Khi Giang Sở Dung đến tẩm cung của Cố Minh Tiêu, vết thương của Cố Minh Tiêu dường như đã đỡ hơn rất nhiều, có thể đi tới đi lui rồi, hắn lại đi khắc tượng ngọc.
Chỉ là vị trí đã đổi từ trong hành cung sang một biệt viện có hơi hẻo lánh của hành cung.
Lúc Giang Sở Dung tìm đến, cậu nhìn thấy trong sân có mấy cây cao chót vót với dây leo rủ xuống. Bầu trời sáng sủa và quang đãng, những tia nắng chiếu xuống len qua từng kẽ lá và tán cây, rơi vào trong sân.
Khi đó Cố Minh Tiêu đang ngồi trước bàn đá ở trong sân, cánh hoa oải hương màu tím bay xào xạc, rơi rụng khắp nơi, dây leo cũng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.
Hình dáng của hắn cứ thấp thoáng trong khung cảnh đầy hoa, sườn mặt tuấn mỹ như ngọc dưới ánh mặt trời trong suốt đến lạnh lùng, cùng với lớp nền y phục trắng thuần giản dị và mái tóc đen bồng bềnh như thác nước, càng tôn lên vẻ thoát tục như tiên tử.
Khung cảnh này thật sự rất giống hình ảnh xuất hiện của NPC đỉnh cấp trong game trực tuyến Tiên Hiệp có kỹ xảo hàng đầu, tiêu tốn hàng triệu đô la.
Giang Sở Dung nhịn không được cảm thán lần nữa: Trên đời này sao có người đẹp trai đến vậy?
Nhưng rất nhanh, cậu liền tỉnh táo lại, đầu tiên là hành lễ với Cố Minh Tiêu, sau đó nhỏ giọng quan tâm hỏi: "Vết thương trên người đại sư huynh đã đỡ hơn chưa?"
Cố Minh Tiêu nhìn sang, ánh mắt sáng trong như ngọc lưu ly lướt qua người cậu từ xa, hắn nói: "Đỡ hơn nhiều rồi, lại đây ngồi đi."
Hình như Cố Minh Tiêu của hôm nay cư xử rất dịu dàng, Giang Sở Dung giật mình, lập tức vui vẻ bước tới, ngồi xuống đối diện với Cố Minh Tiêu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, đầu tiên cậu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một ít thuốc trị thương mà Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh đã đưa cho cậu, đặt chúng trước mặt Cố Minh Tiêu.
"Một chút tâm ý, sư huynh nhận đi."
Cố Minh Tiêu nhìn lướt qua, không nói nên lời: "Những thứ này ta đều có, đệ cứ giữ cho mình đi."
Mặc dù đã đoán trước sẽ như vậy, nhưng lúc này bị từ chối Giang Sở Dung vẫn có hơi thất vọng, nhưng do dự một hồi, Giang Sở Dung vẫn đem số thuốc trị thương cất đi.
Tiếp đó, cậu cẩn thận dè dặt lấy ra mấy quyển công pháp cấp Địa mà mình đã thu thập được của Ma tộc, đẩy chúng đến trước mặt Cố Minh Tiêu.
Cũng không phải cậu không muốn lấy ra công pháp cấp Thiên thu được từ tay Thần Vương Phạn Thiên và Ma Tôn, nhưng thật sự là hai công pháp này một cái chắc chắn đã bị Ma Tôn động chân động tay, còn một cái thì có khả năng đã bị Ma Tôn động chân động tay.
Lỡ như Cố Minh Tiêu luyện xong lại mất nhiều hơn được thì thật không hay.
Cố Minh Tiêu nhìn những quyển công pháp cấp Địa này, hắn trầm mặc chốc lát rồi nói: "Đệ có biết mình đang làm gì không?"
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch, nhưng trước khi đến đây cậu đã nghĩ xong cách đối phó rồi.
Cho nên lúc này, cậu cong môi cười cười, dùng ánh mắt trong suốt nhìn Cố Minh Tiêu, bình tĩnh nói: "Đây là chiến lợi phẩm đệ giành được ở Ma tộc, nộp lên trên cho đại sư huynh, không nên sao?"
Nghe vậy, Cố Minh Tiêu liếc nhìn Giang Sở Dung một cái.
Giang Sở Dung mỉm cười nhìn hắn, đôi mắt đào hoa cong cong, bên trong ánh lên tia sáng ngời ranh mãnh.
