Bạch Lạc vô lực nhắm lại hai mắt mình, nước mắt trong suốt nháy mắt rơi xuống.
Loại thống khổ khó có thể miêu tả này tràn ngập trái tim y.
Đều đã hèn mọn như vậy rồi...
Vậy nên, ngay cả rời đi cũng không cho y rời đi sao?
Bạch Lạc đã từng ảo tưởng rằng có thể ngây ngốc ở bên cạnh Xích Viêm cả đời.
Dù cho Xích Viêm không yêu y, chán ghét y, y cũng không muốn rời xa Xích Viêm.
Y chỉ muốn trải qua quãng đời còn lại bên người này.
Nhưng mà bây giờ, trong lòng Xích Viêm đã sớm có ý trung nhân rồi.
Người đó cũng thích Xích Viêm.
Trong vương phủ này sớm đã không còn chỗ dung thân cho mình nữa.
Vì sao hắn còn không để cho y rời đi?
Cố tình vào lúc này, Xích Viêm đã bước tới tùy tiện xé rách y phục Bạch Lạc.
"Đúng rồi, ngươi đừng có quên việc hôm nay nên làm, vẫn còn chưa làm đâu."
Xích Viêm nói một cách tùy ý.
"Bạch Lạc, ngươi đối với ta mà nói, tác dụng duy nhất cũng chính là cái này. Ngươi nên nhân lúc ta hiện giờ vẫn còn cảm thấy ngươi có chút tác dụng mà lấy lòng ta cho tốt.
Nếu không, ngươi sớm đã bị ta giết chết rồi."
Xích Viêm vốn dĩ thấy thân thể Bạch Lạc quá mức hư nhược mà muốn tha cho y.
Nhưng mà Bạch Lạc thật sự quá không thức thời. Trực tiếp chọc hắn tức giận.
Thân thể Xích Viêm đã có chuyển biến tốt, bản thân hắn biết, hắn bây giờ đã không còn cần ngày ngày giao hợp với Bạch Lạc nữa.
Vì vậy tên cẩu nô tài Bạch Lạc này mới hết lần này tới lần khác nảy sinh tâm tư muốn rời đi.
Xích Viêm vốn cho rằng bản thân sẽ cảm thấy mất hứng trước.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc hoàng huynh của hắn lần đầu tiên đem Bạch Lạc ban thưởng cho hắn, hắn đối với Bạch Lạc mâu thuẫn cỡ nào.
Lúc ấy, hắn quá mức phẫn nộ, bản thân cư nhiên phải giao hợp với một nam nhân mới có thể sống tiếp.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Xích Viêm vẫn luôn cho rằng, trở thành dược cổ là một việc vô cùng đơn giản.
Chẳng qua là giao hợp với mình mà thôi, liền có thể có được vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Cơ hội như vậy lại cứ phải để cho một nam nhân có được.
E là nam nhân này, đã dùng thủ đoạn mờ ám gì đó, mới có thể giành được vị trí này.
Vì vậy Xích Viêm mới luôn chán ghét Bạch Lạc.
Hắn ghét tất cả những kẻ tâm tư bất chính.
Xích Viêm luôn cho rằng, đợi thân thể mình khỏe rồi, hắn sẽ không chút do dự mà đuổi tên thị vệ này đi.
Nhưng mà bây giờ, Bạch Lạc thật sự có ý muốn rời đi.
Xích Viêm lại gấp không chờ nổi muốn chiếm hữu người trước mắt. Một chút cũng không muốn y rời khỏi mình.
Giống như những việc mà hai người đã từng làm suốt bao nhiêu ngày đêm.
Có những thứ sớm đã trở thành thói quen, hơn nữa còn thâm nhập vào cốt tủy...
Ngay cả bản thân Xích Viêm cũng không phát giác được rằng thực ra hắn đối với Bạch Lạc sớm đã không giống với người khác rồi.
Ở trước mặt người khác Xích Viêm luôn là một vương gia cao cao tại thượng, hắn luôn tự xưng là "bổn vương".
Cũng chỉ có ở trước mặt Bạch Lạc, hắn mới xưng một chữ "ta".
Nhưng mà những tiểu tiết đó, ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra...
Lúc này, nhìn nước mắt trong đôi mắt Bạch Lạc, trong lòng Xích Viêm bực bội không nói nên lời.
"Khóc cái gì? Đây không phải điều ngươi thích nhất sao?"
"Ngươi không phải là thích nhất ta dùng tư thế này chiếm hữu ngươi sao?"
"Còn nhớ ngươi lúc trước làm thế nào câu dẫn ta không? Cư nhiên cởi sạch y phục trèo lên giường của ta, mở rộng hai chân, cầu ta thượng ngươi.
Ta đến bây giờ đều vẫn nhớ rõ dáng vẻ vô liêm sỉ đó của ngươi. Bây giờ ở đây lại giả bộ rụt rè cái gì?"
Bạch Lạc ngây người nhìn Xích Viêm, chỉ cảm thấy trái tim mình hung hăng co rút...
Sẽ làm ra những việc không biết xấu hổ như vậy, cũng là do bất đắc dĩ.
Lúc đó tình trạng thân thể Xích Viêm đã sắp không xong rồi, nếu không cùng y làm loại chuyện kia, hắn sẽ bởi vì cổ độc phát tác, mà sống sờ sờ bị đau đớn đến chết...
Bạch Lạc cắn chặt răng, làm ra chuyện bản thân còn thấy xấu hổ, chính là vì có thể cứu người mình yêu một mạng.
Nhưng mà, y liều mạng cứu Xích Viêm, Xích Viêm lại đem y thành một tên hạ tiện không biết xấu hổ, ở chỗ này mà hung hăng châm chọc y.
Bạch Lạc trong mắt đều đã không còn một tia sáng.
Thân thể y hư nhược, căn bản không cách nào chịu đựng được chuyện kịch liệt như vậy, toàn thân trên dưới tùy tiện đụng một chút đều đau đớn muốn mạng.
Nhưng mà y lại chẳng cảm nhận được sự đau đớn trên thân thể mình, bởi những đau đớn này đã chẳng tính là gì so với đau đớn trong tim y...