Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

Chương 39:




Tiết mục "mẹ chồng nàng dâu" (nhận không?)
-
Khi Tịch Thừa Quân thực hiện lần hít đất thứ năm, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp đã đầy dòng chữ "Ngầu quá!"
Người dẫn chương trình có chút đứng ngồi không yên, nhưng cũng không dám kêu dừng lại, liền đếm từng cái từng cái: "Sáu, bảy..."
Bạch Khởi hận không thể thu mình lại thành một quả bóng nhỏ để giảm trọng lượng cho Tịch Thừa Quân.
Nhưng hiển nhiên điều này là không thể.
Cậu mím môi dưới, rũ mắt xuống một cách vô thức.
Cậu không thể nhìn thấy biểu hiện của Tịch Thừa Quân, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng, mái tóc đen và chiếc cổ trắng của anh. Vì vậy, ánh mắt của cậu chỉ có thể tập trung ở những vùng đó. Bất cứ khi nào cơ bắp của Tịch Thừa Quân phát lực, cậu đều giống như có thể cảm nhận rõ ràng từng đường cong săn chắc mà hữu lực ấy.
Hô hấp của Bạch Khởi phút chốc đều nhẹ đi.
"...Mười!" Người chủ trì đột nhiên hét lên, "Được, được, mười cái rồi."
Nói xong, cô vội vàng đi về phía trước, muốn đỡ Tịch Thừa Quân đứng dậy.
Bạch Khởi di chuyển càng nhanh hơn, cậu trượt khỏi người Tịch Thừa Quân, sau đó vươn tay về phía anh.
Tịch Thừa Quân thay đổi tư thế, nắm lấy tay Bạch Khởi, nhẹ nhàng mượn lực mà đứng lên.
Một chút mồ hôi chảy ra từ trên trán làm chiếc áo sơ mi trắng có phần ẩm ướt. Anh mang vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại sâu thăm thẳm, cả người tựa hồ trông như một loài thú dữ, theo bản năng mà phóng xuất hormone công kích và tán tỉnh đến bạn tình, trong đó còn mang theo cả dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng lại pha lẫn sự dịu dàng như có như không.
Người dẫn chương trình nhìn anh, giọng nói không tự chủ mà ngừng lại.
【 a a a chồng của Khởi Khởi ngầu quá, vợ của anh Tịch cũng ngầu quá! 】
【 mặc dù thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ a a a 】
【 có phải giày da của thầy Tịch bị nếp gấp rồi ko, mị chỉ muốn biết đôi giày đó có đắt lắm hem _(:з" ∠)_】
Người dẫn chương trình đột ngột hoàn hồn, thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng rút hai mảnh giấy đưa cho Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân không tiếp nhận.
Anh nhìn sang Bạch Khởi, hơi nâng cằm: "Em lấy."
Bạch Khởi ngoan ngoãn nhanh chóng nhận lấy, lại đưa về phía Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân cầm trong tay, đơn giản lau trán một chút rồi bỏ vào thùng rác.
【 vì cái gì lấy một tờ giấy mà cũng ngọt như zậy, mị cảm thấy mị có vấn đề 】
Có lẽ do vừa rồi nhìn chằm chằm đến quá độ chuyên chú, lúc này hoàn hồn lại, Bạch Khởi cũng cảm thấy có chút nóng.
Bạch Khởi thở hắt một cái, liền nghe thấy Tịch Thừa Quân cười hỏi: "Có phần thưởng khuyến khích không?"
Người dẫn chương trình liên tục nói: "Có có có!"
Muốn không có cũng không được mà.
Tịch Thừa Quân thấp giọng nói: "Vậy làm phiền rồi, Bạch Khởi sẽ là người chọn."
Người dẫn chương trình: "Được rồi! Tôi mang đến cho hai người đây!" Cô vừa nói vừa chạy vào bên trong, để lại người quay phim và phòng phát sóng trực tiếp bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời tấp nập.
Tịch Thừa Quân lại nhìn Bạch Khởi hỏi: "Em thấy thế nào?"
Thế nào...?
Bạch Khởi lúc này có chút chưa kịp tỉnh táo, giống như vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí khẩn trương vừa rồi. Cậu đón nhận ánh mắt của Tịch Thừa Quân: "... Lực hông... khá tốt?"
