Sau Khi Phụ Hoàng Thức Tỉnh

Chương 11:




Không biết có phải ta suy nghĩ nhiều hay không, ta phát hiện dường như Chiêu Dương cũng đã thay đổi.
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của mẫu hậu, ta lại kể lại câu chuyện cười lúc nãy một lần nữa.
Chiêu Dương cười nhạt một tiếng: "Thật là thú vị."
Ta hành lễ với mẫu hậu, chuẩn bị rời đi, tránh xa Chiêu Dương ra một chút.
Thế nhưng Chiêu Dương lại chặn ta lại, dường như muốn giữ ta lại trong cung của mẫu hậu.
Ta không biết nàng rốt cuộc đang toan tính điều gì, chỉ là theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm.
Ta nhất quyết muốn rời đi, sau đó bị thị vệ ngăn cản.
Bên ngoài tẩm cung của mẫu hậu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều thị vệ lạ mặt.
Ta khẽ nhíu mày.
Mẫu hậu lộ vẻ mặt kinh ngạc, lớn tiếng quát: "Sao lại có nhiều thị vệ như vậy? Ai cho phép các ngươi ở đây?"
Chiêu Dương cười nói: "Nhiệm vụ của thị vệ trong cung chính là bảo vệ hoàng cung, bảo vệ phụ hoàng và mẫu hậu. Mẫu hậu đừng để ý đến bọn họ nữa, mẹ con chúng ta nói chuyện một lát, Chiêu Nhân hoàng tỷ cũng mau lại đây."
Ta liếc mắt nhìn thị vệ bên ngoài tẩm cung, ba bước một người, ánh mắt ai nấy đều sắc bén.
Đặc biệt là thanh đao bên hông bọn họ, không giống loại mà thị vệ bình thường sử dụng.
Ta đè nén nghi ngờ trong lòng, xoay người đi về phía Chiêu Dương.
Thị vệ trong tẩm cung của mẫu hậu, rất có thể có liên quan đến Chiêu Dương.
Nếu có bất trắc, ta sẽ khống chế Chiêu Dương, lấy nàng làm con tin.
Chiêu Dương không còn vẻ dịu dàng yếu đuối như trước, nàng cười ngạo nghễ.
Dường như mẫu hậu cũng phát hiện ra sự thay đổi của nàng, nhưng lại không để ý.
Khoảng một canh giờ sau, một tên thị vệ chưa được triệu kiến đã tự tiện đi vào trong điện.
Mẫu hậu quát hắn lui ra.
Thế nhưng hắn ta lại không coi mẫu hậu ra gì, cười nói: "Hoàng hậu nương nương đừng tức giận, hoàng thượng lập tức sẽ đến đây."
Ta lặng lẽ quan sát xung quanh, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Mẫu hậu gọi người bên cạnh: "Người đâu!"
Thế nhưng, ngoại trừ một lão thái giám quen mặt run rẩy che chắn trước mặt mẫu hậu ra, thì không còn ai khác.
Chiêu Dương đột nhiên cười ha hả, cười đến mức cúi cả người xuống.
Dường như mẫu hậu lo lắng nàng bị dọa choáng váng, lo lắng hỏi: "Chiêu Dương, con làm sao vậy?"
Chiêu Dương nhướng mày, cúi đầu nhìn mẫu hậu, ánh mắt vừa khinh thường vừa tàn nhẫn.
Nàng cười lạnh nói: "Con gái ruột của bà vừa sinh ra đã c h ế t yểu rồi. Nữ tỳ tốt bụng của bà vì lo lắng bà đau lòng, cho nên đã chôn con bé ở giếng cạn bên cạnh lãnh cung, sau đó tự mình nhảy xuống đó, làm bạn với con gái của bà."
Mẫu hậu trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Chiêu Dương, chẳng phải con đang ở đây sao? Con còn có tã lót lúc trước bọc con, thái y đã xét nghiệm máu, con chính là nữ nhi ruột của ta."
"Tã lót là đào từ nơi chôn xác con gái của bà, còn về chuyện xét nghiệm máu, thái y đã sớm bị chúng ta mua chuộc rồi."
Mẫu hậu vô lực ngã xuống ghế, mặt mày trắng bệch.
Ta cũng vô cùng kinh ngạc.
Đoạn này, trong tiểu thuyết không hề nhắc đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.