Sau Khi Pháo Hôi Tài Năng Trọng Sinh Trở Về

Chương 1: Muốn cướp? Kiếp sau đi




"Mau đem nó cho tôi!”
Bạch Thừa Hàn vừa mới khôi phục ý thức liền nghe thấy một câu nói không có kiên nhẫn.
Cùng lúc đó, có một đôi tay nhanh chóng hiện lên muốn đi đoạt lấy đồ vật trước mắt cậu.
Bạch Thừa Hàn theo bản năng duỗi tay lên chặn tay đối phương duỗi lại đây, cơ hồ là đồng thời cùng lúc cậu giơ tay, tiếng thét chói tai cũng nổ bên tai. Sương mù trước mắt cũng biến mất để thấy được hoàn cảnh trước mặt.
Nhưng chính là cái liếc này, đáy mắt Bạch Thừa Hàn hiện từng ngọn lửa bùng lên, hận không thể đem người trước mắt ăn thịt tẩm da.
Cậu trước khi chết vô số lần đều hối hận, hận chính mình mới vừa trở lại Bạch gia lại quá mềm yếu, hận chính mình ngu xuẩn bị lừa, hận Bạch Văn Vũ kia giả nhân giả nghĩa, sau khuôn mặt trà xanh ngây thơ ấy là một bộ tâm địa rắn rết, hận chính mình không biết nhìn người dễ tin Bạch Văn Vũ, cuối cùng hại chính mình không nói, còn liên luỵ người khác.
Thậm chí trước khi chết cũng chưa thể lấy về di vật duy nhất mà bà ngoại để lại.
Cho nên hiện giờ, đây là trời cao thương cậu đời này mơ màng hồ đồ hại người hại mình, lúc này mới khiến cậu trước khi chết, trở lại ngày bi kịch bắt đầu, đền bù một chút tử tế trước khi nhắm mắt sao?
Bạch Thừa Hàn đáy mắt hận ý bùng nổ quá mức đột ngột, làm ba người trong phòng khách bị hù đến sửng sốt.
Bọn họ đối diện với thiếu niên gầy yếu giờ phút này giống như một con thú nhỏ, hung ác mà lại hộ thực, dung mạo tinh xảo, rõ ràng từ nhỏ bị nuôi ở nông thôn, lại giống như thứ đồ sứ tốt nhất, một tiểu thiếu gia tự phụ xinh đẹp.
Hiện giờ càng vì phẫn nộ càng thêm bộ dáng giống như đóa hoa diễm lệ kinh diễm làm người vô pháp dời đi tầm mắt.
“Phản rồi phản rồi! Đây là muốn phản trời sao? Cậu đối với trưởng bối là cái thái độ này sao? Không hổ là từ nông thôn đến, chính là không giáo dưỡng, còn không phải là một khối ngọc thạch không đáng giá. Cho em trai cậu thì làm sao? Trước mặt lấy đồ, giáo dưỡng bị cho chó ăn?”
Vị phu nhân ngồi ở một bên bắt đầu động thủ, bà quần áo quý khí bức người, đặc biệt là trên cổ đeo dây chuyền đá quý, vòng cổ phảng phất muốn lóe mù mắt, ngoài miệng há mồm ngậm miệng chướng mắt Bạch Thừa Hàn, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo ghen ghét nhìn mặt Bạch Thừa Hàn
Gương mặt này thật đúng là cực kỳ giống mẹ đẻ nó!
Bà nghiêng đầu đi xem, quả nhiên thấy cha Bạch đang ngơ ngẩn nhìn, ban đầu không mừng tựa như cũng bởi vì gương mặt này lâm vào hồi ức, thần sắc hoảng hốt làm bà càng thêm bốc lửa, lời ác độc thốt ra bên ngoài.
Bạch Thừa Hàn nhìn khung cảnh chân thật trước mắt mà lại phảng phất giống như cảnh trong mơ, mười năm trước cậu tới Bạch gia, người mẹ kế Hách Bảo Thiến này thích nhất là lấy thân phận từ nông thôn đến của cậu mà nói, động chút liền đề giáo dưỡng ra.
Khi ấy cậu còn không biết chân tướng năm đó, kẻ mới vừa mất đi bà ngoại, một thân một mình tìm đến gia đình cha ruột, tự ti mà lại yếu đuối, bị mẹ kế nói như vậy càng ăn nói vụng về không biết mở miệng như thế nào.
