như thể vì sợ chạm vào thứ gì đó ô uế. Trên mặt không giấu diếm biểu hiện sự bài xích.
"... Này, cậu thái độ gì đấy? Trước đó còn chưa tính, vấn đề này rất khó trả lời sao?"
Trương Hiểu Hổ nhíu mày, nhìn đối phương không nói lời nào lại càng tức giận.
"Tôi nói cho cậu biết Tề Diệp, cậu đừng có được cho mặt mũi mà không lấy. Lê ca hiếm lạ cậu nhưng ông đây không hiếm lạ cậu. Thu hồi bộ dạng thanh cao của cậu lại đi. Thành tích tốt thì sao? Dù điểm tốt đến đâu, sau khi tốt nghiệp chăm chỉ thế nào cũng là làm công cho người khác. Cậu kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo? Cậu có biết gia đình của Lê ca nhà ông đây làm gì không? Anh ấy chỉ cần tùy tiện cho cậu một ít tiền tiêu vặt là dư sức để cả gia đình cậu tiêu xài một năm. Cmn cậu coi thường ai vậy?"
Phần lớn học sinh học tập ở trường Nhất trung gia cảnh không tệ, trong đó Đường Lê càng là nhân tài kiệt xuất, là đối tượng để người xung quanh nịnh bợ.
Cho dù có đánh nhau, không lo học hành, khinh thường giáo viên, nhưng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là giáo dục bằng lời nói, không ai dám thật sự đắc tội nhà họ Đường.
Trương Hiểu Hổ và Cẩu Tìm năm đó học cấp 2 ở Nam Thành là học cùng lớp với Đường Lê.
Sau khi người trong nhà biết chuyện, đều căn dặn bọn họ phải hết sức giữ gìn quan hệ với Đường Lê ở trường, dù không làm bạn bè thì cũng đừng đắc tội cậu ấy.
Bọn họ hiểu rõ hơn ai hết thế lực của nhà họ Đường lớn bao nhiêu, không chỉ ở Nam Thành, gia tộc ở kinh đô cũng là một tay che trời.
Vì vậy Trương Hiểu Hổ thay Đường Lê cảm thấy không đáng.
Thân phận này của cậu muốn cái dạng gì mà không có, không cần thiết phải coi trọng một tên học sinh xuất sắc nhưng mắt cao hơn đầu, nghèo kiết hủ lậu lại còn thanh cao thế này.
Tề Diệp vốn là không định đáp lại Trương Hiểu Hổ, vấn đề "Ai trên ai dưới" lúc trước trong lớp học cậu có thể xem như không nghe thấy.
Nhưng bây giờ người kia càng nói càng nực cười, giống như có con mắt nào của cậu ta thấy cậu và Đường Lê có gian díu vậy.
"Cậu nói đủ chưa?"
"Tôi không biết con mắt nào của cậu nhìn ra tôi và Đường Lê có bất cứ quan hệ không đứng đắn nào, bất quá có một chuyện cậu nói đúng."
Thiếu niên nhếch miệng, vẻ mặt như bao sương phủ tuyết, nhìn không ra mảy may hơi ấm.
"Tôi thực sự xem thường Đường Lê, cũng xem thường cậu."
"Cậu giống cậu ta, khiến tôi buồn nôn."
"Mẹ nó! Con m* mày! Ông đây..."
"Trương Hiểu Hổ, sắp tập rồi, im lặng đi. Nếu bị trừ điểm hạnh kiểm lớp, tháng này nhà vệ sinh cậu bao hết. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước."
Người lên tiếng cảnh cáo không phải ai khác, chính là Lý Văn – chủ nhiệm lớp 11-5.
Lý Văn là giáo viên dạy Toán lớp 11-5, xem trọng danh dự của lớp. Lấy Tề Diệp làm ví dụ, năm nay có năm học sinh đặc cách được nhận vào trường Nhất Trung, để cướp được cậu bạn hạng nhất này, ông đã suýt cãi nhau ầm ĩ với giáo viên lớp khác.
