Sau Khi Phá Sản, Anh Ấy Đột Nhiên Rất Yêu Tôi

Chương 3:




8.
Tối thứ 6, tôi đang bận rộn chuẩn bị bài, sửa PPT.
Một lời mời kết bạn được gửi tới.
| JZC: Anh là Giang Chính Sơ.|
Tôi cầm điện thoại lên nhìn, lại thả xuống.
Ngày mai phải dạy thêm cho đứa bé bên khu nhà giàu.
Đứa bé vừa lên lớp 3, tiếng anh hơi yếu, tôi dự định dạy bé ngữ pháp.
Tôi mở web, bắt đầu tìm ảnh và ví dụ phù hợp.
Màn hình điện thoại lại sáng lên lần 2.
| JZC: Em không muốn thấy anh tới vậy sao?|
Tôi úp điện thoại xuống.
Trong lòng hơi buồn bực.
Không phải có người mới theo đuổi rồi à?
Cái em Trần Qúy Như kia...
Chỉ chốc lát, chuông điện thoại vang lên.
Là một dãy số lạ.
“Alo? Ai thế ạ?”
“Là anh.”
Giang Chính Sơ.
Tôi trầm mặc.
“Hà Minh Phỉ...”
Anh ngừng trong chốc lát.
Tôi có chút bất đắc dĩ.
“Có gì thì nói. Không có thì tôi cúp.”
“Chúng ta chỉ có thể như này sao? Không thể tha thứ cho anh tới vậy à?”
“Giang Chính Sơ, anh lừa tôi 3 năm. Anh nói xem?”
Tôi hạ thấp giọng, trong lòng có chút cảm xúc không tên.
Xế chiều hôm nay, Trần Qúy Như bình tĩnh nói cho tôi biết, cô ta muốn theo đuổi anh.
Để tôi nhớ tới tôi của quá khứ.
Giang Chính Sơ thích người chủ động như vậy hả?
Giống hệt tôi lúc trước.
Chưa kể, Trần Qúy Như nhìn cũng rất có tiền.
Nói không chừng, gia thế nhà cô ta và Giang Chính Sơ tương đương nhau.
Trai tài gái sắc đó.
Trong lòng tôi ê ẩm.
Còn không chờ tôi buồn xong, đầu bên kia điện thoại lại lên tiếng.
“Hà Minh Phỉ, em nói đạo lý chút đi. Em chưa từng hỏi về gia đình anh, em muốn theo đuổi anh, tặng quà anh. Chẳng nhẽ anh không được nhận à?”
Cẩn thận nghĩ lại.
Đúng thế.
Cũng không tính là lừa tôi.
Là tôi đơn phương theo đuổi anh, đơn phương muốn tặng quà anh.
Bởi vì anh độc lai độc vãng, về nhà cũng đi một mình.
Đồ mặc trên người, cặp sách anh dùng, đều trông rất mộc mạc.
Thế nên ngay cả gia cảnh anh tôi cũng chưa từng hỏi, lại ngầm thừa nhận anh rất nghèo.
Tôi không hỏi.
Anh không nói.
Tôi chủ quan hiểu lầm, dựa theo phương thức của mình đối xử tốt với anh.
Anh tiếp nhận, bị động chấp nhận để tôi làm chủ.
Nghĩ vậy, đúng là tôi oan uổng anh.
“Bé yêu, anh thề, sau này anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa. Được không?”
Giang Chính Sơ thấy tôi không nói gì, cũng không cúp điện thoại, anh hạ giọng, mang theo chút bất đắc dĩ.
Sao đột nhiên tôi lại thấy anh cực kỳ tốt.
Nghĩ lại, đúng là tôi có chỗ không đúng.
Anh cứ luôn xin lỗi, chưa từng nói tôi cũng sai.
Tôi thở dài.
“Nói sau đi, hiện tại tôi rất bận.”
Sau khi ngắt máy, tôi chấp nhận lời mời kết bạn của anh.
9.
Anh bắt đầu báo hết mọi chuyện lớn nhỏ cho tôi, chủ động để tôi tham gia vào cuộc sống anh.
Tới giờ, điện thoại tôi vang lên không ngừng.
