Sau Khi Rơi Vào Thế Giới Thần Ẩn, Tôi Trở Thành Thần

Chương 60: Trấn áp ác linh




Sen Tịnh Đế?
Sen.
Sen Tịnh Đế chính là tên căn bệnh.
Sen Tịnh Đế, một cuống nở hai hoa.
Mạnh Lan cảm thấy, nói theo một nghĩa khác, bản chất điều này không khác gì một cổ mọc ra hai đầu.
“Mọi người đều bảo Sen Tịnh Đế là một loại bệnh không thuốc nào chữa được, thật ra cũng không phải.” Bà lão nói.
Mạnh Lan thấy một vùng cổ của bà lão lộ ra ngoài, lan da quanh đó hơi đỏ, tựa như một vết phỏng đã lành, vĩnh viễn để lại sẹo.
“Sen Tịnh Đế là sự xâm lấn của tà ám và ác linh, đảo Nhật Lạc không yên bình như mấy đứa nghĩ.” Bà ta nhìn về phía biển rộng, có thể do tuổi đã lớn, giọng điệu cũng có thêm một phần rộng rãi, cùng với vẻ thờ ơ khi đối mặt với cái chết.
Giang Sách Lãng hỏi: “Ác linh, ý bà là nơi này có quỷ quái tồn tại?”
“Đương nhiên, rất lâu trước kia, nơi này được gọi là biển U Minh, tương truyền ở đây còn có quái vật biển và người cá sinh sống. Trong thời đại đó, vô số người chết vì đói khát, bởi thế nên nơi này có thể xem như thiên đường nhân gian. Nhưng dưới biểu tượng đấy, càng cất giấu bí mật sâu hơn.” Bà lão lấy gậy chống đất: “Ngầm bên dưới, có thứ không thể để người khác thấy, phụ trách sinh tử, được xây dựng giữa âm và dương, có thể phá vỡ hết mọi quy luật trên thế giới, hồi sinh người chết, giúp bọn họ quay về trần gian.”
Mạnh Lan nghe không hiểu: “Ý bà là, tồn tại một thứ, có thể khiến người chết sống lại.”
“Tôi vẫn chưa nói xong, đừng ngắt lời tôi!” Bà lão hơi tức giận: “Chúng nó không thể coi là người, mà là ác linh. Phía dưới đảo Nhật Lạc có một cổng U Minh, cứ cách vài thập niên, cổng U Minh mở ra, ác linh trở về đảo Nhật Lạc. Bọn họ sẽ bám lên người, khiến người thấy ảo giác, tinh thần thất thường.”
“Cơ thể con người là đất nuôi ác linh, nó sẽ cắm rễ dưới da cháu, sinh sôi trong máu thịt cháu, cuối cùng, chui lên từ đất, nở rộ trên da, hòa thành một thể với cháu, tận đến khi cháu chết.”
“Mà nạn nhân bị ác linh bám, họ sẽ rời hồn khỏi xác, xuất hiện trong ác mộng của người khác.”
Bà ta vươn tay, trên đó vẫn còn thấy được từng đốm nâu với nhiều kích cỡ khác nhau. Dù đã năm mươi năm trôi qua kể từ thảm họa lần trước, nhưng những vết sẹo vẫn chứng minh sự việc ấy bi thảm đến nhường nào.
“Vậy mọi người đã đối phó thế nào, làm sao đóng lại cánh cửa này?” Mạnh Lan hỏi.
“Người thống lĩnh ban đầu của đảo Nhật Lạc là người của gia tộc Trường Đằng, thời Edo, bọn họ là Âm Dương sư (*) trảm yêu trừ ma, họ thi thoảng đến đảo Nhật Lạc nên đã định cư ở đây. Thời đại đó, yêu ma hoành hành, cổng U Minh mở ra, bọn họ dốc hết sức lực mới phong ấn lại được.” Bà lão than thở: “Đây là vận mệnh của đảo Nhật Lạc, sau khi mặt trời lặn, chỉ còn lại bóng tối và duy nhất mỗi bóng tối.”
