Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 39: Lừa đảo! Hắn đã không cần ta nữa rồi!




Trong thanh âm Bạch Lạc quả thực tràn đầy sợ hãi, y lớn tiếng gào thét chói tai.
Nỗi tuyệt vọng nói không nên lời từ trong thanh âm của y truyền ra ngoài.
Xích Viêm không dám tin quay đầu lại, trái tim đột nhiên hung hăng co rút.
Hắn khó có thể tưởng tượng, Bạch Lạc sao lại phát ra âm thanh đầy kinh sợ như vậy?
Căn bản ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, hắn liền lập tức chạy về phía phòng Bạch Lạc.
Trước đó Xích Viêm còn hạ lệnh, không cho phép bất cứ ai lại gần Bạch Lạc, nói phải nhốt y 10 ngày nửa tháng, để cho y tự kiểm điểm.
Nhưng mà bây giờ Xích Viêm nào còn nghĩ tới những điều này?
Ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, hắn liền lập tức chạy tới phòng Bạch Lạc.
Cửa phòng bị hắn đạp mở ra.
Trong phòng tối đen thui, vươn tay không thấy được năm ngón.
Bạch Lạc cả người cuộn lại thành một cục nhỏ nhỏ trong góc.
Y hoảng sợ ôm thấy thân thể mình, lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, cứu ta với!"
Thanh âm nức nở đứt quãng vang lên...
Bây giờ nhìn thấy Xích Viêm đi đến.
Y càng là sợ hãi không ngừng co rụt lại vào trong góc.
Nơi này quá mức tối tăm, tin thần Bạch Lạc lại căng thẳng cao độ.
Nhìn thấy Xích Viêm, y lại không cảm thấy là có người tới cứu ý nữa.
Ngược lại y cảm thấy là hai tên tráng hán kia lại muốn tới cưỡng bức mình.
Bạch Lạc toàn thân đều đang run rẩy, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu thảm.
"Đừng qua đây, cút ra! Mau cút ra!"
Bạch Lạc tiện tay cầm những đồ vật ở bên cạnh ném lên người Xích Viêm.
Nhưng mà bên cạnh y không có đồ gì có thể đả thương người khác. Cho dù y đã rất nỗ lực rồi, lại không thể ngăn cản được Xích Viêm bước tới.
Trong mắt Bạch Lạc nháy mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Còn mấy bước nữa, tên ác ma kia liền có thể bắt được y.
Bọn chúng lại có thể đè lên người y, sau đó xé rách y phục y, dùng đôi môi buồn nôn của bọn chúng chạm vào người y...
Chỉ cần nghĩ tới những tình cảnh xảy ra khi đó.
Bạch Lạc liền hận không thể ngay lập tức chết đi.
"Đừng mà!"
Y phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng thống khổ.
Nhưng mà, không có ai hiểu rõ hơn chính y...
Sẽ không có ai tới cứu y nữa rồi...
Y đã bị thế giới này vứt bỏ rồi...
Ngay cả người y yêu nhất, đều chê y bẩn.
Bạch Lạc ôm đầu thống khổ khóc, trong miệng nhỏ giọng nói: "Ta không bẩn... Cứu ta với có được không... Đừng vứt bỏ ta..."
Y cũng không muốn trở nên bẩn như vậy...
Nhưng mà y căn bản không có cách nào ngăn cản.
Tại sao phải đối xử với y như vậy?
Xích Viêm nhìn bộ dạng này của Bạch Lạc, chỉ cảm thấy trái tim mình đều co rút.
Hắn vẫn luôn cho rằng khoảng thời gian Bạch Lạc biến mất này, y là ở cùng với Nhiếp Hoài Vũ.
Hắn cho rằng Bạch Lạc câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ, ở chỗ hắn ta tận hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi thứ đều đang nói cho hắn, không phải vậy.
Bạch Lạc tựa hồ đã phải chịu kích thích rất nghiêm trọng.
Y luôn miệng không cho chính mình đi qua, lại luôn miệng muốn được cứu.
Vậy nên trong khoảng thời gian y biến mất, y rốt cuộc đều đã trải qua những gì?
Xích Viêm thử vươn ngón tay về phía Bạch Lạc, sau đó rất nỗ lực nói với y.
"Bạch Lạc, ta tới cứu ngươi đây. Ngươi đừng sợ."
Nhưng mà Bạch Lạc căn bản không nghe thấy lời hắn nói.
Bạch Lạc cả người đều đã hỗn loạn vô cùng, y chỉ biết sau lưng y chính là bức tường lạnh lẽo.
Y tuyệt vọng phát hiện chính mình căn bản không có đường chạy trốn.
Mắt nhìn Xích Viêm cách mình càng ngày càng gần, dưới tình thế cấp bách, y lại trực tiếp xoay người, dùng sức lực cực lớn đụng vào tường.
