*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Lạc vô pháp trái lệnh Xích Viêm.
Y hèn mọn cúi đầu, rõ ràng vẫn còn ở trên cùng một chiếc giường với Xích Viêm, lại vội vàng xuống giường, quỳ xuống trước mặt Xích Viêm.
Nói với hắn:
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
Cảm thấy sự trống rỗng trong lòng mình, sắc mặt Xích Viêm liền lập tức lạnh đi.
Người vừa nãy vẫn còn nằm trong lòng mình, bây giờ lại quỳ trước mặt mình, làm ra động tác như vậy.
Khoảng cách giữ hai người không phải rất xa, nhưng Xích Viêm lại cảm thấy xa vô cùng.
Không hiểu sao, rất không thích như vậy.
Cản bản không hy vọng y và mình xa cách như vậy.
Xích Viêm liền nhíu mày lại.
Gia hỏa này...
Rõ ràng là do y đề ra, muốn mình đi cùng y.
Bây giờ lại cứ phải làm ra bộ dạng không tình nguyện như vậy.
Người này luôn là bộ dạng này, rõ ràng trong lòng vô cùng thích, lại cứ phải làm bộ làm tịch như vậy.
Thật là khiến người ta chán ghét!
"Ngươi không muốn?"
Xích Viêm lạnh lùng nhìn y.
Nghe thấy lời Xích Viêm nói, trong lòng Bạch Lạc căng thẳng, ngay cả đầu cũng cúi xuống càng thấp.
"Không phải, thuộc hạ sao có thể không muốn..."
"Vậy thì tốt."
Xích Viêm đột nhiên đứng dậy. Nhìn ánh mắt Bạch Lạc, đôi mắt đều trở nên có chút trào phúng.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ.
Gia hỏa này sao có thể không muốn chứ? Phỏng chừng còn đang mừng thầm nữa kìa.
Vừa nãy cũng chỉ là đang làm bộ làm tịch mà thôi!
————
Sau khi Xích Viêm đi, Bạch lạc có chút suy yếu nằm trên giường.
Y ngây ngốc nhắm hai mắt lại.
Không ngờ tới nguyện vọng ấp ủ bấy lâu của mình lại dễ dàng trở thành hiện thực như vậy...
Trước đây y thật sự rất hy vọng có thể ở gần Xích Viêm một chút.
Y thích người kia, thích tới mức không thể kiềm chế được.
Bạch Lạc coi Xích Viêm thành ý nghĩa lớn nhất để y sống trên thế giới này.
Y cũng từng giống như những thanh niên bình thường khác, luôn có ảo tưởng đẹp đẽ nhất về tình yêu...
Y không dám vọng tưởng Xích Viêm có thể thích mình.
Nhưng mà y lại luôn hy vọng ít nhất trước khi chết, có thể có chút hồi ức củi gạo dầu muối* cùng với người này...
(*củi gạo dầu muối: phiếm chỉ những thứ tầm thường, bình dị nhưng cần thiết trong cuộc sống)
Giống như một cặp vợ chồng nhỏ trong gia đình vậy...
Làm những việc bình phàm nhất...
Cho dù là hai người cùng nhau đi dạo chợ, đều là mộng tưởng xa không với tới của y.
Bạch Lạc nghĩ, nếu như lúc đó, lúc sinh thần của mình, Xích Viêm có thể đáp ứng y.
Y nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ...
Muốn y phải vui vẻ thế nào?
Bạch Lạc rốt cục vẫn là thích Xích Viêm.
Mặc dù ngoài miệng không muốn đi dạo chợ cùng Xích Viêm, nhưng trong lòng lại khó tránh được bắt đầu kỳ vọng.
Dù sao đây là lần đầu tiên y cùng Xích Viêm hai người đơn độc đi dạo chợ.
Bạch Lạc cố gắng khiến chính mình quên đi những thứ không vui trước đây.
————
Xích Viêm hiển nhiên không quá thích những nơi như chợ.
Nơi đây có rất nhiều những quầy hàng nhỏ, các loại âm thanh nghe vô cùng ồn ào.
Đặc biệt là Bạch Lạc lớn lên xinh đẹp, chỉ cần đứng ở đó, không làm gì cả, cũng sẽ có rất nhiều người đến bắt chuyện với y.
Lại nhìn thấy có mấy người không quen biết bước tới, viện cớ hỏi đường mà trò chuyện với y.
Hai mắt Xích Viêm đột nhiên mị lên.
Hắn đột nhiên kéo cánh tay Bạch Lạc, kéo y rời khỏi nơi vừa nãy.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi tới đây để dạo chợ, hay là tới đây để câu dẫn nam nhân?"
Xích Viêm giọng điệu khiển trách nói với Bạch Lạc.
Tâm tình hắn cũng vô cùng nôn nóng.
Xích Viêm cũng không biết bản thân rốt cuộc làm sao?
Chỉ cần nhìn những người vừa nãy dùng ánh mắt như nhìn con mồi để nhìn Bạch Lạc, trong lòng hắn liền tràn ngập khó chịu.
Những tên nam nhân rác rưởi đó, sao lại dám thèm muốn Bạch Lạc?
Đối với việc Bạch Lạc không có dứt khoát cự tuyệt người khác, hắn lại càng tràn ngập tức giận.