Tề Diệp thật vất vả mới tới lớp 11-5, ông đương nhiên xem như bảo bối mà che chở.
"... Fuck, cái sự bất công chết tiệt này còn có thể rõ ràng hơn được nữa không?"
Trương Hiểu Hổ bất mãn lẩm bẩm, bị cảnh cáo như vậy không dám làm ồn nữa.
Cậu hung hăng trừng mắt nhìn Tề Diệp một lát rồi chạy về phía trước theo tiếng còi.
Lúc tập thể dục, các lớp học được sắp xếp thành các đội hình vuông, thường chạy bộ quanh sân chơi hai ba vòng trước khi thực hiện các bài tập.
Cuối cùng là tự do hoạt động 20 phút mới trở về lớp học. Mỗi lớp chạy đều có một cán sự thể dục dẫn dắt đội.
Đường Lê mấy môn khác kiểm tra không qua được điểm trung bình nên thành tích rối loạn hết cả. Nhưng thể dục là có năng khiếu. Lại thêm bản thân cô cũng rất có uy tín trong lớp, bởi vậy chức cán sự thể dục này của cô là cả lớp nhất trí thông qua bỏ phiếu bầu lên.
Chẳng qua là dẫn đội tập thể dục mà thôi, Đường Lê cũng không có phản đối, cứ như vậy làm từ cấp 2 đến bây giờ.
Với tư cách là người dẫn, Đường Lê luôn chạy ở vòng ngoài để thúc giục lớp mình chạy. Lần này cũng vậy, cô không đứng ở trong đội.
Lớp 5 chạy ngay phía sau lớp 3, sân lớn như vậy nhưng khoảng cách giưac các lớp rất gần nhau. Hơn nữa cô nghĩ đến Tề Diệp bị hạ đường huyết, lại sợ cậu chạy một hồi sẽ xảy ra chuyện gì cho nên vẫn luôn chú ý đến lớp 5 bên kia.
Cô nhận thấy được động tĩnh bên kia, khóe mắt liếc thấy Trương Hiểu Hổ và Tề Diệp hình như phát sinh cãi vã. Dù là thầy Lý đã kịp thời ngăn cản, nhưng Đường Lê vẫn không yên lòng.
Một mặt sợ Trương Hiểu Hổ miệng rộng không cẩn thận lỡ miệng nói gì, mặt khác lại sợ cậu ta đắc tội Tề Diệp, về sau sẽ lâm vào tình cảnh thảm khốc. Nghĩ tới đây, Đường Lê trong giờ tập chạy cố tình thả chậm bước chân, chạy đến vị trí bên cạnh lớp 5.
Tề Diệp và Trương Hiểu Hổ có chiều cao tương đương nhau, cả hai đều đứng ở hàng sau. Nhưng Tề Diệp thực sự không muốn đứng quá gần cậu, vừa rồi tìm người đổi vị trí.
Đường Lê lúc đi qua nhìn thấy vẻ mặt Trương Hiểu Hổ rầu rĩ không vui. Cô liếc nhìn Tề Diệp đang ở vòng trong đằng kia, sau đó nhíu mày hỏi.
"Vừa rồi cậu nói gì với Tề Diệp? Sao đột nhiên lại cãi nhau?"
Vừa nghe được Đường Lê nói như vậy, Trương Hiểu Hổ càng cảm thấy buồn bực hơn so với lúc bị Lý Văn cảnh cáo.
"Oan uổng quá Lê ca à, chính cậu ta lên mặt tôi trước, tôi chỉ nói vài câu thì cậu ta liền mắng trả lại. Cậu ta còn nói là xem thường chúng ta, cảm thấy chúng ta thật buồn nôn."
"Anh nói đi, cmn cái quái gì vậy? Anh coi trọng cậu ta là phúc khí tu tám đời, cậu ta là học sinh đặc cách nhập học ngay cả học phí còn không đóng nổi, cậu ta kiêu ngạo cái gì chứ? "
Đường Lê nghe xong lời này cũng không đáp lại, lông mi dài rũ xuống mi mắt dưới, thấy không rõ cảm xúc trong mắt.