(*) Âm Dương sư (Onmyōji) là một chức quan tại Nhật Bản thời cổ đại, trực thuộc Âm Dương liêu, Trung Vụ tỉnh, nằm dưới sự quản lý của pháp lệnh chế. Họ sử dụng Âm Dương đạo (lấy âm dương, ngũ hành làm cơ sở) để bói toán, xem phong thủy. Về sau quan viên nắm giữ phương thuật bói toán vượt qua hạn chế pháp luật, cho nên Âm Dương sư chỉ còn là người phụ trách nghi thức hiến tế của Âm Dương liêu.
Nhóm người trung niên vẫn đang dựng đàn tế, các dải lụa giống khăn hada Tây Tạng bay phấp phới giữa không trung. Sau lưng Mạnh Lan lạnh toát, cả người chẳng còn chút sức lực nào, cứ như bị thứ gì đó dọa sợ.
Hạ Vãn Vãn phóng tầm mắt ra xa, chợt chậm rãi hỏi: “Thật nhiều người, sao em cảm giác nhiều người hơn lúc nãy nhỉ? Chẳng lẽ nam nữ già trẻ cả làng đều đến dựng đàn tế sao?”
Lòng Cố Diệp bỗng nặng nề, anh ấy nhìn theo hướng mà Hạ Vãn Vãn nói, chỉ có sáu bảy thanh niên trẻ dựng đàn tế, làm gì có đội nhóm chứ? Trực giác được nhào nặn qua bao năm lập tức cảnh báo cho anh ấy có điều không ổn, khẽ bảo: “Trở về, mau trở về, tất cả đều có vấn đề!”
Anh ấy vừa dứt lời, Hạ Vãn Vãn đã tức khắc hét lên.
Chỉ thấy một người phụ nữ toàn thân trắng toát thình lình xuất hiện, ngực cô ta nổi lên ba gương mặt người. Cô ta nhào về hướng Hạ Vãn Vãn! Trương Nhất Trì đứng cách cô ấy gần nhất cũng nhìn rõ ác linh, cậu ta kéo Hạ Vãn Vãn chạy sang bên cạnh. Tốc độ của Trương Nhất Trì không nhanh bằng ác linh, móng tay đỏ như máu của nữ quỷ cắt qua cánh tay cậu ta, vết thương không sâu, nhưng đã từ từ chảy ra máu tươi!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chứng kiến cảnh này, bà lão đột ngột gào thét: “Mau lên! Có phải mấy thứ kia sai vị trí rồi không! Mấy đứa giúp thanh niên này, mau đi xem!”
Ba thanh niên nghe thấy lời bà, chạy xuống chân núi.
Cùng lúc đó, Trương Nhất Trì giằng co với nữ quỷ, Mạnh Lan, Cố Diệp, Giang Sách Lãng không thể giúp được gì. Bọn họ vốn dĩ không thấy nữ quỷ ở đâu, chỉ có thể căn cứ vào biểu hiện của Trương Nhất Trì và Hạ Vãn Vãn để phán đoán vị trí.
Hạ Vãn Vãn sợ đến mức run rẩy tay chân: “Làm sao bây giờ! Đi tìm Tùng Hữu Kỷ, cô ta sẽ có cách!”
“Tôi đi! Giang Sách Lãng ở đây canh chừng!” Mạnh Lan lập tức nói, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Trường Đằng gia.
Trong lúc Trương Nhất Trì giao chiến để bảo vệ Hạ Vãn Vãn phía sau, gương mặt và cánh tay trái của cậu ta cũng xuất hiện vết thương. Cậu ta là sinh viên thể thao, theo lý thuyết thì thể lực phải đạt điểm tối đa, nhưng sau khi né tránh hai ba lần, động tác của cậu ta đã bắt đầu chậm dần, như thể cậu ta đang phải kéo một quả cầu ngàn cân. Cậu ta nhìn xuống hai chân mình, phát hiện có hai cái đầu người thình lình trồi lên bên chân.
“A a a a!”
Trương Nhất Trì thảm thiết hét to.
Giây tiếp theo, đầu người dữ tợn đột nhiên biến mất.
Thanh niên ban nãy bà lão kêu đi đang thở hồng hộc chạy đến: “Được rồi, quả thực vị trí đã thay đổi! Có lẽ do hôm qua trời mưa, bây giờ chắc kết thúc hết rồi đúng không!” Bọn họ đỏ mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi khi trông thấy vết sẹo vô cớ xuất hiện trên người Trương Nhất Trì.