Xích Viêm nhìn thấy hành động của Bạch Lạc đều bị dọa điên rồi.
Lúc hắn đi tới, thì đã phát hiện Bạch Lạc có chút không đúng rồi.
Nhưng mà hắn chết cũng không có nghĩ tới Bạch Lạc sẽ làm ra hành động như vậy.
"Đừng mà, Bạch Lạc!"
Xích Viêm đột nhiên bắt lấy Bạch Lạc.
Trong khoảnh khắc ấy, chân tay hắn đều trở nên vô cùng lạnh lẽo, toàn thân khắp nơi đều là mồ hôi.
Trái tim cũng điên cuồng đập loạn.
Nỗi sợ hãi sắp mất đi kia lại bắt đầu phóng đại vô hạn, khiến cả người hắn đều bị bao trùm trong đó.
Cũng may Xích Viêm cách Bạch Lạc rất gần, hắn túm lấy y phục Bạch Lạc, sau đó đem cả người y ôm chặt vào trong lòng.
Mặc dù không biết Bạch Lạc tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy, nhưng mà Xích Viêm vẫn là nỗ lực nói với y.
"Bạch Lạc, Bạch Lạc! Ngươi nghe ta nói. Ta là Xích Viêm, ta tới cứu ngươi rồi!"
Xích Viêm không ngừng nói với Bạch Lạc như vậy. Hắn hy vọng người trong lòng mình có thể bình tĩnh lại chút.
Lúc này, ngay cả Xích Viêm đều không có phát hiện, lúc hắn nói chuyện thanh âm đều đã bắt đầu trở nên run rẩy.
Ngón tay cũng dùng sức hơn bao giờ hết.
Hắn sợ, chỉ cần mình buông lỏng chút, Bạch Lạc lại sẽ làm ra hành động như hồi nãy.
Còn Xích Viêm bây giờ, căn bản không cách nào chịu đựng được việc đáng sợ như vậy là mất đi Bạch Lạc.
Nhưng mà Xích Viêm lại không biết...
Ở trong lòng Bạch Lạc, y đã bị Xích Viêm triệt để vứt bỏ rồi.
Xích Viêm đem y tặng cho Thẩm Vân Niệm để bị lăng nhục.
Là bọn hắn cùng nhau đẩy y vào trong vực sâu của địa ngục này!
Vừa nãy y còn khẩn cầu Xích Viêm đừng đi, nhưng mà Xích Viêm vẫn là dứt khoát rời đi như vậy.
Hắn không cần y nữa...
Vứt bỏ y giống như là rác rưởi...
Sau đó còn luôn miệng mắng y bẩn...
Bạch Lạc căn bản không tin người trước mắt này là Xích Viêm.
Cho dù Xích Viêm sống chết ôm chặt lấy y.
Nhưng mà y chỉ cảm thấy lại là hai tên tráng hán kia đang ôm y.
Trong lòng quả thực ghê tởm không nói nên lời.
"Buông ta ra! Ngươi buông ta ra!"
Bạch Lạc vừa hét vừa khóc, trong thanh âm y ngoại trừ tuyệt vọng, vẫn là tuyệt vọng.
"Đừng đụng vào ta. Cầu xin các người đừng đụng vào ta! Cút ra, mau cút ra!"
Bạch Lạc liều mạng giãy giụa.
Y dùng sức đấm đá ngón tay Xích Viêm đang ôm lấy y, thậm chí dùng răng cắn.
Xích Viêm cũng đã cực kỳ hoảng rồi.
Hắn lớn tiếng hét lên với Bạch Lạc: "Bạch Lạc ngươi nhìn ta! Ta chính là Xích Viêm! Ta tới cứu ngươi rồi! Vậy nên... Ngươi đừng sợ nữa có được không?"
Xích Viêm rất nỗ lực muốn để Bạch Lạc biết, bây giờ y đã không cần sợ hãi nữa rồi.
Có mình ở bên cạnh y, trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể lại làm tổn thương y.
"Bạch Lạc, ngươi rất an toàn, ngươi có biết không?"
Nghe lời Xích Viêm nói, Bạch Lạc giãy giụa hình như nhỏ hơn chút, y ngây ngốc ngẩng đầu, tựa hồ muốn phân biệt người trước mắt rốt cuộc có phải Xích Viêm hay không?
Xích Viêm liền nhanh chóng sai người thắp nến lên.
Hắn muốn để Bạch Lạc nhìn rõ ràng mặt của mình.
Nến cuối cùng cũng được thắp lên.
Bốn phía xung quanh cuối cùng cũng khôi phục lại ánh sáng.
Xích Viêm rất nghiêm túc nhìn Bạch Lạc.
Hai mắt Bạch Lạc đều đã khóc tới đỏ bừng, trên mặt khắp nơi đều là vệt nước mắt.
Một khuôn mặt xinh đẹp cũng đã tái nhợt vô cùng.