Nhưng kết quả sao?
Bà nơi nào tới mà dám nói cậu không giáo dưỡng?
Đôi mắt Bạch Thừa Hàn càng thêm lạnh: “Nếu bàn về giáo dưỡng, chẳng lẽ không nên là loại người ỷ vào chính mình là con gái nhà giàu đi làm tiểu tam đoạt chồng người khác, đó không phải là càng không giáo dưỡng sao? Hai mươi năm trước, không biết là ai coi trọng chồng người khác, cố ý chạy đến trước mặt vợ người ta diễu võ dương oai, mắng nàng là người ở nông thôn không xứng với chồng nàng, không bằng nhường chồng cho mình? ”
“Được, Bạch phu nhân nói cho tôi biết, loại người này có phải là so với tôi càng không xứng đề hai chữ giáo dưỡng? Vẫn là nói người nào đó da mặt bị chó ăn, mới có thể như vậy không biết xấu hổ? Hoặc là đôi cẩu nam nữ này, không bằng súc sinh, dứt khoát liền nói với lễ nghĩa liêm sỉ đều đã quên?”
“Mày, mày……!” Hách Bảo Thiến nghe ra lời cậu nói chỉ chính ai sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên không nghĩ tới tiểu súc sinh này thế nhưng đã biết sự thật năm đó, thậm chí còn dám giáp mặt trào phúng?
Cha Bạch cũng sửng sốt, nghe lời châm chọc của thiếu niên, thân thể cứng đờ, trách không được đột nhiên tính tình đại biến, cùng một tháng trước vừa tới bộ dáng hoàn toàn bất đồng.
Cha Bạch trầm giọng xuống: “Con....con làm sao mà biết được? Là bà ngoại nói?”
Năm đó, đại bộ phận người biết đều đã qua đời, vậy chỉ còn lại có mẹ vợ gã.
Nhưng đối phương không phải đã nói…… Tuyệt sẽ không nói ra sao?
Bạch Thừa Hàn lại cười nhạo một tiếng, lạnh lạnh mở miệng: “Bà ngoại là lão nhân gia nhưng lười đề cập đến loại lòng lang dạ sói, các người thật đúng là cảm thấy năm đó không có người khác biết? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Năm đó dám xuất quỹ theo đuổi cái gọi là chân ái, không màng tất cả vứt bỏ đạo đức, từ bỏ người vợ mình. Như thế nào, hiện giờ đã lâu, ngài đã quên chính mình chỉ là khoác da người thân súc sinh?”
Hách Bảo Thiến rốt cuộc từ phẫn nộ lấy lại tinh thần, tức giận đến cả người phát run, xanh cả mặt, nàng điên rồi hét lên một tiếng liền phải đi đánh Bạch Thừa Hàn, Bạch Văn Vũ vẫn luôn yên lặng rốt cuộc hô lên: “Mẹ, người bình tĩnh một chút.” Ánh mắt lại dừng ở trước khối ngọc thạch kia.
Đối phương nói những lời này lại là dễ như trở bàn tay làm Hách Bảo Thiến đang táo bạo an tĩnh lại, nàng cũng nhìn về phía ngọc thạch kia, một lần nữa ngồi trở về.
Bạch Thừa Hàn nhìn về phía phát ra âm thanh, người vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, mặt mày thanh tú, khóe môi luôn treo lên hình tượng tiểu bạch thỏ đơn thuần ôn hòa tươi cười, nhưng chỉ có Bạch Thừa Hàn biết hắn lòng có bao nhiêu ngoan độc.
Bạch Thừa Hàn ẩn ẩn nhìn về phía thiếu niên nhu nhược như nhành hoa hải đường* kia, bộ dáng này tuy tốt, nhưng so với người sau khi nổi tiếng thành danh chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm người khác kinh diễm hoàn toàn bất đồng.
(*bản dịch là thố ti hoa nhưng mình không rõ là hoa gì:)))/ tìm mãi mới có cái nói là hoa hải đường😖không chắc đúng ko thôi dùng tạm vạyyyy)
Cẩn thận xem lại…… Hiện giờ Bạch Văn Vũ càng như đồ dỏm.
