Edit: Sil
Tài xế của biệt thự nhà họ Văn đánh xe từ bãi đỗ đến cửa bệnh viện, Tang La lên xe, đi về.
Cô ngồi trong xe suy nghĩ, liệu chuyện Tang Hoa tỉnh lại có liên quan đến Tạ Vi Vi hay không. Lúc này trong kiếp thứ nhất của cô đã nhảy lầu tự sát vì bệnh trầm cảm, vậy nên cũng không biết bà ta có thể tỉnh lại hay không. Nhưng cô vẫn nghiêng về việc Tạ Vi Vi giở trò, dù sao chuyện cũng đã đến nước này, Văn Yến Quân vẫn không động lòng chút nào với cô ta, trong lòng vẫn cứ yêu cô tha thiết, cô ta lại không thể ra tay giết mình, điểm cũng đã gần như không còn, Tạ Vi Vi ngoại trừ việc làm đồng lõa là Tang Hoa tỉnh lại thì còn có thể làm gì được đây?
Cho dù là trong kiếp thứ nhất, cô nhảy lầu tự sát, biến mất khỏi thế giới này, Tạ Vi Vi lại nắm giữ khí vận của nữ chính, nhưng cuối cùng cô ta cũng vẫn thất bại.
Hiện nay mới nghĩ đến, trong kiếp này nhất định là Tạ Vi Vi đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng, hoặc đã nhìn rõ một sự thật khiến cô ta nổi cáu, vậy nên mới tức đến hộc máu mà trở thành một con chó điên. Bởi vì bắt đầu từ kiếp thứ hai, cô ta đã không tiếp tục thử chinh phục nam chính, mà chỉ chăm chăm vào việc chia rẽ cô và Văn Yến Quân, cố gắng hết sức khiến bọn họ BE bằng phương thức thống đau đớn thảm thiết nhất.
Sau khi cô chết, đã xảy ra chuyện gì mới khiến Tạ Vi Vi thành như vậy đây?
Suy nghĩ, cô lại cúi đầu xem điện thoại, trên đó có tin nhắn Tang Gia Văn vừa gửi tới, 2 ngày trước đã được nghỉ hè, Tang La liền đăng ký cho cậu tham gia một trại hè kéo dài 10 ngày, chiều hôm nay mới đưa cậu lên xe buýt đi đến đó. Nhìn đống ảnh và lời nhắn tràn đầy hưng phấn của con, xem ra cậu đang chơi rất vui.
Sau khi trở về con sẽ càng thêm vui vẻ, bởi vì cậu sẽ gặp được cha ruột của mình. Anh sẽ cho nó tình yêu của cha chân chính, sẽ cho cậu tất cả của mình. Con sẽ có một gia đình hoàn chính chân chính.
Xe trở lại biệt thự nhà họ Văn trong cơn mưa to.
Đã rất muộn, lập tức đã đến rạng sáng, bên trong biệt thự nhà họ Văn yên ắng, các người hầu dường như cũng đều ngủ rồi.
Tang La đầu tiên là đi đến tầng 2 xem Phí Lam một chút, sau khóa huấn luyện ma quỷ của cô cậu thiếu niên đã hình thành quy luật làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, lúc này đang bọc chăn ngáy o o ngủ rất say.
Tang La lại đến tầng 4, vốn muốn nhìn xem Văn Yến Quân đã ngủ chưa, vì thời điểm này cô đột nhiên rất muốn gặp anh. Nhưng vừa đi tới cửa, suy nghĩ một chút không hiểu sao lại không gõ cửa. Không gõ cửa lại không muốn đi, cô ngồi xuống ngay tại cửa phòng anh.
Hành lang dài dằng dặc yên lặng không một tiếng động, ánh đèn mờ mịt yên ắng, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng mưa to đánh lên bức tường, mặt đất.