"Bây giờ cậu ta đích thật là không có gì để kiêu ngạo."
Nhưng sau này thì khác.
Câu nói kế tiếp cô cũng không nói ra miệng, lại nghe giống như thuận miệng phụ họa Trương Hiểu Hổ, lúc này mới khiến thiếu niên trong lòng dễ chịu một chút.
"Nhưng về sau, ngoại trừ giúp tôi để ý cậu ta, cố gắng đừng cùng cậu ta có bất kỳ tiếp xúc gì khác, càng đừng trêu chọc cậu ta."
"Hừ, đại ca nghĩ em muốn à? Nếu không phải nể mặt anh, em thật sự muốn diễn phim võ thuật với cậu ta một tập, tức chết ông đây rồi! "
Đường Lê biết Tề Diệp hẳn vì mình mà giận chó đánh mèo, chọc giận Trương Hiểu Hổ, nếu không cậu ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.
"Đừng nóng giận, chuyện có bao lớn đâu. Cuối tuần này tôi lập cho cậu một tổ đội, cậu muốn chơi gì thì chơi. Tôi trả tiền."
Cô như vậy an ủi Hổ tử, nhưng ánh mắt vẫn vô thức rơi trên người Tề Diệp.
Bản thân Tề Diệp không có sức khỏe, không thể vận động mạnh, chạy bộ như thế này vài vòng giữa các tiết học thì không sao, nhưng hồi sáng cậu đã chạy hai vòng sân rồi. Lại thêm hạ đường huyết, sắc mặt cực kỳ khó coi, tái nhợt như tờ giấy.
"Đúng rồi, cậu có đưa kẹo chưa?"
"Cái kẹo sữa bò Vượng tử đó hả? Đưa rồi, vừa mới ra khỏi lớp em đã lén nhét vào hộc bàn chỗ cậu ta rồi. Lát nữa tập xong trở về sẽ thấy."
"Vậy là tốt rồi. "
Đường Lê như thế giao phó xong chạy trở về đội ngũ của mình bên kia, thể dục vừa kết thúc liền đi theo Cẩu Tìm trực tiếp trở về phòng học.
Vừa vận động xong ít nhiều có chút khát, Cẩu Tìm lau mồ hôi trên trán nhìn Đường Lê đang mở khóa kéo áo, xua xua cho đỡ nóng. Làn da của cô vốn đã trắng mịn, chiếc khóa kéo được kéo một nửa, để lộ một đường xương quai xanh mịn màng xinh đẹp.
Ngay lúc Cẩu Tìm đang chuẩn bị đi ra ngoài, quay đầu nhìn lại Đường Lê vô thức hỏi một câu.
"Lê ca, em tới máy bán hàng tự động mua một chai nước, anh có muốn đi không?"
Đường Lê thật ra không khát lắm, chỉ là nóng thôi, lại nghĩ lúc này đi uống đồ ướp lạnh thì không còn gì phê hơn.
Cô liếm môi, nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
"Mang cho tôi một lon Coca."
"Chỉ cần Coca? Không cần gì khác?"
"Em còn tưởng ca gần đây đổi khẩu vị, không chỉ thích kẹo sữa bò Vượng tử, đồ uống cũng muốn đổi thành sữa Vượng tử đấy."
Cẩu Tìm Điều âm dương quái khí, Đường Lê nghe thấy lập tức hiểu ra. Lông mi khẽ rum, cô nâng mắt nhìn sang, giọng điệu trêu chọc.
"Làm sao? Cậu cũng muốn ăn kẹo?"
Nghe xong lời này cậu vừa chuẩn bị lắm mồm vài câu. Nghĩ tới bây giờ nếu thuận mồm đòi kẹo cũng chả có ý nghĩa gì. Rất giống làm ra vẻ.