“Đi, mấy đứa qua tìm tiểu thư Hữu Kỷ, chắc hẳn cô ấy sẽ có cách. Phải nhanh chóng rửa sạch miệng vết thương, bằng không sẽ bị bọn chúng nhắm tới đấy!” Bà lão dặn dò xong, xoay người mắng bọn thanh niên: “Tôi không nói quá mà, tối nào cũng phải đến kiểm tra, lỡ như không trấn được, mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển! Mấy người trẻ tuổi như mấy đứa chưa trải qua mấy chuyện trước đó nên tưởng đây là trò đùa sao! Đi mà hỏi bố mẹ mấy đứa, muốn sống sót thì phải làm những gì!”
Giọng điệu nghiêm khắc của bà ta càng khiến Trương Nhất Trì cảm giác rõ ràng việc vừa rồi rất nguy hiểm.
Cậu ta không muốn bị thương.
Cậu ta không muốn chết!
Mạnh Lan dẫn theo Tùng Hữu Kỷ lo lắng chạy tới, khi Trương Nhất Trì thả lỏng thở ra, Hạ Vãn Vãn đã ngã xuống vì hoảng sợ. Tùng Hữu Kỷ vội vã đỡ người nâng đến cáng, giọng điệu sốt ruột: “Sao lại thế này, sao lại thế này! Ban ngày ban mặt sao lại xảy ra những chuyện này! Mau về nhà với tôi, nhất định đừng để bị thương nữa, các vết thương này không dễ xử lý đâu!”
Trương Nhất Trì hối hận vì mình đã lỗ mãng, nếu cậu ta không bảo vệ Hạ Vãn Vãn thì đã không bị thương.
Thế nhưng, thế nhưng cậu ta không bao giờ cho phép bản thân thấy chết mà không cứu. Cậu ta nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Cố Diệp đoán được suy nghĩ trong lòng cậu ta, vỗ vỗ vai Trương Nhất Trì: “Sẽ không sao đâu, chúng ta làm theo lời Tùng Hữu Kỷ. Cậu bình tĩnh lại, nếu tinh thần sụp đổ thì nó sẽ ăn mòn não cậu đấy, được không?”
“Anh Cố, em không muốn chết. Lần trước em cũng vượt qua rồi, lần này nhất định cũng có thể.” Trương Nhất Trì nghẹn ngào, cuối cùng nước mắt cũng chảy xuống qua khóe mắt. Cậu ta sợ lắm, cậu ta nhớ nhà vô cùng, rất muốn rời khỏi nơi này!
Mạnh Lan biết bọn họ phải nắm chắc thời gian: “Em và Giang Sách Lãng sẽ dạo quanh nơi đây, anh chăm sóc bọn họ được không?”
Cố Diệp nói: “Không sao, em cứ yên tâm, nhớ chú ý an toàn.”
“Vâng.”
Lần đầu tiên Mạnh Lan yên tâm giao chuyện hậu cần cho người khác đến vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Sách Lãng hỏi: “Bắt đầu thăm dò từ nơi nào đây?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Sách Lãng không đáp, bước về hướng người thanh niên ban nãy, hỏi: “Xin hỏi, mọi người nói vị trí thay đổi là gì vậy? Có thể đưa chúng tôi tới xem không?”
Một thanh niên trong đó đánh giá Giang Sách Lãng, hỏi với giọng điệu có phần ngạo mạn: “Các người tới từ nơi khác?”
Một người trẻ tuổi khác trêu chọc anh ta, nói thầm: “Là người gia tộc Trường Đằng, đừng đắc tội bọn họ.”
Thanh niên kia cười giả lả: “Thật ngại quá, để tôi dẫn các vị đi xem. Bởi vì đây là phong tục truyền thống của đảo Nhật Lạc, đại nhân dặn không cho phép người lạ tham quan, xin lỗi vì cách ăn nói vừa nãy của tôi.”
Hai thanh niên dẫn Giang Sách Lãng và Mạnh Lan tiến về phía chân núi.