Bạch Thừa Hàn đã sớm quên mười năm trước Bạch Văn Vũ là bộ dáng nào, giờ phút này nhìn lại, lại có loại ảo giác kì lạ?
Bạch Văn Vũ lộ ra nụ cười đơn thuần ngoan ngoãn, đuôi mắt hạ xuống, mang theo đáng thương nhu nhược, chọc người thương tiếc: “Anh trai, em thật sự thích ngọc thạch này…… Nhường cho em có được không? Em mới vừa bán đấu giá được một bình ngọc mang đến cùng anh đổi nha? Bình ngọc kia giá trị hơn hai trăm vạn đó.”
Hắn bộ dáng tú khí*, nói chuyện lại yếu mềm nhu nhược, hơn nữa thân thể cùng sắc mặt tái nhợt, giờ phút này cắn cắn môi ủy ủy khuất khuất nói, làm nũng nhìn cha Bạch một cái, thành công làm lực chú ý của cha Bạch trở về.
(*Tú khí/ tú: đẹp tốt; khí: tinh thần biểu lộ ra ngoài)
Cha Bạch luôn đau lòng đứa con nhỏ này, nhìn bộ dáng hắn thế này, thương tiếc không thôi, cau mày một lần nữa nhìn về phía Bạch Thừa Hàn: "Đường đường là anh trai, nhường em một chút thì sao? Bất quá chỉ là một cái ngọc thạch không đáng giá, đưa cho em trai đi!”
Bạch Thừa Hàn chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm ba người, không mở miệng.
Bạch Văn Vũ lại nhịn không được cong cong khóe miệng, hắn liền tính lại phẫn nộ, chỉ cần cha mở miệng, hắn tiện nghi người anh này không phải là bị bắt chẹt* sao?
(Bắt chẹt: Lơi dụng tình thế khó khăn của người ta mà đòi hỏi điều kiện cao/vd Nó thấy anh rất cần, nên nó bắt chẹt đấy)
Hắn cho rằng Bạch Thừa Hàn là ngầm đồng ý, vì thế gấp không chờ nổi vươn tay định lấy…… Chỉ là đầu ngón tay vừa đụng tới hộp ngọc thạch, ánh mắt liền chắc chắc phải thành công lấy được trong tay, trong ánh mắt hắn hiện nên tham lam cùng hưng phấn, cơ hồ rõ như ban ngày.
Bạch Thừa Hàn vẫn luôn chú ý đến Bạch Văn Vũ, cậu kỳ thật vẫn luôn tò mò Bạch Văn Vũ vì cái gì một hai phải đoạt ngọc thạch của cậu, sau đó cậu vô số lần đi đòi lại, nhưng đều bị đối phương dùng mọi loại phương thức cự tuyệt.
Ngay từ đầu cậu cho rằng Bạch Văn Vũ chỉ là cố ý muốn đoạt đồ vật của mình, nhưng hôm nay cố ý không nên tiếng đợi chờ, lại thấy một màn như vậy.
Bạch Văn Vũ lại là thật sự thèm muốn ngọc thạch này?
Ngay lúc Bạch Văn Vũ gần đụng tới ngọc thạch, một bàn tay thon dài mở ra, dễ như trở bàn tay cầm đồ vật lại. Ngọc thạch kia rơi vào tay đối phương, ngay sau đó đem ngọc thạch gắt gao nắm chặt ở lòng bàn tay, đến nhìn trộm cũng không được.
Bạch Văn Vũ hít hà một hơi, không nhịn được ánh mắt giương lên, mang theo tức giận, hắn rốt cuộc tuổi trẻ, lúc này còn không kịp thu liễm cảm xúc trên mặt, chờ khi thấy sự hồ nghi trong ánh mắt Bạch Thừa Hàn, mới giây lát biến trở về bộ dáng ngoan ngoãn: “Anh, không phải nói cho em sao?”
Bạch Thừa Hàn lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên trào phúng cười cười: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy hay lỗ tai nghe được tôi nói cho cậu? Như thế nào, đây là học theo vị tiểu tam nào đó đúng là kế thừa đúng chỗ, nghịch ngợm vui không?”
