Edit: Sil
Hai người đều thấp thỏm như nhau, nhìn khung cảnh trôi nhanh bên ngoài cửa xe, chung quy cũng lo lắng một giây sau con vịt sắp vào tay biết sẽ bay.
Mãi cho đến tận khi xe dừng lại ở cửa Cục dân chính, họ đi vào, điền đơn, chụp ảnh, nhân viên đóng dấu lên, quyển sổ màu đỏ về trên tay họ.
Hai người đều còn hơi hoảng hốt.
Đây là Giấy hôn thú sao? Họ thật sự đã trở thành vợ chồng được pháp luật công nhận sao?
Cảm giác đột nhiên có chút không quen. Cứ thể bầu không khí lúc này trong buồng xe lại càng lúng túng, kỳ quặc.
Văn Yến Quân không nhịn được mà cắn móng tay cái, trong lòng không biết đang có cảm xúc gì, giống như muốn cười, lại giống như sắp giận, đôi mắt liếc nhìn Tang La, Tang La cũng đang ngẩn người nhìn Giấy hôn thú, vẫn là biểu cảm đã định liệu từ trước, hiếm khi có một tia mờ mịt. Ôi... Đây chính là lần đầu tiên, lần đầu tiên cô đăng ký kết hôn thành công với Văn Yến Quân.
Đó là vẻ mặt gì, nuốt lời, không bằng lòng sao? Không bằng lòng thì thế nào chứ? Đã trở thành sự thực chắc chắn, cô có muốn ly hôn cũng không thể được. Văn Yến Quân hung tợn nghĩ, màn trả thù của anh mới sắp bắt đầu!
Anh nghĩ, Tang La dường như mới đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa lại hơi kích động, ngay lập tức nhào tới ôm anh.
Tài xế ở đằng trước lén liếc mắt nhìn, ngay lập tức thu mắt lại nhìn về phía trước. Bên ngoài anh ta bình, trong lòng lại rất muốn lấy điện thoại ra nhắn một tin trong nhóm đồng nghiệp: Aaaaa ông chủ kết hôn aaaaaa mới đi ra khỏi Cục dân chính ra a a a a!
Văn Yến Quân ngay lập tức cứng cả người lại, "Cô..."
"Ông xã!"
Văn Yến Quân: "..." Ai, ai cho phép em tự tiện gọi như vậy!
Ngay khi Văn Yến Quân thành công đăng ký kết hôn với Tang La ở bên này, Tạ Vi Vi bên kia đã biết rào cản tâm lý của Văn Yến Quân với Tang La đã hoàn toàn tan vỡ, bởi vì tiến độ chinh phục đã trực tiếp rút xuống “0” như xuống đáy vực.
Cô thế mà chẳng bất ngờ chút nào, thậm chí còn không tức giận. Mục đích hiện nay của cô không phải là chinh phục Văn Yến Quân, cô muốn Tang La chết. Cô muốn Tang La chết, khiến Văn Yến Quân đau đớn, khiến sợi dây tình duyên kéo dài 10 kiếp rung động lòng người chết tiệt của họ đứt lìa! Không chỉ kiếp này, Tạ Vi Vi độc ác nghĩ, màn trả thù của cô không chỉ có ở kiếp này mà thôi, đợi cô xử lý xong Tang La và Văn Yến Quân ở kiếp này, còn muốn đến kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau sau nữa của họ! Cô sẽ không để bọn họ được hạnh phúc sung sướng bên nhau, tuyệt đối không!
Hệ thống cảm nhận được sự cực đoan của cô, đã từ bỏ khuyên can.
Tạ Vi Vi đi tới nhà họ Phí, cô đã theo bên cạnh Văn Yến Quân lâu như vậy, không ít người đều biết tới cô, phía nhà họ Phí tất nhiên cũng sẽ biết tới, vậy nên rất nhanh cô đã được cho vào.