Rừng cây xanh rậm rạp tươi tốt, cỏ dại mọc cao đến bắp chân. Căn bản chưa cần lên núi, họ đã có thể bắt gặp một người nhộng gốm đặt giữa cây cối. Nó không khác mấy với đám bọn họ từng thấy, chẳng qua đây là một người đàn ông mặc kimono màu lam đậm. Người nhộng vẫn có chiều cao tầm một mét, phía dưới là mấy tảng đá lớn xếp thành vòng tròn, dưới vòng tròn được đánh dấu một điểm bằng sơn đỏ.
Cách hơn năm mươi mét, xuất hiện thêm hai con nữa.
Người nhộng rơi xuống từ trên đỉnh núi tối qua.
Người nhộng do Sơn Dã Tá chế tác trong sơn trang Nhật Lạc.
Người nhộng cười khúc khích trong ảo cảnh bản thân đã rơi vào.
“Đây là thứ gì?” Mạnh Lan hỏi.
Thanh niên gõ gõ người nhộng, thái độ nhẹ nhàng của anh ta khiến Mạnh Lan sửng sốt.
Thanh niên ở đây đều dũng cảm thế ư?
“Người nhộng gốm, cũng tức là một loại đồ gốm, nhộng trong nhộng tằm (*), không phải tượng người (*). Lý do vì, tuy những thứ này được vẽ, nhưng cũng không tuân theo một hình người chuẩn mực, giống như con nhộng hình nửa elip, nên mới có tên này. Bố tôi nói đây là đặc sản của đảo Nhật Lạc, mỗi con người nhộng tằm đều phải đặt ở vị trí cố định để trấn áp ác linh, bằng không sẽ xảy ra hiện tượng lệ quỷ xâm lấn. Chẳng qua tôi đã sống hơn 20 năm rồi mà vẫn chưa từng gặp chuyện quỷ ám như các vị vừa nói! Ban nãy đã xảy ra chuyện gì, có thể kể tôi nghe không?” Lòng hiếu kỳ của anh ta rất mạnh, anh ta bước đến trước mặt Mạnh Lan hỏi.
(*) Hai từ này có âm đọc giống nhau là yǒng.
“Trấn áp ác linh?”
“Đúng vậy, bảo là những người nhộng gốm này tượng trưng cho một dạng oán khí, chúng sở hữu sức mạnh cường đại. Hẳn đây chính là lấy độc trị độc, khi chúng ta đáng sợ hơn cả ác linh, bọn nó cũng không dám giết chúng ta!” Thanh niên cười hì hì nói.
Một người khác cũng lặng lẽ bổ sung: “Các vị đừng kể người khác, nhưng tôi nghe nói thứ này là do người làm, chúng tôi cũng không dám phá hư, bằng không đại nhân Trường Đằng sẽ ném chúng tôi xuống biển! Đây là một trong những luật lệ quan trọng nhất ở đảo Nhật Lạc. Tôi nghe bảo, nhộng gốm là một vài dân làng không nghe lời và người ngoại lai, bọn họ bị chém tứ chi rồi nhét vào người nhộng, chỉ như vậy mới có thể duy trì nỗi oán khí lớn nhất.”
Mạnh Lan đã suy đoán đúng về điều này tới tám chín phần.
Đây được gọi là một trong những nghi lễ cúng bái của “trụ người”.
“Vậy số lượng thế này là cố định à? Các vị từng gặp người thực hiện việc này chưa?”
“Số lượng là cố định, nhưng ai thực hiện thì tôi cũng không biết, mà hình như cứ cách mười năm phải đổi mới một đợt.” Thanh niên trả lời.
Có âm thanh truyền đến từ đằng xa.
“Mau đến đàn tế bên đây! Việc còn chưa làm xong mà chạy đi đâu!”
“Tới ngay!”
Hai thanh niên không xấu hổ với hành vi lén lút của mình, vội vàng chạy đi sau khi tạm biệt Mạnh Lan.
Mạnh Lan ngồi xổm xuống đất quan sát người nhộng: “Thầy nghĩ sao?”
“Người nhộng gốm trấn áp tà ám không phải là giả, nhưng tại sao Sơn Dã Tá phải làm? Ông ta muốn trấn áp ác linh hay có mục đích khác?” Giang Sách Lãng phóng tầm mắt ra xa.
“Có lẽ ông ta, cũng rất cần oán khí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.