Kết cục chính chủ tự tay viết (Fanfic)
-
Khi Thượng Quảng gọi điện thoại đến, đoàn người Bạch Khởi vừa mới trở về nhà.
Ba Bạch xắn tay áo lên, bắt đầu nấu cơm.
Trên tay ông còn cầm theo chiếc radio, bên trong đang bật bản 《 Phương Đông Hồng* 》, ông còn hát vu vơ theo hai câu, nhưng bởi vì quá khó nghe, Tô Mỹ Nhàn liền truyền lệnh câm miệng.
Tịch Thừa Quân rửa tay xong đi ra, nhìn thấy Bạch Khởi đang điều khiển remote TV, cậu cũng không ngẩng đầu lên mà đưa điện thoại cho anh: "Anh Tịch, anh có điện thoại."
Tịch Thừa Quân trả lời một tiếng, nhận điện thoại rồi nhấn nút nghe máy.
"Anh Tịch..." Giọng điệu Thượng Quảng có hơi gấp.
"Ừ, cậu nói đi."
Thượng Quảng nghe được giọng nói vững vàng của Tịch Thừa Quân, bất giác bản thân cũng thả lỏng hơn, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng toàn bộ những lời định nói đều nuốt xuống, chỉ nói một câu: "Anh Tịch, anh xem thử tin mới hôm nay đi."
Tịch Thừa Quân đáp: "Được."
Cứ như vậy tạm thời cúp máy.
"Anh Tịch có chương trình mới sao?" Bạch Khởi thuận miệng hỏi một câu. . Bạ𝗇 đa𝗇g đọc tru𝓎ệ𝗇 tại -- 𝑇RÙM𝑇RU𝗬 ỆN.𝑣𝗇 --
"Không phải." Tịch Thừa Quân vừa nói vừa mở trang Weibo, rất nhanh liền có thể tìm được tin tức mới nhất.
Bạch Khởi vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi chỉnh xong kênh TV, cậu đi tìm hạt dưa cùng kẹo, còn lên tiếng hỏi: "Anh Tịch, anh thích ăn hạt dưa vị caramel hay là vị muối biển?"
Tịch Thừa Quân cũng không ngẩng đầu lên, trả lời: "Cả hai tôi đều ăn được."
Anh lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Thượng Quảng.
Tịch Thừa Quân:【 Trước đây từng gửi văn bản luật sư đối với những người mắng Bạch Khởi, không phải đã có kết quả rồi sao?* 】
Tịch Thừa Quân:【 Dùng tài khoản Weibo phòng làm việc đăng lên 】
Thượng Quảng:【 Sau đó? 】
Tịch Thừa Quân:【 Sau đó tôi muốn cùng Bạch Khởi xem TV 】
Thượng Quảng:【... 】
(Lời Editor: Liệu bạn còn nhớ hay bạn đã quên, nhắc lại một chút, Tịch Thừa Quân từng âm thầm gửi những thư luật sư và đơn khiếu nại cho những người gửi tin nhắn riêng mắng chửi Bạch Khởi - Chương 19.)
Quá quan tâm sẽ không đủ lý trí để xử lý, Thượng Quảng chính là bị như vậy.
Bởi vì tất cả mọi thứ của Tịch Thừa Quân đều quá sạch sẽ, cũng chính từ khi thực hiện hợp đồng kết hôn này, Thượng Quảng liền ăn không ngon ngủ không yên, lo bữa nay lo bữa mai, cứ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tịch Thừa Quân... Nhưng lại quên mất rằng, đặt ở giới giải trí, chuyện này vốn không phải là cái gì to tát.
Thượng Quảng lẩm bẩm: "Thôi được rồi, vậy mình cũng xem TV."
Chương trình Xuân Vãn còn chưa bắt đầu.
Bạch Khởi không có gì để xem, cậu đành lấy nội dung chương trình Xuân Vãn mà Tịch Thừa Quân tham gia ghi hình chiếu lại một lần.
Hai người cùng nhau ngồi trên ghế, cắn hạt dưa, không khí đón Tết vô cùng ấm áp.