Cô vốn muốn nhìn Tang Gia Văn, kết quả là Tang Gia Văn cũng không có ở đó, vì Tang La đã đưa nó đến trại hè. Cô không thể làm gì hơn ngoài trực tiếp tìm đến Phí Linh.
Phí Linh còn dưỡng thương trong phòng y tế gia đình của nhà họ Phí, “Thương gân động cốt một trăm ngày”, Phí Lam đánh gãy tận mấy cái xương của cậu ta, tất nhiên cậu ta phải nằm trên giường.
Mấy ngày qua, cậu ta đã nếm trải hết cái ác nghiệt của xã hội thượng lưu này, nhưng cậu sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, đã nếm qua sơn hào hải vị, vẫn còn chưa ăn đủ, ai lại muốn trở về với đám đồ ăn kia chứ? Nhưng cậu ta vẫn còn chưa nghĩ ra nên làm gì bây giờ, năng lực của Phí Lam là chứng cứ thuyết phục cho tầm quan trọng của huyết thống, tất cả mọi người đều nhớ rằng cha mẹ ruột của cậu ta cũng chỉ là dân thường mà thôi.
Cậu ta không can tâm sống dưới cái bóng của Phí Lam, rõ ràng không lâu trước đây cậu ta còn là một kẻ vô dụng bị cậu đá ngã ra đất không đứng dậy được mà thôi!
Về chuyện Tạ Vi Vi muốn gặp cậu, Phí Linh không rõ tại sao, nhưng cậu ta vẫn làm như có phong thái của nhà họ Phí mà gặp cô ta.
Tạ Vi Vi cười nói: "Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, cậu còn nhớ tôi chứ?"
Phí Linh đúng là cũng có ấn tượng, "Xin hỏi cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Chỉ tới thăm cậu một chút. Thế nào? Hồi phục tốt chứ?"
Nói chuyện phiếm hai câu, Tạ Vi Vi đột nhiên dùng khẩu khí tiếc nuối, nói: "Phí Lam ở biệt thự nhà họ Văn 2 ngày, Yến Quân xem ra rất không vừa ý với cậu ta, vẫn luôn lạnh nhạt. Xem ra anh ấy vẫn tương đối hài lòng với cậu."
Đôi mắt Phí Linh khẽ sáng ngời, "Thật sao?"
"Tôi đã theo anh ấy nhiều năm như vậy, trong lòng anh ấy nghĩ thế nào ta vẫn có thể thấy được. Cơ sở của Phí Lam quá kém, có được ngày hôm nay đều là nhờ Tang La, Văn tiên sinh là không hài lòng ở điểm này, không có vị Quản gia là Tang La, cậu ta cũng chẳng là cái thá gì." Tạ Vi Vi thở dài, dường như lơ đãng nói ra một câu như vậy.
Thấy ánh mắt Phí Linh u ám, Tạ Vi Vi lại cười nói: "Được rồi, thấy cậu vẫn không cam chịu là tôi liền yên tâm, tuy rằng vì vị Quản gia này mà Phí Lam sẽ luôn ở phía trước, nhưng cậu cũng không nên sống mãi dưới cái bóng của cậu ta, tin rằng chính cậu cũng có thể xông pha được một mảnh trời."
Phí Linh nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng lại nghĩ “sao có thể”? Chỉ cần có Phí Lam, cậu sẽ luôn là cái bóng của cậu ta, hơn nữa cậu không tin Phí Lam sẽ bỏ qua cho mình, giữa cậu và Phí Lam, chỉ có một người có thể nổi bật! Tạ Vi Vi nói rất đúng, nếu như không mời Tang La cho Phí Lam thì thật tốt, không có Tang La, Phí Lam sẽ chẳng là cái thá gì cả...
Khóe miệng Tạ Vi Vi cong lên, đôi mắt tràn đầy ý lạnh. Cô cũng không chỉ đạo Phí Linh ra tay với Tang La đâu, cô chỉ đến thăm cậu ta, khuyên cậu ta không nên cam chịu mà thôi.