Trong đầu Tang La nghĩ đến rất nhiều thứ, nếu không có Tạ Vi Vi, hiện nay bọn họ đã sớm con cái đầy đủ hạnh phúc bên nhau, không chỉ kiếp này, bọn họ còn có tình duyên của 9 kiếp, kiếp sau chân chính, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa... Còn ở bên nhau.
Bởi vì có ký ức của 10 kiếp, mà những ký ức ấy đều mới mẻ như vậy, giống như toàn bộ đều mới xảy ra hôm qua, vậy nên những đau đớn khổ sở trong mỗi một kiếp vẫn cứ rõ ràng như vậy, hiện tại nhớ đến vẫn cảm nhận được cảm thấy khi cõi lòng tan nát.
Cô không biết vì sao những người như Tạ Vi Vi lại tồn tại, tiến vào thế giới của người khác, cướp đoạt đồ của người khác, thậm chí còn đùa giỡn cuộc sống người khác. Thật ra đây chính là những kẻ xâm lược, phát hiện một tinh cầu, trên tinh cầu có tài nguyên phong phú, vậy nên đội quân hùng mạnh ngang ngược, không màng đến tâm nguyện của người dân bản địa, mới hủy hoại mà không kiêng nể gì.
Tạ Vi Vi nói bọn họ chỉ là “người trong sách”, người trong sách thì làm sao? Trong mắt cô, bọn họ đều là những người sống sờ sờ, toàn bộ tình cảm đều xuất phát từ tận đáy lòng, không hề điên rồ chút nào, chuyện này đã là đủ rồi. Tạ Vi Vi khẳng định chắc nịch như vậy, khinh thường nói rằng cô là “người trong sách”, tại sao cô ta có thể khẳng định rằng, mình không phải là “người trong sách”, thế giới của cô ta không phải là một “thế giới trong sách” khác đây?
Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, bên ngoài một quyển sách, có lẽ vẫn còn một quyển sách đấy.
Bên trong phòng của Văn Yến Quân có toàn bộ camera giám sát của biệt thự nhà họ Văn, vậy nên sau khi Tang La đi vào, anh ta liền biết. Anh vừa thấy cô đi đến tầng 2 xem Phí Lam, lại thấy cô lên tầng 4, thấy cô đứng ở cửa, lại chần chừ không gõ cửa, cuối cùng liền ôm gối ngồi ở cửa phòng mình. Dưới ánh đèn lờ mờ, dáng vẻ của cô cuộn thành một cục ngoài cửa, còn đâu vẻ tự tin tao nhã của một Quản gia cao cấp, như một bé gái yếu ớt.
Văn Yến Quân nhìn bóng người bên trong màn hình giám sát, nắm tay từ từ chặt lại, anh biết cô muốn nối lại với mình, bởi vì hiện tại anh lợi hại hơn Chu Tiến sao? Nhận ra anh có thể cho cô nhiều hơn so với Chu Tiến sao? Phải không, nếu không phải vậy còn có thể là vì gì đây?
Lúc anh vừa trở lại, đã từng không khống chế nổi mà nửa đêm canh ba sai người lái xe đến biệt thự của họ, đỗ bên ngoài nhà cô. Mặc dù cô đã gả cho người khác, lại cay nghiệt vô tình như vậy với anh, nhưng anh vẫn không dứt tình được với cô, vẫn nhớ mãi không quên.
Anh chờ đến mấy tiếng, trời cũng đều sáng, rốt cuộc mới nhìn thấy cô. Anh không kịp cẩn thận quan sát những biến hóa của cô, bởi vì đứa bé cô ôm quá chói mắt.
Đó là một đứa bé trai, dáng vẻ như đang học tiểu học, trông rất xinh đẹp, rất giống Tang La, cõng cặp sách nhỏ định đi tới trường. Rất nhanh Chu Tiến cũng đi ra, hắn ta ôm Tang La một cái, lại ôm đứa bé một cái, hình ảnh của một nhà ba người chói mắt như cái nắng ngày hè. Anh vừa ghen ghét vừa căm hận, lập tức gọi tài xế đang ngủ gà ngủ gật dậy lại rời đi, mới không làm ra bất cứ hành động điên cuồng gì.