Tịch Thừa Quân trầm thấp cười khẽ một tiếng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp liên tục "ha ha ha".
【 Bạch Khởi, cậu có biết cậu mới nói cái gì rất đáng sợ không? 】
【 có 1 nói 1, có 2 nói 2, lực hông thầy Tịch thật mạnh mẽ 】
Hạ Dương lúc này cũng đã đến đài truyền hình.
Hắn đang trang điểm bên trong hậu trường, trong khi người đại diện và trợ lý của hắn cùng nhau dán mắt vào màn hình điện thoại, như thể đang xem một chương trình phát sóng trực tiếp.
Hạ Dương bị tra tấn đến chết bởi mười giáo sư dạy bổ túc trong hai ngày qua, từ khuôn mặt cho đến cả người đều viết mấy chữ người sống chớ gần.
Hắn không khỏi quay đầu lại, trầm giọng hỏi: "Đang xem cái gì vậy?"
Trợ lý: "Chương trình phát sóng trực tiếp của thầy Tịch."
Hạ Dương nghe vừa đến hai tiếng thầy Tịch, trong đầu liền cảm thấy giật giật, mím môi không vui hỏi: "Có chuyện gì tốt à?"
Người đại diện đột nhiên thở dài: "Không có chuyện gì, chỉ là xem xong, anh cảm thấy sau này nếu cậu nhìn thấy thầy Tịch, có thể chạy nhanh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Hạ Dương:?
Trợ lý thở dài, sau đó nói: "Anh Hạ, chục người như anh cũng không đỡ nổi một quyền của thầy Tịch."
Hạ Dương:???
Người dẫn chương trình nhanh chóng mang giải khuyến khích lại đây, cái gì bịt mắt cái gì mà bịt tai rồi còn quần lót phong thủy màu đỏ.
【 mấy người khá lắm 】
Bạch Khởi cuối cùng đã chọn chiếc khăn bịt mắt bằng lụa, sau đó cùng Tịch Thừa Quân đi vào hậu trường.
Số lượng người truy cập vào phòng phát sóng trực tiếp đến nay đã vượt qua hai ngàn vạn, tất cả mọi người đều hét lên "Đừng đi".
Người dẫn chương trình nuối tiếc nói: "Tôi cũng không muốn anh Tịch rời đi. Tôi vốn dĩ muốn hỏi, Bạch Khởi còn theo đuổi idol nào khác không..."
【 đuma ha ha, để dành lần sau lại hỏi đi 】
【 mấy người là fanti thì có, mấy người không để bụng anh Tịch có bị đau đầu gối hay không hả! 】
Ngay cả khi hai người Bạch Khởi rời đi, phòng phát sóng trực tiếp vẫn chém gió phặt phặt vô cùng hưng phấn, nhiệt độ mà hai người mang lại đủ để bọn họ xào nấu đến cuối chương trình, vì thế số lượng người truy cập chỉ tăng chứ không giảm.
Không biết có bao nhiêu tổ tiết mục mừng xuân khác lệ rơi đầy mặt khi thấy bên đây rầm rồ đến như vậy.
Tịch Thừa Quân cũng có trình diễn một tiết mục, là đơn ca.
Sau khi nhân viên công tác dẫn Bạch Khởi ngồi vào chỗ, Xuân Vãn của đài truyền hình cũng chính thức bắt đầu.
Đây thật sự là một bữa thịnh yến tề tựu đầy đủ các nghệ sĩ lớn nhỏ trong giới giải trí.
Bạch Khởi ở một bên ăn bánh ngọt, vô cùng thoải mái hưởng thụ các màn trình diễn trên sân khấu. Toàn bộ mọi người xung quanh cậu, chỉ cần bốc đại một người, nhan sắc đều có thể xứng đáng với hai chữ soái ca, mỹ nhân.
Ngồi một lúc liền kéo dài hơn ba giờ.
Đại khái nhà sản xuất chương trình muốn Tịch Thừa Quân làm áp trục sân khấu, miễn cho rớt rating.
Nhưng Bạch Khởi cũng không để bản thân mình bị đói, cậu ngồi kế bên chiếc bàn tròn nhỏ, ăn được rất nhiều bánh ngọt.
Cho đến khi Tịch Thừa Quân xuống sân khấu đón cậu.
Bạch Khởi ợ lên một cái không to không nhỏ.
Tịch Thừa Quân kéo cậu lên khỏi chỗ ngồi, mỉm cười: "Em ăn no rồi sao?"