...
Tang La bắt đầu nhét quần áo của mình vào tủ quần áo của Văn Yến Quân, Văn Yến Quân đi tới đi lui bên ngoài, vật lộn, "Tôi không có cho phép cô ở chung phòng với tôi!"
"Cái gì? Đâu có cái chuyện vợ chồng mới cưới lại chia phòng ngủ?"
Văn Yến Quân lại đi nhanh hơn, lỗ tai đỏ đến mức dường như sắp rơi xuống, "Em, em đúng là không biết xấu hổ!"
"?? Cùng chồng mình thì có gì đáng xấu hổ? Nếu anh cứ không muốn ngủ với em như vậy, anh có thể đi ngủ ở phòng cho khách." Cô cực kỳ kiêu ngạo.
Văn Yến Quân hít sâu mấy cái, khiến mình bình tĩnh hơn một chút, ngón tay gõ lên tay vịn xe lăn, tại sao anh lại phải ngủ ở phòng cho khách? Đây là phòng ngủ của anh, anh mới không ngủ ở đó. Nhưng hình như cô đang rất gấp gáp, không thể chờ được muốn ở chung một phòng với mình. Anh liếc nhìn chân mình, ánh mắt hơi ảm đạm.
Lúc này tất cả mọi người trong biệt thự nhà họ Văn cũng đã biết đến tin Văn Yến Quân đăng ký kết hôn với Tang La, dưới vẻ ngoài chuyên nghiệp của người hầu, đang bàn tán đến mức như bay lên, tin nhắn trong nhóm cũng lướt rất nhanh.
“Quả nhiên duyên đến thì cái gì cũng không ngăn lại được, Tạ Tiểu thư ở bên cạnh ông chủ nhiều năm như vậy vẫn đều không tiến triển, lúc này Tang Tiểu thư mới đến được bao lâu, đúng là còn nhanh hơn cả chớp giật!”
“Tôi thấy Tang Tiểu thư trước đấy có quen biết với ông chủ.”
“Không sai, khẳng định không đơn thuần là kết hôn chớp nhoáng.”
“Hi vọng Tang Tiểu thư sẽ dễ ở chung ~”
“Dễ ở chung dễ ở chung, Tang Tiểu thư rất đẹp, tính cách cũng rất tốt, trước đây lúc tôi giúp cô ấy thu dọn phòng còn cảm ơn tôi, không giống như Quản gia Phó Oánh trước đây, ỷ mình là cấp S, cứ ra vẻ như xem chúng ta là người hầu vậy, có ai là không phải được thuê, hừ.”
“Đăng ký kết hôn, vậy lúc nào sẽ cử hành hôn lễ? Sẽ tổ chức bên trong biệt thự nhà họ Văn sao? Nếu vậy, chúng ta được náo nhiệt một hồi đó!”
“Khà, khà, khà, tiền thưởng kết hôn của Tiên sinh và Phu nhân chúng ta ~”
Phí Lam, Phí Lam sau khi sững sờ cảm xúc lại chùng xuống một hồi, cậu hỏi Tang La tại sao, Tang La tiến đến bên tai cậu, nói: "Thật ra anh ấy là cha ruột của Tang Gia Văn."
Vì vậy Phí Lam cũng hiểu, cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc cùng vui sướng từ trong mắt Tang La, cảm xúc chùng xuống cũng hết sạch sành sanh, đột nhiên cũng thấy sung sướng hạnh phúc.
Đêm nay Văn Yến Quân nhất định sẽ bị rất nhiều cuộc điện thoại làm phiền, anh cũng xem như một danh nhân, hôm nay lúc đến Cục dân chính kết hôn với Tang La cũng có không ít người nhìn thấy, đã có tin trên mạng, rất nhiều đối tác gọi điện hỏi, chúc mừng, ngay cả Quản gia trước đây của Văn Yến Quân là Arthur cũng đặc biệt gọi điện chúc mừng.