"Không cần, em cũng không phải con gái, cái kẹo làm gì. Lại nói đại ca bây giờ mới nhớ tới em, có mua bổ sung thì cũng chỉ là tổn thương thôi."
"Vậy nên kẹo sữa gì đó quên đi, bất quá gần đây em có thấy một cái máy chơi game mới. Đại ca nếu có nghĩ thầm muốn bù lại..."
Đường Lê tức giận đến bật cười, còn chưa để cậu ta nói hết lời, liền ném quyển sách gần đó đập tới.
Cẩu Tìm sớm đoán được sẽ có một màn như thế, cực kì nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.
"Eh ~ không đánh được đâu."
"Cút."
Mỗi một tầng chỗ lối đi nhỏ sát cầu thang đều có máy bán hàng tự động, mà tầng một vừa lúc ngay tại cửa lớp 5. Cẩu Tìm vừa mua đồ uống chuẩn bị đi về, bước đến cửa sau của lớp 5, chỉ vô thức liếc mắt một cái. Thấy Tề Diệp trên tay cầm một thứ gì đó, bỏ vào nơi để đồ thất lạc ở bục giảng.
Bước chân cậu dừng lại, tập trung nhìn vào. Thứ bỏ vào không phải món gì khác, mà là gói kẹo sữa bò Vượng tử mà Đường Lê mua. Cẩu Tìm trầm mặc một lúc, cầm hai lon Coca trở lại lớp.
"Mua có hai lon Coca thôi sao lâu như vậy không quay lại?"
Đường Lê cầm lấy một lon Coca, ngón trỏ khẽ động dễ dàng mở ra. Còn chưa kịp uống một ngụm, đã thấy Cẩu Tìm nhìn chằm chằm vào cô, bộ dạng cứ như đang muốn nói lại thôi.
"Nhìn tôi như vậy làm gì? Có chuyện mau nói, có rắm mau thả."
"Không có gì, đại ca uống đi, uống xong rồi nói. Em sợ bây giờ nói anh liền không có tâm trạng để uống."
Cẩu Tìm nói như vậy, Đường Lê có thể tiếp tục uống mới lạ. Cô cau mày, thuận tay đặt Coca ở góc trêи bên phải của bàn.
"Đến cùng là chuyện gì?"
"Liên quan tới bảo bối tiểu kiều thê của anh."
"Đầu tiên nói trước, em nói ra anh không được tức giận."
Bảo bối gì tiểu kiều thê?
Đường Lê dừng một chút, đảo mắt mấy vòng mới biết cậu ta đang nói về ai.
Cô gõ ngón tay lên mặt bàn, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Tề Diệp? Cậu ta bị sao vậy?"
"Cậu ta không bị sao cả, chỉ để túi kẹo của anh đến chỗ đồ bị thất lạc tìm chủ."
"Lê ca, có vẻ như kẹo này anh đưa không được."
Kết quả này là Đường Lê không nghĩ tới. Theo quan điểm của cô, trái phải chỉ là một túi kẹo, cho dù cậu ấy nghĩ là của người khác, khó chịu ăn một hai viên cũng không có gì. Cũng không phải là thứ gì đáng tiền. Không nghĩ tới Tề Diệp lại thành thật như vậy, theo lời nhắc nhở của hệ thống, tình hình hiện tại của cậu ta rất tệ.
Lúc này rồi mà vẫn cố chịu đựng, không rên một tiếng.
【Hệ thống, hắn hiện tại thế nào? 】
【Đừng lo lắng kí chủ thân mến, nam chính vẫn còn sống. Nhưng tình hình rất xấu, đề nghị nhanh chóng bổ sung đường để tránh bị ngất thứ hai. 】
【... 】
Mẹ nó, cái thể chất kiều hoa gì đây chứ? Ngay cả nữ chính Trần Điềm Điềm cũng không bằng.
Chờ đã, Trần Điềm Điềm.
Đường Lê dừng lại động tác gõ mặt bàn, ánh mắt lóe lóe. Nếu cô nhớ không lầm, lúc nãy Trương Hiểu Hổ nói với cô Tề Diệp và Trần Điềm Điềm bây giờ ngồi cùng bàn.