Nếu anti-fan nhìn được cảnh này, sẽ tức đến mức bật ngửa.
Bạch Khởi cắn cắn hạt dưa chưa đến mười phút, liền lè lưỡi ra: "Hơi mặn á."
Tịch Thừa Quân cúi đầu nhìn xuống, thấy trên lưỡi cậu vẫn còn ít muối chưa rang, trong như pha lê, dựa gần hơn nữa liền phát hiện một chút hồng hồng của đầu lưỡi.
Trong đầu Tịch Thừa Quân đột nhiên nổ bùm bùm bùm.
Anh bóp mạnh hạt dưa trong tay một cái "rắc", vỏ hạt dưa và hạt dưa bên trong đều vỡ nát.
Tịch Thừa Quân trầm giọng nói: "Vậy thì em đừng ăn nữa."
Bạch Khởi gật gật đầu: "Em ăn kẹo đây. Anh muốn ăn không?"
Tịch Thừa Quân không nhúc nhích, liếc nhìn đĩa kẹo cách đó không xa hỏi: "Em đút cho tôi ăn nhé?"
Bạch Khởi vốn dĩ muốn nói, ba mẹ không có thấy chúng ta đâu.
Nhưng khi lời đã đến bên miệng đều bị cậu nuốt xuống. Cậu cúi đầu nhìn nhìn hai tay của Tịch Thừa Quân, bên trái hạt dưa, bên phải cũng hạt dưa.
Bạch Khởi đứng dậy lấy kẹo, hỏi: "Anh ăn kẹo nào ấy?"
"Vị nào tôi cũng ăn được."
Thật là dễ nuôi mà.
Bạch Khởi chép miệng ra điều hài lòng lắm, cậu từ bên trong đào tới đào lui lấy được vị chocolate, bóc giấy gói kẹo ra, đưa tới bên môi Tịch Thừa Quân, Tịch Thừa Quân rũ mắt, cắn lấy viên kẹo.
Trong lúc đó, môi anh cũng chạm vào ngón tay của Bạch Khởi.
Anh phát hiện đầu ngón tay của Bạch Khởi cũng được phủ một tầng hồng nhạt ngọt ngào như thế.
Móng tay được cắt tỉa cẩn thận, có thể nhìn thấy một hình lưỡi liềm màu trắng tinh xảo trên đó.
Bàn tay của Bạch Khởi cũng rất đẹp.
Bạch Khởi đột nhiên nhanh chóng rút tay về, quay đầu lại nói: "Tay của em có phải hơi lạnh hay không?"
Tịch Thừa Quân cắn lấy viên kẹo trong miệng, ánh mắt vẫn như cũ mà dán lên sườn mặt của Bạch Khởi. Kẹo chocolate được phủ một lớp siro lá phong, chỉ cần vừa đưa vào miệng liền có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào ấy.
Sự ngọt ngào này như một cơn nghiện mà cuốn lấy anh, trong phút chốc, anh có cảm giác như chính mình đang cắn một Bạch Khởi trong miệng, dùng hàm răng mà nhẹ nhàng nghiền nát, dùng lưỡi mà dịu dàng đảo quanh, bóc đi từng tầng lớp vỏ bọc ngọt ngào, để chân chính cảm thụ sức hấp dẫn tinh khiết nằm sâu trong đó.
Tịch Thừa Quân mơ hồ lên tiếng: "Tay em không lạnh."
Bạch Khởi: "Ò."
Cậu phát hiện bầu không khí hôm nay có chút kỳ lạ.
Không nói rõ được nó kỳ lạ ở chỗ nào, nhưng cậu cảm thấy có gì đó rất khang khác với trước đây. Cậu rõ ràng rất biết cách tạo đề tài khi nói chuyện cùng Tịch Thừa Quân mà... Có thể vô cùng dễ dàng mà gợi chuyện ấy...
Bầu không khí vẫn ngưng trụ như vậy cho đến khi ba Bạch hét lớn: "Thịt kho tàu! Mau mau, nóng hổi vừa thổi vừa ăn, ăn trước một miếng! Bạch Khởi đến lấy đi!"