“Cô giáo, bạn trai cô hả? Anh ấy dính người nhỉ. Vẫn liên tục nhắn tin cho cô.”
Đứa nhỏ ngồi đối diện một mặt toàn dấu chấm hỏi nói một câu xúc động.
“Không phải, là quảng cáo rác đó. Em làm bài nhanh lên, kiến thức hôm nay em phải nắm chắc mới được.”
Tôi vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ, giục bé mau làm bài tập.
Sau đó cúi đầu liếc mắt nhìn điện thoại.
Tin nhắn 30+
Tôi mở khóa, nhìn một chút.
| Bé yêu, sáng sớm hôm nay anh tới nhà ăn.|
| Có người xin wechat anh, anh không cho.| cộng thêm icon vẻ mặt ngoan ngoãn.
| Anh định về kí túc xá ngủ một giấc.|
| Trường học nhiều người quá. Lại có gái xin wechat anh, anh vẫn không cho.|
|....|
| Hôm nay em họ anh lại tới, còn dẫn theo 1 cô gái.|
| Hai người họ định đi dạo phố, để anh xách túi. Anh không đi.|
| Giang Chính Nguyệt hết cách, nó gọi mẹ anh, tạo áp lực cho anh.|
| Nó nói nó gặp em.|
| Bé yêu, anh ra ngoài chút nhé.|
Tin nhắn dừng ở đây.
Tôi nghi hoặc.
Nhắn trả lời.
| Gặp tôi làm sao cơ?|
Không thấy rep lại.
Tôi để điện thoại xuống, bắt đầu giảng bài cho đứa nhỏ.
Đang nói, một cuộc gọi gọi tới.
Là Giang Chính Sơ.
Tôi để đứa nhỏ tự mình ngẫm nghĩ chút, đi sang một bên nghe điện thoại.
“Là em.”
Giọng Trần Qúy Như truyền vào tai tôi.
“Em có chuyện gì không?”
Tôi giả bộ bình tĩnh, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Sao điện thoại anh lại trong tay Trần Qúy Như?
Không phải hôm nay anh đi gặp Giang Chính Nguyệt à?
Trần Qúy Như cũng đi theo?
“Em và anh Chính Sơ đang trong phòng khách.”
Trong lòng tôi càng nghi hoặc.
“Có chuyện gì?”
“Hà Minh Phỉ, chị đừng quấn lấy anh ấy nữa. Anh ấy nên có cuộc sống mới rồi.”
Tôi nghẹn lời.
Cái tình huống quái gì đây?
“Nếu chị là một người bạn gái cũ đàng hoàng, chị nên xóa hết phương thức liên lạc của anh ấy đi.”
Trần Qúy Như bên kia điện thoại, cứ như biến thành một người khác.
Ngữ khí cay nghiệt, lạnh lùng.
Lẽ nào đây là bộ mặt thật của cô ta?
Mấy đứa nhỏ bây giờ lớn nhanh thế hả?
“Em biết giờ chị rất khó khăn, nhưng người giống chị không nên ở bên Giang Chính Sơ.”
“Gia đình anh ấy sẽ không chấp nhận chị. Chị hiểu em nó gì mà đúng không?”
“Nếu chị thức thời, hy vọng chị có thể rời khỏi cuộc đời anh ấy.”
Tôi không nhịn được ngắt lời cô ta.
“Em tìm chị có việc gì?”
Trần Qúy Như khẽ cười.
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn nói cho chị biết, chị đừng quấn lấy Giang Chính Sơ nữa. 2 người không thể đâu.”
Tôi nhịn nhịn, nuốt ba chữ “đồ thần kinh” lại.
Cúp điện thoại.
Một giây sau, một tấm hình được gửi tới.
Trần Qúy Như tựa vào người Giang Chính Sơ, dịu dàng cười.
Như lần đầu tiên tôi thấy cô ta vậy.
Mà Giang Chính Sơ lại nhắm mắt, như đã ngủ thiếp đi.
| Hà Minh Phỉ, em với anh ấy mới là một đôi trời sinh. Chị đừng quấn lấy anh ấy nữa. Xóa nhau đi.|
10.