Đồ vật của người khác hắn có thể sẽ không muốn, nhưng của Trần Điềm Điềm không nhất định.
Đây là nữ chính, là ánh sáng của cuộc đời Tề Diệp. Ngay cả khi họ chưa bùng lên một tia lửa tình yêu nào, ít ai có thể cưỡng lại sự chăm sóc của một cô gái trẻ trung và xinh đẹp như vậy.
Trước đó bởi vì Trần Điềm Điềm là nữ chính, vì dây dưa với cô mà nguyên chủ bị gãy tay chân, kết cục là gia tộc cũng bị nện cho một câu 'Trời lạnh rồi, Vương thị cũng nên phá sản'.
(Editor: các bạn biết đấy, 'Trời lạnh rồi, Vương thị cũng nên phá sản' là một câu nói hết sức kinh điển chứng minh độ bá đạo và quyền lực của các tổng tài:>>)
Vì vậy Đường Lê từ khi bắt đầu học cấp ba đã tận lực tránh mặt cô ấy, phòng ngừa bất kì cơ hội nào cùng cô nàng tiếp xúc. Nhưng hiện tại hệ thống đã phát ra nhiệm vụ, tình hình của Tề Diệp không tốt lắm. Nghĩ vậy, Đường Lê do dự một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy đi đến căng tin mua một gói kẹo trái cây.
Khi cô đi tới lớp 5, Tề Diệp đến Văn phòng Học vụ trên tầng ba để lấy sách. Trương Hiểu Hổ thấy Đường Lê lại tới, vô thức đứng dậy chuẩn bị đi qua.
"Lê ca, chuyện này không thể trách em, em đã ship đến tận giường rồi..."
Cậu còn chưa nói hết lời, lúc này mới để ý ánh mắt Đường Lê ngay từ đầu đã không rơi trên người cậu. Trương Hiểu Hổ sửng sốt, theo tầm mắt của Đường Lê, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của Trần Điềm Điềm.
Lúc đầu, cô nàng nghĩ rằng Đường Lê là đến tìm Trương Hiểu Hổ, nhưng lúc này cũng nhận ra Đường Lê là đang nhìn chính mình. Lòng cô khẽ động, cẩn thận nhìn lên. Tình cờ va chạm vào tầm mắt của Đường Lê.
"Trần Điềm Điềm, có thuận tiện đi ra ngoài không?"
Giọng nói của Đường Lê khác với giọng nói trầm thấp của những thiếu niên khác ở thời kỳ đổi giọng, trong trẻo và mềm mại, đó là nếu chưa nhìn thấy bộ dàng tràn đầy thù địch của cậu ta.
Có lẽ nếu chỉ nghe qua giọng nói, sẽ nghĩ đó là một thiếu niên ôn nhu an tĩnh.
Cô thấy Trần Điềm Điềm đang sững sờ nhìn mình, đồng thời những người khác trong lớp 5 cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt của họ mờ mịt rơi trên người cô và thiếu nữ.
Đường Lê nghĩ đến Trần Điềm Điềm là một nữ sinh, như thế tùy tiện bảo cô nàng ra ngoài thì không tốt lắm, sẽ bị người ta đàm tiếu.
Cô im lặng một lúc, rồi nói thêm một câu.
"Không phải tôi tìm cậu, là chủ nhiệm tìm. Cô ấy muốn cậu đến văn phòng lấy tài liệu."
Trần Điềm Điềm nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có mội chút thất vọng khó lí giải.
Đây là lần đầu tiên Đường Lê chủ động tới tìm cô từ năm lớp 10 đến giờ, kết quả chỉ là giúp người khác nhắn lại mà thôi.
Nhưng cô ấy nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, cong mắt mỉm cười lịch sự với Đường Lê.
"Cảm ơn cậu chuyển lời, tôi đi ngay."
Trần Điềm Điềm nói rồi đứng dậy ra khỏi lớp. Văn phòng chủ nhiệm ở tầng ba.