Tạ Vi Vi nói rất đúng, tại sao cô đã lấy người khác, sinh con cho người khác, trở thành một gia đình hạnh phúc vui sướng, mà bên cạnh anh lại không người nào? Giống như chỉ một mình anh là không thể nào bước ra từ trong quá khứ, giống như anh vẫn cứ bị cô khống chế như vậy? Nếu cô biết, sẽ tàn nhẫn chế giễu lại nhục nhã anh như lúc trước sao? Vì vậy nên để giữ gìn lòng tự ái tức cười đó, lại như một tranh đua với Tang La ở một phương diện, anh nhận lời đề nghị đóng giả thành bạn gái mình của Tạ Vi Vi, tạo nên dấu hiệu giả dối rằng anh cũng đã sớm thoát ra, vừa có sự nghiệp lại vừa có tình cảm.
Chỉ là rất nhanh anh đã thấy chán, cảm thấy mình như vậy càng thêm buồn cười.
Cô cũng chưa từng có được cuộc sống mà cô muốn, sớm biết đến ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn như vậy chứ?
Trái tim đã dần bình phục lại trong những năm gần đây đột nhiên sôi trào mãnh liệt, hốc mắt anh không ngờ được cũng đỏ lên.
"Yến Quân, cục cưng, chúng ta cùng bỏ đi, tới nơi không ai quen biết chúng ta, nơi mà bà ta không nhìn thấy được, không ai có thể chia cắt chúng ta, có được không?" Cả người cô ướt đẫm, nâng mặt anh hỏi, trong mắt là tình cảm thiết tha nóng bỏng, khiến anh sa vào trong mà không tài nào giãy dụa được.
"Được." Anh không hề do dự.
"12 giờ đêm mai, dưới gốc đa nọ, chúng ta không gặp không về."
Bọn họ đã ước định bỏ trốn, muốn rời khỏi thành phố này, trong lòng anh rất vui, anh đã chuẩn bị kỹ càng tất cả, đến sớm hơn thời gian đã ước định, ngày đó đêm rất tối, gió hơi lạnh, cây đa cổ thụ trăm năm kia vang lên xào xạc. Anh đợi rất lâu dưới tàng cây, qua cả thời gian đã ước định, nhưng vẫn không thấy bóng người cô đâu.
Anh gọi điện cho cô, không gọi được, anh cho rằng cô đã xảy ra vấn đề, khả năng đã bị phát hiện, nhưng vẫn không dám rời đi, sợ mình bỏ lỡ cô.
Sau đó, anh lại chờ được một đám đàn ông cường tráng mặc tây trang đen, đôi tay khó địch nổi bốn quyền, cứ việc đã ra sức vùng vẫy, anh vẫn bị áp xuống đất. Bọn họ cầm lấy tảng đá, đập lên xương đùi anh, cơn đau kịch liệt khiến anh ngay lập tức đổ mồ hôi như mưa, đau đớn kêu ra tiếng.
Nhưng so sánh với nỗi đau sau đó, cơn đau này cũng chẳng tính là gì.
"Mi hỏi đại Tiểu thư sao? Đại Tiểu thư đang khỏe mạnh ngủ ở nhà, mấy ngày nữa sẽ kết hôn với Chu Thiếu gia, cần mi quan tâm sao?"
"Không... Không thể nào..."
"Không thể nào? Mi cho rằng là ai sai chúng ta tới?"
Cho dù bọn họ có nói thế nào, anh đều không tin, anh bò về phía điện thoại của mình, run rẩy gọi điện cho Tang La, lần này đầu bên kia nhận điện thoại.