Cuối cùng, Cố Minh Tiêu vẫn đưa tay ra nhận những quyển công pháp cấp Địa này, vẻ mặt đạm nhạt nói: "Không có lần sau."
Giang Sở Dung thấy vậy biết Cố Minh Tiêu đã chấp nhận lòng tốt của mình, trong lòng cậu rất vui, nhưng cậu vẫn cực kỳ nhanh trí đáp: "Vâng ạ! Dù sao thì sau này đệ cũng sẽ không đến Ma Vực nữa, chỉ có nhiêu đó thôi."
Cố Minh Tiêu không nói nữa.
Nếu là trước kia, chắc chắn lúc này Giang Sở Dung sẽ cảm thấy khó xử, nhưng mà hiện tại cũng không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy Cố Minh Tiêu đang chờ cậu nói gì đó?
Thật kỳ lạ, tại sao cậu lại có cảm giác này vậy?
Nhưng quả thật cậu có điều muốn nói.
Vì vậy chỉ hơi do dự một chút, Giang Sở Dung liền nói ra lý do mà mình đã chuẩn bị từ lâu, cậu ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh à, đệ có thể xin phép về nhà một chuyến được không? —— Đệ đã lâu không về nhà rồi, lần này đệ sắp đột phá cảnh giới Pháp Tướng, đúng lúc có thể vinh quy bái tổ rồi~ "
Cố Minh Tiêu: "Đi bao lâu?"
Giang Sở Dung vốn đã nghĩ xong nếu Cố Minh Tiêu từ chối, cậu sẽ đưa ra thêm một số lý do khác, ví dụ như một người bạn nào đó bị ốm chẳng hạn, nhưng Cố Minh Tiêu đã trực tiếp hỏi "Đi bao lâu?".
Nhất thời khiến cậu á khẩu không nói nên lời.
Nhưng rất nhanh, Giang Sở Dung đã thành thật đáp: "Sẽ không lâu lắm, nhiều nhất là mười đến hai mươi ngày, khi tông môn tổ chức tranh đoạt chỉ tiêu đi Cấm địa Thần Ma, đệ nhất định sẽ trở về."
Cố Minh Tiêu: "Được."
Giang Sở Dung:?
Lập tức, cậu lại không nhịn được len lén nhìn Cố Minh Tiêu một cái.
Đại sư huynh hôm nay sao lại dễ nói chuyện đến thế nhỉ?
Kết quả lúc này Cố Minh Tiêu lại lấy ra một tấm lệnh bài, đưa qua: "Cầm cái này đến Đệ Tử Đường xin phép, khi trở về nhớ đi trả phép."
Nhìn tấm lệnh bài được đưa tới trước mặt, Giang Sở Dung không biết nên bày ra biểu cảm gì — Mọi chuyện diễn ra thật thuận lợi!
Suông sẻ ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Mặc dù không biết tại sao hôm nay Cố Minh Tiêu lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng cuối cùng Giang Sở Dung vẫn vô cùng cung kính ngoan ngoãn đưa tay ra nhận lấy lệnh bài, nói: "Cám ơn đại sư huynh."
Cố Minh Tiêu: "Ừm, đi đi."
Giang Sở Dung nghe vậy, trong lòng khẽ động, cậu cất lệnh bài đi, định đứng dậy cáo lui.
Nhưng nghĩ tới điều gì đó, Giang Sở Dung vẫn khó hiểu liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Minh Tiêu ở đối diện.
Không biết vì sao, Giang Sở Dung luôn cảm thấy dường như Cố Minh Tiêu đang kìm nén điều gì đó?
Do dự một lát, Giang Sở Dung quét mắt nhìn quanh một cái, sau đó liếc nhìn bức tượng ngọc bên tay Cố Minh Tiêu gần như đã điêu khắc xong nhưng vẫn còn chưa có khuôn mặt, cuối cùng cậu vẫn nhỏ giọng nói: "Đại sư huynh, có một số việc, huynh đừng quá để ý làm gì."
Cố Minh Tiêu nhướng hàng mi dài lên, nhìn về phía cậu.
Giang Sở Dung không thể nói thẳng ra, cậu chỉ im lặng mỉm cười, nói cực kỳ hàm súc: "Đệ cảm thấy, chỉ cần có duyên phận, hai người thích nhau sớm muộn gì cũng sẽ đến được với nhau. Với lại đại sư huynh còn là cứu tinh của thế giới, là đứa con của Thiên mệnh, là người cực kỳ may mắn. Là của huynh, thì sẽ không chạy thoát được đâu."