Xích Viêm nhìn bộ dạng này của y, trong lòng quả thực chua xót không nói nên lời.
Hắn đột nhiên có chút hối hận, lúc nãy Bạch Lạc khẩn cầu hắn đừng đi, hắn nên lưu lại.
Nếu không nếu như lúc nãy hắn tới muộn thêm chút, vậy hậu quả thực khó mà tưởng tượng.
Cũng may, bây giờ vẫn còn kịp...
"Bạch Lạc, ngươi hiện tại nhìn rõ rồi chứ? Ta chính là Xích Viêm. Ngươi nếu như vẫn không nhìn rõ, ta có thể bảo bọn hắn thắp thêm nhiều nến hơn nữa..."
Bạch Lạc ngay ngốc nhìn hắn, sau đó có chút mờ mịt gật gật đầu.
Thậm chí Bạch Lạc còn nói với Xích Viêm: "Vương gia, ngươi ôm ta chặt quá rồi, có thể thả ta ra không? Ta có chút không thoải mái."
Trái tim vẫn luôn căng chặt của Xích Viêm cuối cùng hoãn lại.
Quá tốt rồi...
Bạch Lạc cuối cùng khôi phục như bình thường, y đã nhận ra hắn rồi.
"Ngươi nhận ra ta thì tốt..."
Xích Viêm nghe lời Bạch Lạc, từ từ buông lỏng cánh ta ôm chặt y.
Trong lòng Xích Viêm có quá nhiều nghi vấn, hắn muốn biết những ngày này Bạch Lạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi thứ hắn đều muốn - hỏi rõ ràng.
Nhưng mà khiến Xích Viêm không ngờ tới là, tay hắn vừa mới buông Bạch Lạc ra.
Bạch Lạc liền ngay lập tức lớn tiếng hét lên với hắn:
"Lừa đảo, đồ lừa đảo! Xích Viêm hắn đã không cần ta nữa rồi! Ta khẩn cầu hắn tới cứu ta như vậy, hắn cũng không tới cứu ta. Hắn không cần ta nữa rồi! Ngươi cho rằng ta không biết sao? Ta cho dù có chết, cũng sẽ không để cho các ngươi khinh nhục!"
Bạch Lạc nói xong, căn bản ngay cả do dự cũng không có, liền quay người mạnh mẽ đụng vào tường.
Lần này Xích Viêm cũng không có kịp ngăn cản.
Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn Bạch Lạc ở trước mặt hắn, dùng đầu đập vào tường.
Máu đỏ tươi từ trên trán y chảy ra, dần dần chảy xuống.
Thân thể Bạch Lạc cũng không ngừng trượt xuống, cả người trực tiếp ngã nhào trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc này, Xích Viêm chỉ cảm thấy trái tim mình đều muốn ngừng đập.
"Bạch...Bạch Lạc!"
Hắn sợ hãi ôm Bạch Lạc lên, sau đó chạy tới nơi ở của Dương Khiêm.
Tình trạng của Bạch Lạc rất tệ, tinh thần y đã chịu kích thích rất nghiêm trọng.
Bây giờ lại bởi vì va chạm mạnh mà trực tiếp rơi vào hôn mê.
Dương Khiêm nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Lạc, lặp tức xanh cả mặt.
Nếu như Xích Viêm không phải là vương gia, hắn quả thực hận không thể một đao đâm chết hắn ta.
Xích Viêm bị Dương Khiêm vô tình nhốt ở ngoài cửa.
Một mình hắn ngây ngốc đứng ở đây.
Trong lòng là thống khổ và khó chịu nói không nên lời.
Xòn ở bên ngoài vương phủ, người của Nhiếp Hoài Vũ vẫn ở đó giằng co. Cho tới tận bây giờ vẫn còn tranh cãi...
Lại có thị vệ do do dự dự đi tới.
"Vương gia, tiểu hầu gia nói bảo ngài ấy đi cũng được, nhưng mà ngài nhất định phải nhớ phó thác của ngài ấy, đối xử thật tốt với Bạch Lạc. Nếu không nhất định sẽ có hậu quả không thể tưởng tượng..."
Trái tim Xích Viêm vốn đã co rút, nháy mắt lại càng siết chặt.
Phó thác của Nhiếp Hoài Vũ à...
"Trạng thái của Bạch Lạc không tốt, hắn không thể ở nơi tối tăm, cũng không thể chịu được bất kỳ kích thích nào."
Xích Viêm dùng sức nắm chặt ngón tay.
Chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn vô cùng.
Đúng vậy.
Những lời này, Nhiếp Hoài Vũ sớm đã nhắc nhở hắn rồi.
Nhưng mà lúc đó, hắn chỉ coi đó là thủ đoạn Bạch Lạc câu dẫn Nhiếp Hoài Vũ.
Hắn căn bản không có đem những lời đó đặt trong lòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.