"Văn Yến Quân? Cậu còn có thể gọi điện cho tôi sao?" Đầu bên kia là giọng của Tang La, khẩu khí lại mơ hồ mang mấy phần ác ý, "Bọn họ chưa nói rõ với cậu sao? Thật ngại quá, khoảng thời gian này thật ra chỉ là một trò chơi, cậu tương đối xui xẻo mới bị chúng tôi chọn làm mục tiêu, chỉ là không ngờ tới cậu dễ cắn câu như vậy. Cậu đồng ý bỏ trốn với tôi, tôi rất cảm ơn, vì vậy tôi là chính người thắng cuộc. Có điều Chu Tiến đúng là đang canh cánh trong lòng chuyện này, vậy nên tôi không thể làm gì hơn ngoài lám mấy việc để bồi thường anh ấy, xin cậu rời đi thành phố này, được không? Nếu không tôi không yên tâm được, sẽ rất phiền não..."
Anh xác nhận lại lần nữa, đây có phải số của Tang La, giọng nói đối diện có phải là do người khác mô phỏng theo hay không. Nhưng làm sao anh có thể nhận sai giọng nói của cô cơ chứ? Khẩu khí như vậy giống như trước đây khi Tang La đùa cợt với mình, lười biếng híp mắt cười để anh uống hết một bình rượu, để anh đánh nhau với người khác trên võ đài... Không có chút tình cảm nào, chỉ là cảm thấy chơi thật vui...
Lòng anh như bị dao cắt, mưa to giội lên người anh, anh cuộn mình trên đất, khóc đến tan nát cõi lòng.
Ngày hôm sau, là Tạ Vi Vi nhặt được anh, cô ta dẫn anh tới bệnh viện, anh ốm nặng một hồi, khi tỉnh lại, trên thời sự đã có tin Tang La đính hôn với Chu Tiến.
Sự thù hận với cô đã chống đỡ anh đi qua nhiều năm như vậy, công thành danh toại cũng chỉ để nhìn đến ngày cô hối hận. Nhưng thỉnh thoảng khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, anh nhớ tới những tháng ngày bọn họ đau khổ triền miên, liền cảm thấy làm sao mà cô có thể không có chút tình cảm gì với anh đây? Nếu như chỉ là một trò chơi, Chu Tiến điên rồi hay sao mới dung túng cô đến thế? Bọn họ gặp nhau, nước sữa giao hòa, sao có thể là giả được?
Đáp án duy nhất chính là, cô chỉ lựa chọn Chu Tiến mà thôi. Mà hiện nay, rốt cuộc cô cùng biết mình đã chọn sai rồi sao?
Vào lúc này, Tang La đứng lên, cô rời khỏi ngoài cửa phòng anh, nhưng không trở về phòng nghỉ ngơi.
Rất kỳ quái, anh nhìn thấy Tang La đi tới cửa phòng của Tạ Vi Vi. Cô không gõ cửa, chỉ đứng đó không hề nhúc nhích, vô cùng quỷ dị.
Tạ Vi Vi còn chưa ngủ, bởi vì tiến độ chinh phục Văn Yến Quân lại giảm sút. Cô tức giận đến mức hùng hùng hổ hổ trong phòng, vòng tới vòng lui, thậm chí còn tức đến muốn khóc.
"Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao... Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!!"
Hệ thống: “Bình tĩnh.”
“CMN bình tĩnh!"
“Đây là thế giới cấp S, tương đương với một trăm thể giới cấp A, là thế giới nhỏ sắp phát triển thành thế giới lớn nên mới có điểm cao như vậy, một khi cô thành công liền có thể sống lại trở về thế giới cũ của mình, thay đổi vận mệnh của cô. Không có thứ gì không cần phải trả giá cả.” Hệ thống vẫn lạnh lùng như vậy.
Tạ Vi Vi đang chực mắng, đột nhiên quay đầu lại, thấy dưới tấm ván cửa giống như đang có một bóng dáng, sống lưng lạnh toát, cô đột nhiên chạy ra mở cửa, thấy được Tang La.
Ngay trong khoảnh khắc đó, da đầu Tạ Vi Vi tê rần.
"Cô đứng ở đây làm gì?!" Cô chất vấn.