Cố Minh Tiêu nhìn Giang Sở Dung, Giang Sở Dung cũng nghiêm túc nhìn Cố Minh Tiêu bằng đôi mắt xinh đẹp sáng trong.
Thật lâu sau, Cố Minh Tiêu khẽ mỉm cười: "Ta nhận lời chúc phúc của đệ."
Mặc dù chỉ là một nụ cười rất nhạt, và nó cũng không có ý nghĩa thực sự.
Nhưng giờ phút này, vẻ nhẹ nhàng thoải mái tự nhiên trên mặt Cố Minh Tiêu lại khiến cho người ta có cảm giác như tuyết trên đỉnh núi ngàn năm đang tan chảy, một cơn gió trong lành thổi qua, mọi thứ như đang ấm dần lên khi trời đông bước sang xuân...
Giang Sở Dung:?!
Đại sư huynh cười rồi!
Huynh ấy cười rồi!!!
Giang Sở Dung sốc đến mức hét lên như điên ở trong lòng.
Nhưng sau khi kinh ngạc xong, ngoài mặt cậu vẫn nhanh chóng cúi đầu hành lễ, cười hắc hắc nói: "Vậy đại sư huynh, đệ xin cáo từ nhé."
Cố Minh Tiêu: "Đi đi."
Lần này giọng nói rất mềm mỏng, mà còn kết thúc rất chắc chắn.
Giang Sở Dung nói lời tạm biệt.
Tuy nhiên lúc đi ra, cậu vẫn còn dây dưa một phen.
Vốn dĩ Giang Sở Dung chỉ vui vẻ phấn khởi quay người bước ra ngoài, đắm chìm trong niềm vui sắp được "bỏ trốn" cùng Văn Lăng, nhưng đi được một đoạn, cậu đang vui mừng chợt nhớ đến một chuyện.
Sau đó, ỷ vào khoảng cách xa, cho dù Cố Minh Tiêu muốn đánh cũng không đánh tới cậu, Giang Sở Dung bất giác dừng lại bước chân, quay đầu lại tươi cười rạng rỡ, vẫy tay với Cố Minh Tiêu dưới tàng cây: "Đại sư huynh ——!"
Kết quả là Cố Minh Tiêu cũng đang nhìn cậu.
Giang Sở Dung sửng sốt một giây, sau đó cậu vừa ra sức vẫy tay vừa nói thật to: "Đệ đi đây, đại sư huynh ở lại nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, phải ăn no ngủ kỹ, đừng để mình bị thương nữa! Còn có ——"
"Đại sư huynh cười lên trông rất đẹp, sau này huynh có thể cười nhiều hơn được không?"
Sau một khoảng lặng ngắn.
Xuyên qua khung cảnh hoa bay lả lướt, dường như Giang Sở Dung đã nhìn thấy bạch y ở dưới tàng cây khẽ gật đầu với cậu một cái.
Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó cậu thu hồi tầm mắt, nhanh chóng chuồn đi.
Cậu nghi ngờ mình đã nhìn lầm rồi.
Đại sư huynh hôm nay, tính tình tốt đến khó tin...
Như vậy mà cũng không mắng cậu...
Cầm lệnh bài do Cố Minh Tiêu đưa cho đi đến Đệ Tử Đường xin phép, sau đó Giang Sở Dung vội vã trở về tiểu viện.
Nhưng điều mà Giang Sở Dung không ngờ tới là ngay khi cậu vừa ngự kiếm bay lên, thì có một luồng ma khí màu đỏ thẫm đột nhiên bay ra khỏi rừng cây của Đệ Tử Phong, chui vào trong cổ áo của cậu.
Giang Sở Dung giật mình, cậu vui mừng quá đỗi nhưng vẫn giữ vững lý trí đè thấp giọng nói: "Văn Lăng, chàng đến rồi à?"
Giọng nói của Văn Lăng truyền qua Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Ta thu dọn xong đồ đạc rồi, lập tức xuất phát thôi, không cần để ý nhiều nữa."
Giang Sở Dung lập tức không chần chờ thêm nữa, cười nói: "Được! Chúng ta lên đường thôi!"
Thế là Giang Sở Dung trực tiếp ngự kiếm đổi hướng, bay thẳng xuống núi——
Chỉ thấy một bóng người màu xanh hiên ngang bay xẹt qua bầu trời, bay qua phía trên Vô Vọng Kiếm Phái, rồi bay thẳng ra khỏi Vô Vọng Kiếm Phái...