Vì lên lầu nên cô không nghĩ nhiều mà đi thẳng lên cầu thang.
Nhưng cô chưa kịp bước, Đường Lê đã vươn tay kéo cô ra phía sau cầu thang.
Nơi này tia sáng có chút lờ mờ, ánh nắng mặt trời chỉ có thể xuyên qua một nửa.
Bên trong quang ảnh, Trần Điềm Điềm không kịp chuẩn bị đụng phải gương mặt của Đường Lê, con ngươi màu trà long lanh trong suốt.
Không có sự thù địch thường thấy, ôn hòa và mềm mại.
"Đường, Đường Lê, cậu muốn làm gì? Đây là trường học."
Đường Lê thấy cô nàng sợ hãi, buông tay đang nắm cổ tay của cô.
"Thật có lỗi, vừa rồi tôi lừa cậu."
"Không phải chủ nhiệm tìm cậu, mà là tôi tìm cậu."
Bởi vì cô sợ có người để ý tới bên này, Đường Lê cố ý hạ giọng thật thấp.
Trần Điềm Điềm cảm thấy tim mình đập mạnh, hai tai cô nóng bừng.
"Trần Điềm Điềm, tôi muỗn..."
"Không, không được! Cậu không muốn! Không thể!"
Đường Lê nói còn chưa kịp nói xong, thiếu nữ cuống quít nhón chân lên đưa tay bụm miệng cô lại. Mặt cô nàng đỏ bừng như quét qua một lớp phấn hồng, trong mắt tràn đầy xấu hổ buồn bực.
"Tôi biết cậu định nói cái gì, nhưng là, chúng ta hiện tại vẫn là học sinh, loại chuyện này còn quá sớm. Nếu như thật sự thích tôi thì không được nói, tôi không chịu nổi cám dỗ. Cậu! Đừng làm ảnh hưởng tôi học tập!"
"...... "
Đường Lê trăm ngàn lần không nghĩ cái loại chuyện này sẽ xảy ra.
Cô và Trần Điềm Điềm từ lúc nhập học cấp ba đến nay, số lần nói chuyện thực sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, bình thường ở hành lang đối mắt vài lần, mỗi lần không mất quá một giây đều rời đi chỗ khác.
Có lẽ là do chính mình gọi ra ngoài đột ngột và khiến cô nàng hiểu lầm.
Đường Lê lặng lẽ nhìn cô nàng một lúc, chờ đến khi người kia có vẻ tỉnh táo lại một chút mới vươn tay kéo tay cô nàng ra khỏi miệng mình.
"Tôi không có ý tứ đó. Tôi gọi cậu ra ngoài để nhờ cậu làm giúp tôi một việc."
Trần Điềm Điềm nghe lời xong, ngơ ngác nhìn vào người đối diện, thấy vẻ mặt người ta vẫn như thường, giống như hoàn toàn không phải có ý đó.
Sau khi cô nhận ra mình vừa rồi tự mình đa tình nói lung tung một trận mới hận tìm không được một cái lỗ để chui vào trốn đi.
"Ồ, ồ là vậy à? Giúp...giúp cái gì?"
Đường Lê không để ý lắm đến phản ứng của thiếu nữ, vừa nói vừa đưa kẹo hoa quả mua ở căn tin ra.
"Kẹo này làm phiền cậu giúp tôi đưa cho Tề Diệp, nhưng đừng nói là tôi đưa. Cậu cứ nói là vừa rồi thấy sắc mặt cậu ta không tốt, giống như bị hạ đường huyết. Vừa lúc có kẹo, hỏi cậu ấy có muốn lấy một viên không."
"Cậu làm giúp tôi chuyện này, coi như tôi nợ cậu một ân tình. Nếu sau này cần giúp đỡ gì thì đến tìm tôi, trong khả năng cho phép tôi sẽ hết lòng hỗ trợ. Có được không?"