Bạch Khởi nhanh chóng đứng dậy: "Anh Tịch, để em thử trước cho anh."
Bạch Khởi bước nhanh đến bàn ăn, cầm lấy một cái bát to, đặt một miếng thịt kho tàu vào trong đó, sau đó quay đầu đi tới bàn nhỏ cạnh sô pha.
Cho đến khi cậu vừa đặt mông ngồi xuống ghế.
Tịch Thừa Quân đột nhiên mở ra lòng bàn tay, hỏi: "Em muốn ăn không?"
Ăn cái gì cơ?
Bạch Khởi nhìn xuống.
Mới phát hiện Tịch Thừa Quân dùng giấy bọc, gói toàn bộ hạt dưa mà anh đã bóc vỏ sạch sẽ.
Cũng đã từng như vậy, khi cậu còn rất nhỏ rất rất nhỏ, mẹ đã kiên nhẫn bóc cho cậu một nắm, còn có đậu phộng rang muối ớt và hạt bí. Lúc ấy chỉ cần vừa ngẩng đầu lên, toàn bộ liền rơi vào trong miệng cậu. Đó là lần đầu tiên cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc "dạt dào" khi còn là một đứa trẻ.
Sau này lớn hơn, mẹ bận phụ giúp ba, không còn thời gian ngồi yên lặng bóc hạt dưa nữa.
Bạch Khởi liếm liếm môi: "Em ăn."
Cậu đổi miếng thịt kho tàu của mình với Tịch Thừa Quân.
Bạch Khởi, giống như khi cậu còn nhỏ, đều bỏ tất cả hạt dưa vào miệng trong một hơi.
"Còn mặn không em?" Tịch Thừa Quân hỏi.
Trái tim Bạch Khởi đột ngột tăng nhanh hơn một nhịp, cậu ngậm toàn bộ hạt dưa bùi bùi trong miệng, vừa lắc đầu vừa lúng búng nói: "Không mặn nữa, rất thơm, rất ngon."
Tịch Thừa Quân đáp: "Ừm."
Sau đó, không còn âm thanh nào nữa.
Bạch Khởi ngồi đó một lúc.
Ba Bạch bưng món ăn tiếp theo ra, cậu lại đứng dậy, lao vào bàn ăn.
Ba Bạch và Tô Mỹ Nhàn bận rộn trong bếp cho đến 8:30 tối, Xuân Vãn cũng bắt đầu chiếu rồi, bọn họ mới hoàn thành xong các thứ.
Chiếc bàn nhỏ đều chứa đầy các món ăn truyền thống ngày Tết.
Máy sưởi bật lên, mùi thơm của thức ăn được khuếch tán từ từ khắp căn phòng.
Điện thoại trong túi của Bạch Khởi rung lên hai lần, chưa kịp lấy ra, ba Bạch đã hỏi: "Khởi Khởi, con uống gì?"
Bạch Khởi: "Ba cho con nước trái cây đi."
Ba Bạch lấy nước cho từng người một, Tịch Thừa Quân cũng nằm trong số đó.
Ông hít sâu một hơi, ánh mắt không nhìn Tịch Thừa Quân, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Lại thêm một năm nữa cả nhà bên nhau cùng đón tân niên... Trước hết nâng ly chúc mừng nào."
Tịch Thừa Quân thấp giọng nói: "Chúc năm mới bình an."
Anti-fan lúc này còn đang ngóng mỏ chờ chính chủ trả lời.
Những người qua đường được mở mang đầu óc, thiếu điều viết xuống câu chuyện ảnh đế bá đạo Tịch Thừa Quân yêu không được Bạch Khởi liền dùng mọi thủ đoạn rước người về nhà.
Anti-fan tức giận đến nỗi lỗ mũi phình bong bóng.
【 ha hả chính chú không trả lời, là vì gì? Sợ quá hả? Không dám nói? 】
【 Đối tượng kết hôn của Tịch Thừa Quân là loại người như vậy, gia đình cậu ta khiến công trình gặp sự cố, fans Tịch vẫn nhịn được? 】
Đúng thật có một số fans của Tịch Thừa Quân hơi dao động.
