5.
Lâu rồi mới xuống phố, đi đâu cũng thấy lạ, nào là sạp hàng bán kẹo, cũng như tất cả các loại đồ uống giải khát với đầy đủ sắc màu.
Tôi mua một ít điểm tâm, vừa ăn vừa đi dạo, lại vô tình đi đến một cây cầu.
Một thiếu niên mặc bạch y cũng đi tới đó, trên tay cầm theo một cây sáo ngọc.
Ta rất thắc mắc quan sát hắn một lúc lâu, bởi vì ít ai xuống phố đi dạo lại mang theo một thứ đồ quý giá lại đẹp đẽ như vậy.
Khi bước đến gần, ta vẫn còn cảm phục, người thiếu niên này nổi bật trong đám đông.
Dùng điểm tâm xong, ta tiếp tục đi dạo dọc theo cây cầu, lơ ngơ thế nào lại vô tình đi vào ngõ cụt. Đang định quay lại để ra khỏi đây, nhưng không ngờ lại bị một vài người bịt mặt vây xung quanh.
“Hửm, lại là mấy tên ‘không mặt’.”
Nói rồi, ta đã vào tư thế chuẩn bị động thủ.
Chỉ là không ngờ, mấy tên trong số đó đã bắt đầu lôi vũ khí ra và đánh lén ta.
Vai phải của ta sau đó tuy chỉ bị thương nhẹ nhưng với số lượng đông như thế này thì một thân một mình như ta khó mà đấu lại.
Ngay khi ta bắt đầu hoảng đến toát mồ hôi, đang tìm cách để thoát thân, chàng thiếu niên bạch y ban nãy lại xuất hiện cùng với cây sáo ngọc.
“Mấy người các ngươi tụm lại để bắt nạt nữ nhân như vậy là thể loại gì, còn không biết đường tránh ra.”
Nói xong, chàng thiếu niên đó liền một mình đấu với mấy tên hắc y kia.
Bạch y công tử nhìn qua thì chính là một thư sinh nho nhã, chỉ là không ngờ võ công của anh ta lại cao cường như vậy, mấy tên bịt mặt kia rất nhanh liền bị đánh cho thương tích đầy mình.
Mấy tên còn lại chưa kịp động tay động chân, bị cảnh tượng trước mắt làm cho tái mét mặt mày liền hùa nhau bỏ chạy.
“Cô nương đây không sao chứ?”
“Ta không sao.”
Vốn dĩ lúc nãy ta chỉ nghĩ chàng thanh niên này thật nổi bật trong đám đông, nhưng một màn xả thân cứu nguời vừa rồi khiến ta càng nhìn càng vừa mắt.
“Cô nương bị thương rồi, nhà cô ở đâu, để ta đưa cô về.”
“Thừa Phủ, làm phiền rồi.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng ta cũng không mong hắn ta sẽ thực sự đưa ta trở lại Thừa Phủ, dù sao vẫn còn Duẫn Khuyết.
Trên đường quay về, ta cố gắng bắt chuyện nhằm biết được danh tính để cảm ơn hắn, nhưng có vẻ như chàng thiếu niên này không có ý định tiếp nhận tấm lòng của ta. Đành thôi vậy.
Gần đến Thừa Phủ, ta nói lời tạm biệt với anh ta, “Công tử, đến nhà của ta rồi, hôm nay làm phiền công tử nhiều rồi.”
“Không cần khách sáo, cứu người là chuyện nên làm.”
Tiễn khách xong, ta một mình quay vào trong phủ.
Đi được nửa đường, bỗng một bóng người phóng lên trước mặt ta.
Ta giật mình, tưởng đó lại là một tên côn đồ nào đó, nhưng khi nhìn thấy đó là Duẫn Khuyết, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Ngươi làm ta giật mình đấy!”
“Vì sao không gọi phu quân nữa rồi?”
Nói xong, Duẫn Khuyết liếc mắt nhìn vết thương trên vai ta, đặt tay ta lên vai hắn rồi quay người bế ta vào phủ.
Trên đường quay vào, những người có mặt đều nhìn trộm ta cười, thật là xấu hổ muốn chết đi được.
“Duẫn Khuyết, ngươi mau thả ta xuống.”
“Không thả, nghe Tiểu Lục nói nàng ra ngoài không mang cô ấy theo, là ra ngoài gặp nam nhân khác sao?”
Ta tự nhiên không làm loạn nữa, lẽ nào Duẫn Khuyết đã nhìn thấy rồi.
Nhưng ta cũng không làm chuyện gì xấu cả, chỉ nói chuyện vài câu để cảm ơn người đã cứu ta thôi.
“Ta không có, vị công tử đó chính là ân nhân cứu mạng của ta đó.”
“Công tử gì chứ, bị lừa bán còn giúp người đếm tiền.”
“Người đừng có hở tí nói người này được người kia không được, không phải ai cũng xấu tính như người nghĩ đâu.”
Duẫn Khuyết cũng không lớn tiếng đôi co với ta nữa, trực tiếp bế ta vào trong phòng.
Đến khi thấy chiếc giường xuất hiện sau lưng hắn, ta bắt đầu có chút sợ rồi.