Bạch Văn Vũ: “…………”
Hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người một tháng trước nhút nhát đến ngồi không cũng không dám, mà chỉ qua một tháng lại thô tục như vậy, há mồm ngậm miệng những từ ngữ khó nghe mà hắn chưa nghe qua.
Bạch Văn Vũ vành mắt lập tức liền đỏ: “Em, em không có……”
Cha Bạch nhíu mày: “Thừa Hàn, con sao lại nói chuyện như vậy? Mau xin lỗi em trai!”
Bạch Thừa Hàn mắt trợn trắng: “Mới đầu mỗi khắc còn cảm thấy tôi đây là người từ nông thôn đến không xứng ngồi vào cái bàn này mà quay đầu lại thương nhớ đồ vật của tôi? Các người là một nhà cướp đồ thành nghiện sao? Lớn đoạt người, nhỏ giành vật, không biết còn tưởng Bạch gia đây phá sản, phải dựa vào cướp đồ người khác mới sống được. Sớm nói, nếu Bạch gia thảm như vậy, không bằng cầu xin tôi, nói không chừng tôi đây tâm nhũn.......Đem 1000 Bạch phu nhân đưa tôi làm phí sinh hoạt cho các người! À đúng rồi, Bạch phu nhân lúc đấy nói như thế nào, cái này gọi là cái gì, cái này gọi là...... Bố, thí!"
Cha Bạch tức giận đến ngực phập phồng, cắn răng: “Mày nghĩ ai cũng hiếm lạ viên đá kia như mày chắc? Đi mà cầm lấy, ai cũng không muốn!”
“Ba!” Bạch Văn Vũ rốt cuộc thiếu kiên nhẫn kêu lên.
Chỉ là không đợi hắn tiếp tục mở miệng, Bạch Thừa Hàn đột nhiên nhìn hắn: “Bạch Văn Vũ, viên ngọc này không phải bảo vật hiếm lạ gì? Cậu như nào phải hao tổn tâm sức một hai phải lấy được đến tay, chẳng lẽ nó còn cất giấu bí mật gì không thể cho ai biết?”
Lời này vừa ra, thần sắc Bạch Văn Vũ có chút lung lay, thực nhanh lại khôi phục bình thường: “Anh, anh suy nghĩ nhiều, ngọc thạch này còn không phải chỉ là một khối đá bình thường sao? Em chỉ là thích hình dạng ngọc thạch này. Em cũng là biết anh Tử Tranh gần hay thu thập ngọc thạch, lúc này mới nghĩ làm Tử Tranh ca ca cao hứng…… Ai biết làm anh hiểu lầm em.”
Cha Bạch vừa nghe Bạch Văn Vũ nói là cho Lệ Tử Tranh, tức khắc quay đầu nhìn về phía Bạch Thừa Hàn: “Mày……”
Bạch Thừa Hàn không chút khách khí đánh gãy, nói: “Bạch Văn Vũ nhắc làm tôi nhớ tới, tôi cùng với Lệ Tử Tranh còn có hôn ước trong người, nếu Lệ Tử Tranh yêu cầu, không bằng tôi tự mình đưa đến sẽ tốt hơn.”
Bạch Thừa Hàn ngay từ đầu thật sự tưởng lúc mình cận kề cái chết, trời cao cho cậu cơ hội đền bù một chút, nhưng chờ khi thật sự nắm lấy ngọc thạch, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay chân thật như vậy, cậu đột nhiên ý thức được, có lẽ này không phải cảnh trong mơ, cậu đây là…… Thật sự trở về mười năm trước thời điểm vừa đến Bạch gia.
Nếu đây là thật sự……
Cậu còn cần thêm xác định, cho nên cũng lười để ý đến ba người vô nghĩa này.
Quả nhiên, Bạch Thừa Hàn vừa đề cập đến hôn ước, ba người này biểu tình lại là cứng đờ, đặc biệt là Hách Bảo Thiến thu hồi giương nanh múa vuốt, lúc này cũng có chút không được tự nhiên.
Bạch Văn Vũ càng là sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên biết hôm nay sợ là này ngọc thạch lấy không được, chỉ có thể nói sang chuyện khác, ý đồ thay đổi Bạch Thừa Hàn tiếp cận Lệ Tử Tranh: “Vẫn là không cần, em nhớ tới còn nhiều khối ngọc thạch tốt hơn. Nếu ngọc thạch trong tay anh là di vật, vẫn là không cần đưa ra đi".