Tròng mắt của những người kia đều sắp dán lên người Bạch Lạc rồi, y lẽ nào không cảm nhận được sao?
"Xin...xin lỗi..."
Bạch Lạc hoàn toàn không rõ Xích Viêm rốt cuộc đang tức giận cái gì.
Y chỉ đành cúi đầu nói xin lỗi hắn.
Xích Viêm lạnh mặt.
"Bỏ đi."
Hắn tiện tay lấy một chiếc đấu lạp* ở trên sạp hàng bên cạnh đội lên đầu Bạch Lạc.
(*đấu lạp: nón bằng tre vành rộng để che nắng che mưa, cổ đại thường mắc thêm vành lụa quanh vành nón để che mặt)
"Đeo lên cho ta."
Không hiểu sao không muốn để người khác nhìn thấy y.
Giống như gia hỏa này từ đầu tới chân đều là thuộc về chính mình...
Thứ thuộc về mình, sao có thể để kẻ khác tơ tưởng?
Có đấu lạp che chắn, quả nhiên không còn ai đến bắt chuyện nữa.
Nơi này mặc dù tồi tàn.
Nhưng những món đồ trên những quầy hàng nhỏ cũng có chút tinh xảo.
Ánh mắt Bạch Lạc cứ nhìn chằm chằm một con mèo nhỏ làm bằng sứ.
Xích Viêm nhìn theo tầm mắt Bạch Lạc, lập tức cầm đồ chơi nhỏ kia lên.
"Thứ này quả thực không tồi. Rất tinh xảo."
Xích Viêm vừa nói vừa ném con mèo sứ nhỏ cho Bạch Lạc.
"Cầm lấy!"
Bạch Lạc không ngờ Xích Viêm sẽ làm như vậy, đột nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, ngay cả đôi mắt đều trừng lớn.
Kỳ thực hồi nãy y chỉ là nhìn thấy con mèo nhỏ này.
Vừa tinh xảo lại đáng yêu, vì vậy khó tránh nhìn thêm mấy lần.
Lại không ngờ tới Xích Viêm cư nhiên phát hiện ra, còn đưa thứ này cho mình...
Mặc dù thứ này không đáng tiền, nhưng mà Bạch Lạc lại không nhịn được mà vui vẻ.
Y yêu thích không nỡ rời tay nghịch đồ chơi nhỏ này.
Ngay cả nhịp tim đều bắt đầu tăng nhanh.
Bạch Lạc chính là dễ thỏa mãn như vậy...
Chỉ cần đối với y tốt một chút, y đều sẽ vô cùng cảm kích.
Có lẽ là trước đây quá mức hèn mọn.
Cũng không có mấy người đối tốt với y...
Lúc này nhìn đồ chơi nhỏ này, Bạch Lạc ngay cả khóe miệng cũng đã cong lên.
Giống như là chính mình cũng có thể được coi trọng vậy...
Đây là lễ vật Xích Viêm tặng cho mình sao?
Mặc dù chuỗi hạt lần trước bị Xích Viêm giẫm hỏng rồi.
Nhưng mà, hắn vẫn đưa thứ này cho mình...
Bạch Lạc cảm thấy, cho dù chết đi, y cũng sẽ đem thứ này chôn cùng mình.
Nhưng mà, Bạch Lạc vẫn chưa vui vẻ bao lâu, liền nghe thấy Xích Viêm lẩm bẩm nói:
"Vân Niệm thích nhất là những thứ đồ nhỏ chế tác tinh xảo này. Ta lại chọn thêm mấy thứ đến lúc đó cùng tặng cho nàng."
Xích Viêm vừa nói vừa lấy thêm một cái trên quầy hàng đưa cho Bạch Lạc.
"Cái này ngươi cũng cầm lấy."
Bạch Lạc đột nhiên sững người.
Y ngây ngốc nhận đồ Xích Viêm đưa cho mình.
Đến tận lúc này, y mới phản ứng lại, hóa ra con mèo nhỏ kia không phải là Xích Viêm tặng cho mình.
Mà là hắn tặng cho Thẩm vân Niệm...
Hắn chỉ là bảo mình cầm giúp mà thôi!
Vậy nên, bản thân vừa nãy rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì?
Thế mà vọng tưởng Xích Viêm sẽ phát hiện tâm tư nhỏ của mình, sau đó tặng vật kia cho mình!
Vậy nên, cái gọi là dạo chợ, Xích Viêm cũng là vì Thẩm Vân Niệm nên mới tới...
Chính mình bất quá là kẻ đi theo giúp hắn cầm đồ mà thôi.
Bạch Lạc cố gắng kéo khóe miệng cười cười, lại phảng phất làm thế nào cũng không cười được.
Y cảm thấy thiên hạ không có ai ngu xuẩn hơn chính mình.
Rõ ràng biết vĩnh viễn đều không có khả năng.
Nhưng mà cứ một lần lại một lần vọng tưởng...
Thật là quá mất mặt.
Xích Viêm sao có thể đơn độc vì mình, đến nơi mà y căn bản xem thường này?
Nhưng mà, bản thân thế mà lại không biết trời cao đất dày vì cái này mà mong đợi cả một ngày...
Thật sự là, quá không biết tự lượng sức mình rồi.