Sau Khi Phụ Hoàng Thức Tỉnh

Chương 12:




Nhớ lại thái độ của phụ hoàng đối với Chiêu Dương, ta âm thầm cầu nguyện, phụ hoàng biết chuyện này, đã sớm có chuẩn bị.
Ta muốn bước tới an ủi mẫu hậu, nhưng bây giờ ta phải ở cạnh Chiêu Dương.
Như vậy, ta mới có cơ hội ra tay bất ngờ, khống chế nàng làm con tin.
Mẫu hậu hối hận không thôi, trừng mắt oán hận nhìn Chiêu Dương: "Hoàng thượng nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà các ngươi!"
Chiêu Dương cười càng thêm điên cuồng: "Ông ta hiện giờ tự thân còn khó bảo toàn, cái ngai vàng kia nên đổi sang cho vương gia nhà ta ngồi, còn ta sẽ là hoàng hậu của chàng."
"Ý ngươi là Cố Phỉ?"
"Hắn ta chỉ là quân sư của vương gia mà thôi."
Nói xong, Chiêu Dương đột nhiên tiến đến gần mẫu hậu.
Nhìn thấy nàng ta muốn bất lợi cho mẫu hậu, ta nhanh chóng rút cây trâm cài trên tóc xuống, kề vào cổ họng Chiêu Dương.
Chiêu Dương vô cùng kinh hãi, uy h.i.ế.p ta: "Chiêu Nhân, ngươi dám động vào ta, ngươi nhất định sẽ c h ế t không có chỗ chôn thân."
"Vậy thì cùng chờ xem ai c h ế t trước!" Ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một.
Dùng sức đẩy cây trâm về phía trước một chút, trên cổ Chiêu Dương lập tức chảy máu.
Nàng ta sợ tới mức mặt mày trắng bệch, nói: "Đừng g i ế t ta, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ không c h ế t."
Ta liếc mắt nhìn tên thị vệ kia, đúng là hắn đang lo lắng nhìn chúng ta, nhưng dường như cũng không quan tâm đến sống c h ế t của Chiêu Dương.
Trong lòng ta đột nhiên có một dự cảm không lành, e rằng con tin này cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Ngay lúc ta đang phân tâm, Chiêu Dương đột nhiên túm lấy cánh tay ta, giằng co với ta.
Tiếng cây trâm cứa vào da thịt vang lên, cứa rách mặt Chiêu Dương, cũng cứa vào mu bàn tay của ta.
Tên thị vệ bước nhanh đến, ta vội vàng che chắn trước người mẫu hậu.
Thế nhưng, tên thị vệ đó lại khống chế Chiêu Dương.
Chiêu Dương lớn tiếng chất vấn: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi muốn tạo phản sao?"
"Tạo phản chính là các ngươi!"
Tên thị vệ kia ghì chặt Chiêu Dương xuống đất, khiến nàng ta không thể động đậy.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ, ta đã đoán đúng rồi.
Phụ hoàng đã sớm có sắp xếp.
Lúc này, tiếng bước chân nặng nề ngày càng gần.
Trình Tử Nghiêu là người đầu tiên xông vào, ánh mắt hắn rơi vào vết thương trên mu bàn tay ta, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Ta vội vàng giấu tay ra sau lưng.
Mẫu hậu đứng sau lưng ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nghẹn ngào nói: "Chiêu Nhân, là mẫu hậu có mắt như mù, nhìn lầm người, khiến con chịu khổ rồi."
Ta nghẹn ngào, cong môi cười gượng gạo: "Không sao đâu ạ, nữ nhi có thể hiểu được cho mẫu hậu."
Trình Tử Nghiêu hành lễ với mẫu hậu, sau đó tự mình băng bó vết thương cho ta.
Phụ hoàng chậm một bước, phất tay ra hiệu cho người ta áp giải Chiêu Dương xuống, sau đó an ủi mẫu hậu.
Ông ấy nói, sau khi Chiêu Dương vào cung, ông ấy đã phái người âm thầm điều tra lai lịch của nàng, không ngờ lại phát hiện ra chuyện Duệ vương có ý đồ mưu phản, cũng biết được Chiêu Dương thật sự đã c h ế t từ lâu.
Ta biết đây là chuyện mà phụ hoàng biết được sau khi thức tỉnh.
Cuốn tiểu thuyết kia, thật sự còn có phần tiếp theo.
Mẫu hậu tuy thoát khỏi kiếp nạn, nhưng khi biết được nữ nhi ruột của mình đã c h ế t, không khỏi đau lòng rơi nước mắt.
Thế nhưng phụ hoàng lại thần thần bí bí nói: "Hoàng hậu đừng đau lòng, còn có một niềm vui bất ngờ."
Nói xong, ông ấy ra hiệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.