Tôi rep lại, một dấu chấm than màu đỏ để tôi im lặng.
Hiện tại tôi mới nhớ tới, tôi không biết Giang Chính Sơ học hệ nào, học ngành gì.
Vẫn luôn là anh tới tìm tôi, một lần rồi lại một lần.
Tôi không hiểu gì về anh cả.
Sao Trần Qúy Như lại đi cùng anh?
Giang Chính Nguyệt biết không?
Nên hôm nay đến lên mặt với tôi à?
Mấy đứa nhỏ giờ rảnh thế cơ hả?
Không phải lớp 12 à?
Bài tập không đủ đúng không?
Tôi đang không hiểu chuyện gì, có hơi tức giận, những nghĩ nghĩ chút, chắc không có chuyện gì đâu.
Dù sao Giang Chính Nguyệt cũng là em họ anh.
Tuy Trần Qúy Như trong ngoài bất nhất, nhưng nếu cô ta thực sự yêu quý Giang Chính Sơ, cũng sẽ không làm gì xấu với anh.
Cùng lắm cũng chỉ là mấy hành vi ấu trĩ của trẻ con mà thôi.
Nghĩ vậy, tôi an tâm buông điện thoại xuống.
Ngày hôm sau, giờ tan học.
Tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tới căng tin ăn cơm.
Giang Chính Sơ xuất hiện ở cửa.
Cả lớp sôi sục.
Các bạn học còn chưa đi tụm năm tụm ba, kích động bàn tán.
“Mẹ ơi, anh này đẹp trai vãi.”
“Đây là ai? Sao tớ không biết khoa mình còn có người đẹp trai như vậy chớ?”
“Hình như khoa tài chính bên cạnh đó. Tớ thấy qua ảnh rồi.”
“Là học sinh mới chuyển tới kia hả?”
............
Giang Chính Sơ khoanh tay đứng ở cửa.
Không hổ là chàng trai đã khiến vô số bạn nữ say mê hồi cấp 3.
Không nghĩ tới lên đại học vẫn yêu nghiệt thế.
Anh liếc một vòng, nhìn thấy tôi.
“Bạn học Hà Minh Phỉ, phiền bạn ra đây chút. Mình có việc tìm bạn.”
Anh cười ngoan ngoãn, hiền lành.
Tôi vừa vui vì đóa hoa cao ngạo lạnh lùng là do tôi hái, vừa lúng túng.
Anh không sợ tôi ngại chếc hả.
Đây là tình tiết Mary Sue gì thế!
Cảm giác trải qua chân thực khiến người ta lúng túng gần chếc đây.
Các bạn học quay đầu lại nhìn tôi.
Để tránh vị vây xem, tôi không thể làm gì khác, đành nhắm mắt đi ra ngoài.
“Bé yêu, sao em lại block anh?”
Dưới bóng cây xanh mát, anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt oan ức.
“Anh khiến em chán ghét tới vậy sao?”
“Em nói anh đừng che giấu em, nên anh chia sẻ từng chuyện lớn bé trong cuộc sống với em.”
“Bé yêu, anh sai chỗ nào rồi?”
Tôi nhìn anh, trong ánh mắt cún con phản chiếu hình ảnh tôi.
Để tránh chìm đắm vào vẻ đẹp của anh, tôi nỗ lực dời tầm mắt, tìm lại chút lý trí.
Giang Chính Sơ nhìn tôi, suy nghĩ một hồi:
“Giang Chính Nguyệt hẹn anh ra ngoài, anh không đi. Nó gọi mách mẹ anh, mẹ anh gọi anh, anh vẫn không đi. Sau đó Giang Chính Nguyệt nói nó từng gặp em, nói vài chuyện rất quan trọng, nên anh mới đi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó Giang Chính Nguyệt nói, trừ phi làm nó vui vẻ, nếu không nó sẽ không nói anh biết. Có một cô gái cũng đi cùng. Hai đứa lôi kéo anh đi dạo phố, đi ăn, còn đi Karaoke.”
“Sau đó anh uống rượu?”
Giang Chính Sơ ngớ người.
“Bé yêu, em đỉnh thế.”