Nhưng hiện tại fans trong nước đang hỗn loạn, để quản lý fans tốt hơn, một số phòng làm việc sẽ liên hệ với cộng đồng fans thường xuyên. Hiện tại, fandom của Tịch Thừa Quân vô cùng vững vàng, bên dưới muốn khuấy cho đục nước cũng không phải chuyện dễ.
Không chỉ vậy, fans CP cũng không nhịn được mà đứng ra, đi đầu vẫy lên ngọn cờ trào phúng bọn họ.
【 đừng post nữa, là máy đọc à? Toàn một lũ copy paste, 9 năm giáo dục bắt buộc để dưỡng thành một người như vậy à? 】
Anti-fan xem xong, khí nóng tràn lên đầu.
【 Tôi đệt! Phòng làm việc đăng văn bản! Mau mau mau xem đi...】
Trong bình luận có người hô to một tiếng.
Anti-fan vừa thấy liền kéo nhau chạy thục mạng.
【 đây là gì? Dán cái danh sách là như nào? 】
【 không đăng thì thôi, đăng một cái đăng mịe cái bản án lên! 】
【 quỷ tha ma bắt tụi bây ơi, đây là trước đó, lúc mới vừa kết hôn, mấy người nhắn tin mắng Bạch Khởi nè mấy má... Trước giờ vẫn luôn không công bố, văn bản luật sư cũng không công khai, liền lặng lẽ mà đem người tố cáo hàng loạt. Thầy Tịch hành đồng ngầu vãi nồi, nể thầy! 】
【 trên mạng có ghi hình lúc thẩm vấn á, tuy rằng đánh xen xọt nhưng cũng nghe được hòm hòm á!】
【 thấy được rồi chời ạ a a a thầy Tịch mời nguyên một đoàn luật sư XM luôn, này là lấy dao mổ trâu giết gà đó! 】
【 lúc này đăng lên, chính là đơn giản nói một câu: thầy Tịch is watching mấy người, biết khôn mà ăn nói khép nép vào, nghe hôn? 】
Anti-fan chắc cũng không ngờ rằng "tình yêu" của Tịch Thừa Quân dành cho Bạch Khởi lại "sâu đậm" đến mức này, trong lúc nhất thời tần suất xuất hiện của những lời ồn ào cũng giảm hẳn.
Tài khoản marketing chung quy cũng rén chết mịe.
Ông đây vừa mới từ góc xó xỉnh đi tới, còn chưa kịp ăn cơm, liền tìm tìm kiếm kiếm mà lôi ra được mấy tấm ảnh Bạch Khởi khi còn là thiếu gia nhà giàu... Vậy ông đây có nên đăng lên hay không? Thật sự có chút bối rối chạm tim ông rồi...
Bình thường những người nổi tiếng đều thích phát mấy công văn luật sư, nó cũng chẳng có bao nhiêu lực sát thương, kỳ thực trong lòng bọn họ cũng biết. Nhưng Tịch Thừa Quân thì khác... Anh ấy không bao giờ làm việc trên bề mặt thôi đâu.
Bên này Bạch Khởi ăn cơm tất niên đến vui vẻ, cả nhà ba người ôm bụng dựa vào ghế sô pha, lười biếng tiếp tục xem Xuân Vãn.
Chỉ có Tịch Thừa Quân thì phong cách không giống lắm.
Dáng người vẫn như cũ, đĩnh bạt đích tùng thụ*.
Đĩnh bạt đích tùng thụ (挺拔的松樹), đây là một thành ngữ, ý chỉ dáng dấp thẳng đứng, cao chót vót như cây tùng. Mấy chương đầu mình có chú thích, ở đây mình để nguyên thành ngữ thuận câu nha.
Bạch Khởi quay đầu nhìn thoáng qua, lòng thầm nói, chẳng trách thỉnh thoảng trên mạng nói rằng thầy Tịch hoàn mỹ cứ như một hình nộm.