Trần Điềm Điềm hoảng hốt nghe xong đối phương nhắc nhở, sững sờ tiếp nhận túi kẹo trái cây xong cũng chưa phản ứng lại kịp.
"Cho nên việc sáng nay không phải là ảo giác của tôi. Người bế Tề Diệp đến phòng y tế thật sự là cậu sao? Hai người quen nhau từ sớm rồi đúng không?"
Đường Lê không ngờ hôm nay lại bị Trần Điềm Điềm bắt gặp cảnh cô đưa Tề Diệp đến phòng y tế. Cô đảo mắt một vòng, gật đầu xem như đáp lại.
Sau đó lại thuận thế nói một câu.
"Còn một chuyện nữa, chuyện này cũng đừng nói cho cậu ta."
Tâm tình của Trần Điềm Điềm rất phức tạp, thần sắc cũng vi diệu. Cô vuốt vuốt gói kẹo trái cây trong tay, nhìn Đường Lê vài lần, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn là không hỏi tới.
Đối với người ngoài, hành động của Đường Lê không khác gì theo đuổi Tề Diệp.
Chỉ vì đều là con trai, Đường Lê sợ đối phương biết tâm ý của mình, cho nên chỉ dám âm thầm đối tốt với hắn, sau lưng nỗ lực trả giá, không dám để hắn biết.
Yêu thầm là chuyện của một người.
Nhưng cẩn trọng từng li từng tí như vậy, tình yêu đơn phương hèn mọn như tro bụi thật sự quá làm cho người khác đau lòng.
Trần Điềm Điềm chỉ là nghĩ tới chỗ này đã cảm thấy trong lòng chua xót đến kịch liệt.
Dưới cái nhìn của cô nàng một người kiêu ngạo như đường lê, làm cái gì đều hẳn là phô trương chói mắt.
Chênh lệch quá lớn, hốc mắt cô nàng đỏ lên. Giống như một giây sau có thể khóc ra được.
"Được, tôi hứa với cậu."
Giọng cô nàng có chút run rẩy, hít mũi một cái, ồm ồm hồi đáp.
"Không chỉ lần này, về sau tôi cũng sẽ giúp cậu chú ý đến cậu ấy nhiều hơn."
"Cho nên cậu không nên quá bi quan. Cậu tốt như vậy, chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó cậu ấy sẽ động lòng."
"... Trần Điềm Điềm, có lẽ cậu hiểu lầm. Tôi với Tề Diệp không phải loại quan hệ đó."
" Đừng nói nữa. Tôi biết trong lòng cậu không thoải mái. Không cần cậy mạnh nữa, tôi đều hiểu."
Trần Điềm Điềm đưa tay lên lau lau nước mắt trên khóe mắt, tiến lên một bước, nắm chặt tay Đường Lê, như muốn truyền sức mạnh gì đó cho cô.
"Đường Lê, tuy rằng chút tình cảm này có thể không được thiên hạ chúc phúc, nhưng tôi sẽ luôn đứng ở bên cạnh ủng hộ cậu, tiếp sức cho cậu."
"Couple Ly kỳ is real!"
(Editor: Ly kỳ và Lê Tề phát âm gần giống nhau nên tên couple đã được sinh ra như thế:>)
"..."
???
Trong vài phút ngắn ngủi như vậy, ngay cả cái tên couple cũng đã nghĩ ra được.
–Đây là điều mà Đường Lê không ngờ tới.
Với lại...
Fuck.
Chị em à, cậu tỉnh lại đi, đây cmn là người đàn ông của cô đó cô gái!!!!!!!!!
Tác giả có chuyện muốn nói: song càng hợp nhất! Hãy nhớ bình luận, phát hồng bao! Moa moa moa
Đường lê:... tên couple đó tôi ngàn vạn không nghĩ tới.
Kịch trường nhỏ:
Giai đoạn trước
Trần Điềm Điềm: Ô ô ô couple tôi đu is real, là thật!!! ô ô ô ô
Tề Diệp:... Liền im lặng.
Sau này
Tề Diệp: Ta có thể, ta siêu có thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.