Trước đây Văn Yến Quân cũng không thích chuyện hơi một tí đã bị nhiều cuộc điện thoại làm phiền như vậy, những tối nay lại cực kiên trì, thậm chí còn cảm thấy hoan nghênh đôi với bất kỳ cuộc điện thoại nào, như thể không chờ đợi được nữa mà muốn khoe ra với mọi người vậy. Anh còn nhớ trước đây lúc Arthur chạy về phía hạnh phúc của mình, anh liền đố kỵ với người Quản gia này, liền lén cắt đi một phần tiền thưởng vốn đã chuẩn bị cho cậu ta.
Lúc này không chỉ quan tâm tới mức độ hạnh phúc của anh ta, sau khi biết Arthur đã kết hôn với người yêu liền thuận tiện phát tiền thưởng cho anh ta, còn đưa thêm một phong bì đỏ lớn.
Tang La ở bên kia cũng nhận được mấy cuộc điện thoại, Quản gia trước đây của cô Joy, Phó hội trưởng Hiệp hội Quản gia Ngao Lam, còn có Phí Viễn Thanh. Người nhà họ Phí ở bên kia cũng biết.
Sau khi Tạ Vi Vi trở lại, nghe được chuyện này, cõi lòng vốn bình tĩnh lại lập tức không kìm được mà dậy sóng. Chết tiệt! Vầng sáng của nữ chính chết tiệt! Ban ngày cô mới đi tìm Phí Linh, chỉ dắt cậu ta ra tay với Tang La, Tang La hãy lại kết hôn vói Văn Yến Quân. Lần này trừ khi Phí Linh bị Phí Lam đánh cho hỏng đầu, cậu ta ra tay với Tang La mới là lạ!
Đột nhiên, trong đầu Tạ Vi Vi lại lóe sáng, trong đầu hiện lên một người, Tang La kết hôn với Văn Yến Quân, ngoài cô ra còn ai tức giận nhất nhỉ?
...
Nhận điện thoại nguyên một buổi tối, cuối cùng cũng coi như dần dừng lại, Văn Yến Quân lại ở lì trong phòng làm việc do dự không dám ra. Hiện giờ Tang La đang ở trong phòng của anh sao? Anh... Anh cũng giống như mọi người tàn tật, đôi chân không thể sử dụng được qua bao nhiêu năm đã biến hình, mặc dù mỗi ngày đều có người chuyên môn xoa bóp bảo dưỡng, nhưng vẫn trở nên rất khó coi, anh không muốn để cô nhìn thấy.
Nhưng trên mạng nói, phụ nữ ở tuổi này đều như sói như hổ, anh cũng không thể không thỏa mãn cô được...
Văn Yến Quân ngồi trên xe lăn, còn đang xoắn xuýt buồn phiền trong phòng làm việc, lúc thì hài lòng lúc lại tự ti lúc tức giận lúc thì ưu sầu. Tang La chờ đến mất kiên nhẫn, đến đây gõ cửa, khiến anh sợ đến mức điện thoạt trên tay suýt nữa vọt ra.
Bản lĩnh ngụy trang của anh từ trước đến nay rất đều lợi hại, vậy nên lúc Tang La tiến vào, anh đã biến về dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kia, còn châm chọc cô: "Em cứ sốt sắng như vậy sao?"
Tang La đi tới phía sau đẩy anh về phòng ngủ, vờ như không nhìn thấy bàn tay vì sốt sắng mà nắm chặt lấy tay vịn của anh.
"Không phải thế à. Em muốn anh chết đi được."
Lỗ tai Văn Yến Quân càng ngày càng đỏ.
Tang La nhìn chăm chú vào anh, gái hư mode bật lên, cúi người kề bên tai anh, nói: "Đừng lo, em có thể tự chuyển động được."
Tác giả có lời muốn nói: Sự thật chứng minh, A Giang là một tác giả có lương tâm *kiêu ngạo ưỡn bộ ngực lớn của mình*