Bạch Khởi lần này đặc biệt đỏ bừng cả mặt, cậu nhỏ giọng nói: "...Còn kém một chút."
Tịch Thừa Quân cùng cậu đối mặt với máy quay, sóng vai bước ra ngoài, anh hạ giọng, nói: "Vậy một chút đó dùng tôm hùm đất lắp đầy là được rồi chứ?"
Bạch Khởi hai mắt sáng lên: "Quá được luôn đó!"
Hai người cứ như vậy, tay trong tay rời khỏi đài truyền hình.
Nhân viên công tác đương nhiên biết không có khả năng sẽ giữ được người, liền cung kính tiễn bọn họ đến tận cửa, ngoài miệng còn nói: "Hiện tại rất thích hợp, trễ một chút sẽ có phóng viên."
Tịch Thừa Quân quay đầu nói cảm ơn, sau đó mở cửa xe để Bạch Khởi ngồi vào trước.
Bây giờ đã hơn mười một giờ.
Bạch Khởi trước hết gọi cho Tô Mỹ Nhàn: "Ba ba về nhà chưa mẹ?"
Đầu bên kia rất rõ ràng mà truyền đến âm thanh mở khoá.
Tô Mỹ Nhàn trả lời: "Vừa mới về đây."
Bạch Khởi: "Vậy chờ con mang bữa khuya về nha!"
"Được rồi!" Đầu bên kia vội vàng cúp điện thoại.
Ngày hôm sau là đêm giao thừa, vì vậy rất ít người đi bộ trên đường phố lúc này. Thượng Quảng lái xe, đi theo hướng dẫn qua ba cái vòng xuyến, mới tìm được một cửa hàng bán đồ ăn đêm.
Vì ít người nên không cần ngồi phòng riêng, bọn họ chỉ việc kê một chiếc bàn nhỏ cạnh đường là có thể tận hưởng bữa khuya hiếm có.
Kết thúc bữa ăn, Bạch Khởi đóng gói sò điệp, hàu và tôm hùm mang về nhà, cứ như vậy mà đem chiếc siêu xe của Tịch Thừa Quân ám toàn mùi tỏi.
Lúc này, trên mạng đã có người cắt một đoạn trong chương trình Xuân Vãn đăng lên.
【 Thầy Tịch sau khi biểu diễn xong liền xuống sân khấu dắt Bạch Khởi đi rùi 】
【 bọn họ về sớm mới ghê trứ! 】
【 đù má, hèn gì nãy mị ăn khuya thấy hai người ngồi kế bên quen mắt quá, thì ra thật sự nè! 】
【 cho nên thầy Tịch ban nãy cúi đầu nói chuyện với Bạch Khởi là đang hỏi chút nữa ăn gì sao? Awnn có hơi thở sinh hoạt đời thường qué 】
【 trên đài hát hát múa múa, xung quanh oanh oanh yến yến, ai cũng đều hướng mắt lên sân khấu... chỉ có thầy Tịch là lo lắng vợ bé nhỏ nhà mình có đói bụng hay không... Đuma quá ngọt! 】
Khi Thượng Quảng đưa hai người Bạch Khởi đến dưới lầu, điện thoại của hắn cũng vừa lúc vang lên.
"Anh Tịch, hai người đi trước, em nghe điện thoại."
Bạch Khởi gật gật đầu, xách theo một mớ đồ ăn cùng xuống xe với Tịch Thừa Quân.
Bên này Thượng Quảng nghe điện thoại, đối phương nói: "Anh Thượng, thật ngại quá, trễ rồi mà em còn gọi cho anh nữa. Anh Tịch không phải đang nhận show về các cặp đôi sao? Anh có thể giúp em, show mẹ chồng nàng dâu, anh Tịch nhận luôn được không?"
Thượng Quảng: "......"
Thượng Quảng: "Cậu thật sự là có gan hùm mật gấu mới dám gọi cho tôi hỏi thế đấy!" Sau đó cúp máy cái rụp.
Mà bên đây, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đang đi lên lầu 6. Ngay khi cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặc áo POLO, trong tay xách theo chày cán bột, vẻ mặt hung hung dữ dữ đứng đợi ở đó.
"Tiểu Tịch đúng không?" Người đàn ông trung niên mở miệng.