Thầy Tịch người nộm đang ở một bên cùng Tô Mỹ Nhàn nói chuyện phiếm vài câu.
Bất kể bọn họ nói về nghệ sĩ nào trên TV, Tịch Thừa Quân đều có thể tiếp chuyện.
"Nghệ sĩ này, hát không đúng nhịp kìa..."
Tịch Thừa Quân: "Ca sĩ này thích rượu bia, thuốc lá, còn thường xuyên ra vào bar club, chỉ lo ăn chơi sa đoạ, không rèn luyện kỹ năng, đúng thật trình độ không còn như xưa."
"Tiểu phẩm này diễn gượng gạo quá."
Tịch Thừa Quân: "Diễn viên này đã sử dụng sai phong cách biểu diễn..."
Còn có cái gì mà... "Hai nghệ sĩ này thật ra không thích nhìn mặt nhau." "Diễn viên này đóng cảnh khóc cứ như cười."
Ngay cả ba Bạch cũng nói chuyện với anh đến vô cùng thích thú. Lần đầu tiên ông ấy cảm thấy mình mở ra cánh cửa mới của giới giải trí, nhìn thấy một khía cạnh thực tế và thú vị hơn.
Bạch Khởi nghe một hồi cũng hơi kinh ngạc.
Trưởng thành, nội liễm, ưu nhã, hoàn mỹ cho hình tượng vị thần tối cao không vướng bụi trần chỉ dõi mắt nhìn đến chúng sinh bên dưới, thế mà thầy Tịch thật sự biết rất nhiều tin bát quái! Mà còn nhớ rõ mồn một! Còn nói người ta khóc như cười! Độc miệng như vậy luôn!
Bây giờ trên TV xuất hiện một diễn viên cũ.
Tô Mỹ Nhàn mới vừa cười nói: "Người này đóng phim võ thuật cách đây hai năm rất đẹp, khi đó chúng ta cũng thích hắn lắm, hiện tại cũng già đi rồi..."
Tịch Thừa Quân ngay lập tức trả lời: "Dì có muốn một bức ảnh có chữ ký không? Nếu dì muốn, cháu có thể lấy giúp dì."
Hoà hợp lại còn rất săn sóc.
Bạch Khởi bất giác nảy ra một suy nghĩ kỳ quái, nếu Tưởng Phương Thành mới là người cậu dẫn về nhà... thì có lẽ hắn sẽ lật bàn lên, lãng phí một phen công lao nấu nướng của ba.
Bạch Khởi đè lại ý nghĩ quái gở này, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
Tịch Thừa Quân vốn đang câu được câu chăng nói chuyện với ba mẹ Bạch Khởi, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy động tác của cậu, anh lập tức dừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm.
Là tin nhắn của Khâu Tư Xuyên gửi đến.
Bên dưới còn có mấy tin nhắn của bạn cùng phòng trong ký túc xá, chưa kịp click mở thì thấy một loạt dấu chấm than chỉnh tề ngay ngắn.
Bạch Khởi trước tiên mở tin nhắn của Khâu Tư Xuyên.
【 cậu vẫn ổn chứ? 】
Hử? Sao đột nhiên lại hỏi câu này nhỉ?
Bạch Khởi sửng sốt một chút, sau đó quay đầu mở Weibo.
Nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
...Ăn dưa ăn đến dưa của nhà mình luôn rồi.
Bạch Khởi đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Tịch Thừa Quân mỉm cười lịch sự với ba mẹ Bạch, sau đó vào theo.
Bạch Khởi lướt lướt Weibo, không tìm được người mắng cậu, mà trước tiên thấy Weibo của Khâu Tư Xuyên cùng rất nhiều người khác.
@ Khâu Tư Xuyên: Bớt đọc tin nhảm, xem nhiều sách hơn, nếu không được nữa có thể đi ngủ sớm.
Khu bình luận rất nhiều fans kinh ngạc nói: 【 đây là lên tiếng bênh vực Bạch Khởi sao 】
【 bữa giờ không thấy phát Weibo, lần gần nhất liền phát tin này? 】
Khâu Tư Xuyên gần đây đã dần lấy lại phong độ thông qua một số chương trình giải trí, phần bình luận của hắn cũng đã trở nên sôi động hơn.