“Giang Chính Nguyệt vừa uống vừa tâm sự, nên rót cho anh chút rượu. Anh say, cuối cùng ngủ thiếp đi. Hai đứa đưa anh về kí túc xá. Sau khi tỉnh lại, anh phát hiện anh bị em block rồi.”
“Cuối cùng em ấy nói gì với anh? Cô gái đi cùng là ai?”
Giang Chính Sơ lắc đầu, vẻ mặt hoang mang.
“Cô ta nói từ nhỏ đã gặp anh, cũng thích anh. Nhưng hồi đó anh còn đang học cấp 3, chưa tốt nghiệp, sợ làm lỡ việc học của anh, nên chờ tới giờ mới xuất hiện. Ấn tượng của anh về cô ta rất mơ hồ, lại còn rất xấu.”
Tôi há miệng.
Tiếp tục hỏi có vẻ giống đang quản chuyện không đâu.
Tôi chuyển đề tài.
“Giang Chính Sơ, sau này không được dễ dàng uống rượu bên ngoài, biết chưa?”
Tuy không biết Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như nghĩ gì, nhưng nếu đã thích anh ấy, chắc sẽ không làm gì quá đáng đâu.
Hy vọng sau này đừng tới phiền tôi nữa.
Anh gật đầu.
“Bé yêu, em kết bạn lại với anh lần nữa nha? Anh còn không biết sao lại bị em xóa cơ. Có phải anh say rượu rồi làm gì không?”
Tôi thở dài.
Hôm qua, chắc là Trần Qúy Như nhân cơ hội cầm điện thoại của anh.
Đúng là tâm tư của đứa trẻ con.
Cũng rất ấu trĩ.
Tôi quyết định không tính toán với cô ta.
“Không có. Chắc do điện thoại lỗi đó.”
Tôi lấy điện thoại ra, thêm bạn lại.
“Được rồi.”
“Sau này nhớ uống rượu ít thôi, không được rời xa điện thoại đâu đó.”
Giang Chính Sơ cong miệng cười, liên tục dạ dạ vài tiếng, ngoan như cún con.
“Bé yêu, cùng đi ăn cơm đi.”
Tôi nghĩ tới khuôn mặt nổi bật của anh, tôi từ chối.
“Không được. Hội thể thao sắp diễn ra, hội học sinh còn nhiều việc phải làm, em đi trước đây.”
11.
Những ngày sau đó, tôi và Giang Chính Sơ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Anh vẫn như cũ, ngày nào cũng gửi tôi rất nhiều tin nhắn, tôi vẫn như cũ, lâu lâu trả lời một lượt.
Chúng tôi như hoán đổi thân phận.
Hồi cấp 3, tôi theo đuổi anh, lâu lâu anh lại ngoắc tay với tôi.
Hiện tại, anh theo đuổi tôi, dù tôi có rep 1 icon, anh cũng vẫn vui vẻ.
Anh nói anh không muốn gạt tôi nữa.
Nên mỗi ngày văn hay ý tốt miêu tả 360 góc cạnh cuộc sống của mình.
Tôi có chút dở khóc dở cười.
Đóa hoa cao ngạo lạnh lùng này xem ra cũng không cao ngạo lạnh lùng lắm.
Ngày tháng trôi qua rất bình yên.
Nhưng không nghĩ lại xảy ra một chuyện.
Ngày đầu của hội thể thao, tôi được xếp vị trí duy trì trật tự.
Người vào trong sân vận động rất nhiều.
Tôi vội vàng duy trì trật tự, còn phải đưa nước cho vận động viên.
Đột nhiên có ai gọi tên tôi.
Tôi quay đầu, thấy Giang Chính Nguyệt và Trần Qúy Như ngồi trên chỗ của người chủ trì.
Bên cạnh còn có hội trưởng hội học sinh - Lý Nghiêm.
Tôi quay đầu lại.
Gỉa bộ không nhìn thấy.
Tôi không muốn để ý.
Giang Chính Nguyệt lại gọi tên tôi, cười cười ngoắc tay với tôi.
Tôi không muốn gây sự chú ý, nên đành đi tới.
“Chị, hóa ra chị là thành viên hội sinh viên à.”