Bạch Thừa Hàn kéo dài tiếng nói: “Phải không —— nếu như vậy, tôi hôm nay hơi mệt, họp gia đình có phải hay không cũng nên kết thúc? Tôi trở về ngủ đây.”
Cha Bạch cau mày xua xua tay, chờ Bạch Thừa Hàn lên lầu, nhịn không được trừng mắt nhìn Hách Bảo Thiến một cái: “Đều là cô làm chuyện tốt!”
Hách Bảo Thiến cũng chột dạ, chỉnh một chút mái tóc dài bên tai, sau nghĩ đến chính mình đây cũng là vì Bạch gia mà suy nghĩ, trừng mắt trở về, nhưng thấy thế nào cái liếc mắt này một chút đều như là không có tự tin gì.
Bạch Văn Vũ đem một màn này xem ở trong mắt, cậu ta vẫn biểu hiện ngoan ngoãn lại nghe lời như ngày thường, nhưng thật ra khó mà nói cái gì, chỉ là thu liễm ánh mắt mang theo chút tức giận không cam lòng, nghiêng đầu giương mắt nhìn lên lầu hai, không ngờ vừa vặn đối phương đang đứng ở chính phía trên lạnh nhạt cúi đầu nhìn qua.
Bạch Văn Vũ bị hoảng sợ, lập tức lộ ra một nụ cười vô tội.
Bạch Thừa Hàn chậm rì rì liếc hắn một cái, lúc này mới thu hồi biểu tình, đi đến cuối lầu hai có một gian phòng dành cho khách, đẩy cửa bước vào.
Chờ cửa đóng lại Bạch Thừa Hàn véo chính mình một phen, chờ đau đớn hiện nên rõ ràng, cậu ngăn không được run rẩy, cứng đờ thân thể nâng bước đi vào phòng vệ sinh, chờ nhìn thấy gương mặt chính mình trong gương hiện lên, chính là lúc mình còn trẻ với khuôn mặt còn lành lặn, vành mắt nhịn không được đỏ lên.
Cậu thế mà thực sự trọng sinh trở về mười năm trước!
Nâng tay lên vuốt khuôn mặt mình còn trẻ, mà không phải là khuôn mặt ngày sau kia, bởi vì tai nạn xe cộ bị hủy hoại, thảm đến không nỡ nhìn, cậu cười buồn bã, lại nhịn không được nắm chặt ngọc thạch trong tay.
Vì cái gì không cho cậu trở về trước hơn một tháng, ít nhất……Cậu có thể gặp mặt bà ngoại một lần……
Nhưng cậu cũng biết đó là không có khả năng, bà ngoại là sống thọ và chết tại nhà, là mang theo nụ cười rời đi, duy nhất tiếc nuối chỉ là không thể nhìn thấy cậu kết hôn.
Bạch Thừa Hàn trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều hình ảnh đời trước, cuối cùng dừng lại ở một màn tai nạn xe cộ cực kỳ bi thảm kia, cậu nắm chặt đôi tay, bởi vì dùng lực mạnh, lòng bàn tay một mảnh dính nhớp.
Mùi máu tươi tràn ngập, Bạch Thừa Hàn cũng không có để ý tới, cậu nghĩ đến mẹ đẻ cùng với đủ loại phát sinh sau đó cùng với hình dáng người đấy cứu cậu.
Bạch Thừa Hàn vành mắt phiếm hồng, cảm xúc bi thống bị đè ép thắt gao đi xuống, cậu cúi đầu mạnh mẽ giạt sạch mặt mình, đem nước mắt ở đáy mắt trở về, hồng mắt bộ dáng càng như là một đầu hung ác sói đói.
Chỉ là bộ dáng hiện giờ này quá mức có tính lừa gạt, nhu nhược dễ khi dễ, môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, cùng ánh mắt đanh đá chua ngoa thành thục hoàn toàn tương phản, làm gương mặt này hiện ra một loại cảm giác nhỏ, lại càng thêm chói mắt hấp dẫn người, chỉ là giờ phút này Bạch Thừa Hàn căn bản không để ý, cậu cúi đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào khối ngọc Văn Vũ ham muốn
______28/9/2022_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.