Bạch Khởi mím môi dưới, tiếp tục lướt Weibo.
Phát hiện ra trong kỳ ghi hình đầu tiên của chương trình, một số nhân viên hậu trường nhận được không ít thành tựu sau màn bình luận ấy, cũng đã lên tiếng giúp cậu nói chuyện.
Như Vương Miêu Phong vừa đăng một tấm ảnh, trên tấm ảnh viết: "Bạn có biết tại sao ông của Tiểu Minh sống lâu không?*"
Phía dưới có fans trả lời: 【 bởi vì đất nước hoà bình ấm no hạnh phúc? 】
Có người qua đường nhịn không được thở dài: 【 tôi thật sự không ngờ tới, Vương Miêu Phong bị Bạch Khởi đánh mấy cái trên sân băng cầu nhưng vẫn còn lý trí như zậy 】
【 cười ẻ. Tuy rằng bị ăn đánh trong sân băng cầu nhưng bây giờ đang bạo hồng đó! 】
Lướt xuống một chút, còn thấy được Weibo của Hạ Dương.
Hắn so với Khâu Tư Xuyên còn ngắn gọn cục súc hơn.
Trực tiếp đăng: Đừng bịa đặt fans chân ái của tôi.
Khu bình luận liên tục ha ha ha.
【 tuyệt lắm chàng trai trẻ, còn cường điệu fans chân ái của tôi nữa chứ. Thầy Tịch mà nhìn thấy chắc hẳn không chỉ mười giáo sư đâu, cấp thêm mười người nữa đó! 】
【 a a a anh Hạ, anh đây là đang đạp vô bãi bom mang tên thầy Tịch đó!!! 】
Bạch Khởi vừa nhìn thấy đến đây.
Tịch Thừa Quân đã mở cửa bước vào, anh tưởng rằng sẽ thấy Bạch Khởi đang yên lặng mà rơi nước mắt, nhưng kết quả lại nghe được tiếng cười.
Tịch Thừa Quân gần như nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi.
"Bạch Khởi, em đã xem tin tức chưa?" Tịch Thừa Quân lên tiếng hỏi.
Bạch Khởi gật đầu, quay đầu nhìn anh: "Sao anh lại vào đây?"
Tịch Thừa Quân mím môi dưới không phát ra tiếng, chỉ nhìn Bạch Khởi.
Anh đang nghĩ, có lẽ, anh có thể... ôm Bạch Khởi một cái? Một cái ôm trong thời điểm như vậy sẽ vô cùng tự nhiên...
Bạch Khởi: "A, Thầy Tịch đang tính an ủi em sao? Em không có sao hết nha! Nhà em 800 năm trước đã phá sản, khi ấy em đã sớm chấp nhận! Lúc lão Đổng ở trên cười nhạo nhà em, ba ba sẽ còn hơi tức giận, cứ nghĩ lão kiếm chuyện với nhà em miết..."
"Em cảm thấy thời điểm học cấp ba cực kỳ sáng suốt, trồng trọt nấu ăn này kia học xong hết, chỉ cần em nghĩ đến mấy chuyện đó, dù nghèo đến đâu, cũng không còn sợ. Hơn nữa em vẫn còn có nhà để ở mà."
Thiếu niên mà anh quan tâm lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng kể về quá khứ không mấy khả quan của mình.
"Mặc dù năm nay có chút khó khăn thật, chủ yếu cũng vì vấn đề tiền bạc, nhà cũng vì chuyện học thạc sĩ của em mà rối rắm mấy bận... Nhưng tất cả giải quyết hết rồi! Vẫn là thầy Tịch giúp em giải quyết hết!" Bạch Khởi nói đến câu này, liền quay sang Tịch Thừa Quân cười một cái.
Thiếu niên trước mặt anh vẫn luôn tốt đẹp, tươi cười rực rỡ.
Giống như một quả trái cây mọng nước, thanh thuần mà vô cùng dịu ngọt.