Tang La lại không hề tỏ ra như bị doạ sợ, cũng không hề chột dạ chút nào. Cô cười khẽ, nói: "Thấy phòng của Tạ Tiểu thư còn sáng đàn, nghỉ có thể cô đang mất ngủ, liền đến đây tán gẫu với cô."
Hiện tại Tạ Vi Vi không hề có tâm trạng diễn trò với Tang La chút nào, vả lại Văn Yến Quân không có ở đây, không cần phải diễn với cô ta nữa.
"Tôi không có gì muốn tán gẫu với cô hết." Tạ Vi Vi vừa nói liền định đóng cửa lại.
Tang La chặn lại, "Tạ Tiểu thư sợ tôi sao?"
"Cái gì? Tôi sợ cô, cô là cái thá gì mà tôi sợ cô?" Mặt Tạ Vi Vi tái xanh.
"Tôi cho rằng cô sẽ sợ tôi nói với Yến Quân rằng, trước đây lúc anh ấy vừa mới trở lại, tôi đã từng cố gắng liên lạc với anh ấy, lại bị cho chặn lại, cuối cùng cô còn tự mình tới gặp mặt tôi, nói cô là bạn gái anh ấy, bảo tôi giữ mặt mũi, không thử nối lại duyên xưa với anh ấy nữa." . Xin hã𝓎 đọc t𝐫𝙪𝓎ện tại == T𝗥𝙪MT𝗥𝐔𝘠E𝗡.𝖵n ==
"A, tôi là vì Yến Quân, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy chịu khổ vì cô, nói thế cũng vì tốt cho cậu ấy, dù Yến Quân biết đến, cậu ấy cũng sẽ không trách."
"Thế nhưng anh ấy vẫn cứ yêu tôi, đúng không?" Khuôn mặt Tang La mang theo nụ cười của người chiến thắng, "Dù tôi đã từng kết hôn, dù đã có một đứa con, anh ấy vẫn yêu tôi, mà cô, dù cô có nhẫn nhục chịu khổ ở bên cạnh anh, dày công tính toán, anh ấy cũng chỉ có tình bạn với cô mà thôi. Thậm chí có một ngày, anh ấy sẽ vì tôi mà đuổi cô đi, giống như Phó Oánh vậy."
Tạ Vi Vi tức giận đến mức bờ môi đã run lên, lửa giận bùng lên óc, Hệ thống nói gì cũng không nghe, cô chỉ muốn xé nát gương mặt dương dương tự đắc kia của Tang La.
Vẻ đắc ý trêm mặt Tang La càng sâu, tưởng chừng như chính là bộ dáng “chị đại” của năm đó, "Trừ khi tôi chết, nếu không cô vĩnh viễn chỉ biết có bị tôi đạp dưới chân, không thể chiến thắng."
Dứt lời, cô liền dương dương tự đắc xoay người rời đi.
Tạ Vi Vi hung tợn nhìn chòng chọc vào bóng lưng cô, trừ phi cô chết sao? Cô cho rằng tôi không thể giết được cô sao?!
Tang La cảm nhận được ánh mắt sau lưng, lạnh lùng nghĩ, mau xuống tay với tôi đi. Tạ Vi Vi là người "xuyên sách", giết chết thân xác này của cô ta là vô dụng, chỉ khi cô ta ra tay với nhân vật chính, bị ý thức của thế giới phát hiện, bị nó xé nát linh hồn, mới có thể bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ở một bên khác.
Văn Yến Quân ở trong phòng ngủ, nghe được rõ ràng cuộc đối thoại lúc đó của Tang La và Tạ Vi Vi. Dù sao anh không chỉ ở lắp đặt camera giám sát trên toàn bộ các góc trong hành lang của biệt thự nhà họ Văn, còn lắp đặt cả máy nghe lén. Thật ra nghe lén chỉ là chức năng kèm theo, đống camera giám sát này tự có chức năng nghe lén, bình thường thì vô bổ, không ngờ được hôm nay lại phát huy tác dụng như vậy.