Giang Chính Nguyệt đung đưa hai chân, uống đồ uống, giọng nói mang chút nghiền ngẫm.
Tôi gật đầu.
“Có chuyện gì không? Trên sân còn có việc cần làm.”
“Anh Chính Sơ đâu? Không phải anh ấy cũng tham gia thi đấu ạ?”
Tôi sửng sốt một chút.
Anh cũng phải thi đấu à?
Sao lại không nói tôi biết?
Anh chỉ hỏi tôi đưa nước cho vận động viên ở chỗ nào.
Sau đó còn thần thần bí bí, nói hy vọng tôi cũng có thể phục vụ anh.
Tôi còn mắng anh một trận.
Thế nên hóa ra anh muốn tôi đưa nước, nên anh tham gia thi đấu?
“Chị không biết, anh không nói với chị.”
“A, là em lắm mồm. Chị là người yêu cũ mà, anh ấy nói với chị làm gì chứ.”
Giang Chính Nguyệt nói xong, liếc nhìn Trần Qúy Như.
Có thể ngừng mấy hành vi ấu trĩ của học sinh tiểu học này không thế?
Tôi im lặng.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.
Trần Qúy Như bên cạnh thấy thế, nhìn tôi một chút, lập tức quay đầu nhẹ nhàng nói với Lý Nghiêm: “Anh Nghiêm, sau này nhớ chăm sóc tốt chị Minh Phỉ của em nha. Trời nắng vậy, đừng để chị ấy chạy tới chạy lui ạ.”
Lý Nghiêm chân chó cười.
“Em Qúy đều ra mặt rồi, sau này anh nhất định sẽ chiếu cố.”
Trần Qúy Nhiên đối phó đàn ông đúng là có chút tài năng đấy.
Một lời đã sắp xếp ngày hôm nay của tôi.
Tôi có chút khó chịu không tên.
Tôi vừa định mở miệng nói gì.
Lý Nghiêm đã gọi cho phó hội trưởng.
Bàn bạc một lúc, sắp xếp nhiệm vụ mới cho tôi.
Trực giác nói cho tôi biết, không nên tiếp xúc nhiều với Trần Qúy Như và Giang Chính Nguyệt.
Hai người họ thực sự rất thích làm con thiêu thân.
Tôi thở dài, nhận lệnh, ngồi vào khu nghỉ ngơi trông đồ.
12.
Tôi mở điện thọai, đang định hỏi Giang Chính Sơ một chút.
Đột nhiên một thanh viên chạy tới chỗ tôi, giọng điệu lo lắng.
“Hà Minh Phỉ, có một bạn học ngất. Mau tới hỗ trợ.”
Tôi để điện thoại ở khu nghỉ ngơi, vội vàng qua hỗ trợ.
Nghe nói người ngất là một bạn học năm 2.
Đang chạy 3000m, thể lực không chống đỡ được.
Tôi và thành viên từng bước đỡ bạn học đó tới phòng y tế.
Trùng hợp, thành viên nhận được một tin nhắn.
Cậu ta liếc nhìn điện thoại, dặn tôi chăm sóc bạn học.
Sau đó rời đi.
Tôi ở trong phòng y tế, chờ giáo viên tới.
Hôm nay người ngoài tới rất nhiều, chưa kể là ngày đầu của hội thể thao, thế nên thầy cô đều tới sân vận động hết.
Phòng y tế chỉ có tôi và bạn học bị ngất kia.
Tôi sờ túi, nhớ tới điện thoại còn đang để ơ khu nghỉ ngơi.
Đang chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Đột nhiên bạn học trên giường mở mắt ra.
“Hà Minh Phỉ.”
Cậu ta bước về phía tôi.
Tôi có dự cảm không tốt, bắt đầu lùi về sau.
“Bạn học, không cậu bạn ngất à?”
“Đừng trách tôi, muốn trách thì trách cô chọc sai người ấy.”
“Cậu đang nói cái gì thế?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã vọt tới trước mặt tôi, lấy khăn che mũi miệng tôi.
Tôi mất ý thức.
Chuyện này là sao?
Có thể bình tĩnh nói chuyện không đại ca?
Sao lại bắt chuyện kiểu này chứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.