Một chút như vậy thôi, liền chọc nát trái tim anh rồi.
"Em không tức giận sao?" Tịch Thừa Quân nghĩ đến những lời nói của anti-fan, dưới đáy lòng ức chế một dòng cảm xúc mãnh liệt bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bộc phát.
Bạch Khởi: "Tại sao phải tức giận? Anh đang nói về mấy tên anti-fan đó sao? Em chỉ nghĩ thế này thôi, em ở nhà ăn cơm xem TV đến vui vẻ, bọn họ thì vội vội vàng vàng chuyển từ chiến trường này sang chiến trường kia. Ăn cơm cũng không ngon, TV cũng không xem được. Qua năm mới còn phải lạch cạch gõ bàn phím. Bên trái thì cùng fans nhà khác đấu võ mồm, bên phải thì phòng làm việc đăng văn bản thanh minh. Thế là hết một ngày giao thừa. Nếu nói như vậy, là em tốt hơn hay bọn họ tốt hơn?"
"......" Tịch Thừa Quân dở khóc dở cười.
Bạch Khởi nói xong, ngồi vào bàn học, mở notebook ra, bắt đầu đánh máy.
Tịch Thừa Quân nói: "...Em muốn đăng Weibo để phản hồi tin tức sao? Em không cần làm, bên phía Thượng Quảng sẽ xử lý."
Bạch Khởi: "Em không có. Em đã đọc mấy mẩu chuyện mà bọn họ viết... Em nghĩ nghĩ, hay là để em viết thay bọn họ đi!"
Tịch Thừa Quân: "Em nói mẩu chuyện gì?"
Bạch Khởi đưa điện thoại cho anh.
Tịch Thừa Quân nhìn xem, ngay lập tức thấy được đoạn viết về phòng tối thể loại ABO... Xem đến hoa cả mắt.
Bạch Khởi xắn tay áo nói: "Để chính chủ viết kết cục của fanfic! Về sau chắc chắn sẽ không ai tin là anh đến thuê em..."
Tịch Thừa Quân: "......"
Bạch Khởi, em thật là...
Tịch Thừa Quân ngồi xuống sát bên cạnh cậu, trầm giọng nói: "Bạch Khởi."
"Em nghe?" Bạch Khởi không quay đầu lại, cậu còn đang vắt óc mà nhớ lại chính mình đã đọc qua các thể loại truyện về người vợ nhỏ như thế nào, hợp đồng hôn nhân, cưới trước yêu sau linh tinh các thứ từ đủ loại trang web.
Bàn tay thì không ngừng gõ phím cạch cạch.
Mình thật sự quá tuyệt vời, mình còn phải tự nể mình nữa mà.
Bạch Khởi nghĩ thầm.
Tịch Thừa Quân trầm giọng nói: "Tôi sẽ xử lý chuyện này dứt điểm."
_______________
Chú thích:
- Phương Đông Hồng (The East Is Red 1964): https://www.youtube.com/watch?v=HwFt6YH2t74
- Ông nội của Tiểu Minh: đây là một câu chuyện vui bên Trung Quốc. Câu chuyện như này: Có một người thanh niên nhìn thấy cậu bé tên là Tiểu Minh đang ngồi ăn kem, người thanh niên này đi đến nói rằng: "Thời tiết này không tốt để ăn kem đâu!". Tiểu Minh trả lời: "Ông của cháu có thể sống đến 103 tuổi đó!", người thanh niên nghe vậy hỏi lại: "Là vì ăn kem à?". Tiểu Minh đáp: "Không phải, là vì ông cháu không quan tâm đến chuyện người khác!". Ngụ ý câu chuyện là, ông của Tiểu Minh sống thọ như vậy là không đi soi mói chuyện người khác. Từ đó bên Trung Quốc truyền nhau câu nói "Có biết tại sao ông của Tiểu Minh sống lâu không?" dùng để chỉ những người hay soi mói, nhiều chuyện. Câu chuyện nhỏ này có nhiều phiên bản, đây là phiên bản mình biết nha.