Tịch Thừa Quân nhận ra được, đây là ba của Bạch Khởi.
Tịch Thừa Quân hơi nắm chặt ngón tay, trên mặt nở nụ cười: "Chào chú, cháu là Tịch Thừa Quân, lần đầu tiên gặp mặt..."
Ngay khi ba Bạch mang vẻ mặt ngông nghênh mà bước tới, chuẩn bị cười lạnh một cái, tính toán ra oai phủ đầu.
Bạch Khởi đã đi lên phía trước một bước: "Tôm hùm, ba ăn hay không ăn? Không ăn, con cho gâu gâu nhà hàng xóm ăn..."
Nụ cười lạnh của ba Bạch chưa kịp biểu diễn: "...Con cho gâu gâu nào ăn đó? Ăn ăn ăn! Đưa đây cho ba! Không được ném."
Bạch Khởi: "Vậy thì còn nhiều chuyện đứng đây làm gì nữa á? Mau vào mau vào, ở ngoài lạnh. Túi rất nặng, con cầm một hồi còn thấy đau nữa này."
Ba Bạch nhanh chóng cúi người nhận lấy: "Đưa ba đưa ba!"
Cái gì mà ra oai phủ đầu đồ, cái gì mà cười lạnh đồ, tất cả đều bị mấy con tôm hùm đè đến nghẹn.
Tịch Thừa Quân im lặng trong hai giây, sau đó lại nở nụ cười, đáy mắt dao động cảm xúc mãnh liệt.
Bạch Khởi là thật sự sợ ba nhà mình không cho người ta mặt mũi.
Người chiếm tiện nghi là cậu đó!
Vì vậy cậu suy nghĩ một chút, chủ động đưa tay ra, dứt khoát móc lấy ngón tay của Tịch Thừa Quân rồi dẫn người vào phòng, dù sao cậu cũng không để cho ba Bạch có cơ hội tác oai tác oái được.
"Ba mẹ cứ ăn từ từ nha, hai con ăn no rồi, đi nghỉ ngơi đây." Bạch Khởi nói xong, thuận tay đóng cửa lại.
Ba Bạch lẩm nhẩm trong miệng oán giận vài câu, Tịch Thừa Quân không nghe được quá rõ ràng.
Nhưng tất cả điều này dễ dàng hơn anh nghĩ.
Thậm chí... gặp phụ huynh, còn có vẻ rất thú vị.
Một ngày này quả thật rất mệt mỏi.
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ đều có thể nghe thấy tiếng vỗ bàn ầm ầm cách cửa phòng.
Bạch Khởi mơ mơ màng màng mở mắt ti hí nói: "Có lẽ đang băm nhân sủi cảo đó." Nói xong, nhằm để giảm tiếng ồn ngoài kia, cậu quay đầu một chút liền chui rúc vào trong ngực của Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Anh nâng tay lên bịt chặt tai Bạch Khởi, sau đó bất giác rũ mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên trong lòng anh thêm hồi lâu.
Một lần nhắm mắt, liền ngủ thêm được nửa tiếng mới hoàn toàn tỉnh hẳn.
Bạch Khởi lồm chồm ngồi dậy, thấp giọng lí nhí nói với Tịch Thừa Quân: "Tôi có một giấc mơ."
Tịch Thừa Quân hỏi cậu: "Em mơ thấy gì?"
Bạch Khởi: "Tôi mơ có người bóp đầu tôi."
Tịch Thừa Quân: "......"
Bạch Khởi mặc vội chiếc áo khoác, nhanh chóng mở cửa ra ngoài.
Tịch Thừa Quân theo sát cậu ở phía sau, vừa ra ngoài liền thấy Tô Mỹ Nhàn đang làm nhân thịt, trong khi ba Bạch đang cầm chày cán bột.
Bạch Khởi đến gần.
Tịch Thừa Quân vẫn có thể nghe thấy cậu hung hung dữ dữ mà hỏi ba mình: "Tối hôm qua ba xách cây chày cán bột đứng ở ngoài làm gì đó?"
Ba Bạch nhịn không được nói: "Ba đây chỉ nghĩ liệu người kia của con có đói bụng hay không, còn tính làm dĩa bánh ướt cho cậu ta nữa đó?"
Trái tim của Tịch Thừa Quân hẫng mất một nhịp.
Bạch Khởi sẽ bảo vệ anh, em ấy thật sự rất ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.