Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

Chương 50:




Các loại cảm xúc hỗn tạp trộn chung một chỗ thành một loại mùi vị mờ ám, hai người ai cũng chưa kịp xác định nó là gì thì đã vội vã thu tầm mắt lại, cúi đầu làm bộ mình đang bề bộn công việc.
=================
Hứa Thừa Hạo không trả lời ngay, anh ngồi tựa vào ghế, ngón tay lười biếng gõ gõ tay vịn, rơi vào trầm tư.
Đối với thái độ của Giang lão gia, anh không ngạc nhiên chút nào, dù sao mặt mũi cũng chẳng có giá trị trên thương trường, đến cả Nguyễn Thần Hiên cũng biết tiến lùi, chọn hợp tác với anh trong thời khắc nguy cấp; loại người từng trải như Giang lão gia tự nhiên cũng biết đạo lý này.
Anh nghĩ rốt cuộc nam chính đã ép giá thành dạng gì, mà để Giang lão gia phải tự mình ra trận, vừa cậy mình lớn tuổi vừa tự vứt mặt mũi…
Nhưng mà có thể chắc chắn, ép giá càng ác liệt thì Hứa Thừa Hạo lại càng có lợi, dù sao hợp đồng thứ hai giữa anh và nam chính vẫn còn ở đây, nam chính ép giá lấy được lời, anh cũng đồng thời hưởng được hoa hồng từ phần lời đấy. Nếu có thể làm cho cả nam chính lẫn Giang gia cùng bị rút máu, Hứa Thừa Hạo dĩ nhiên sẽ không phá hỏng.
…Anh phải nghĩ một cái cớ thích hợp để chặn Giang lão gia.
Trong lúc trầm tư, Giang lão gia ở đầu dây bên kia tự cho rằng động tác của ông có hiệu quả, ông lại mở miệng hỏi lần nữa: “Hứa tổng nghĩ thế nào?”
Hứa Thừa Hạo hoàn hồn, cố ra vẻ trầm ngâm: “Giang gia gia thân là trưởng bối tự mình ra mặt, dĩ nhiên là cháu sẽ không làm khó Giang gia gia, dù sao cháu cũng hy vọng có thể hoàn thành hợp tác với tập đoàn Giang thị.”
“Nhưng mà…” Hứa Thừa Hạo đột nhiên đổi giọng: “Giang gia gia cũng không thể thấy Hứa gia bọn cháu dễ bắt nạt nên mới định tìm bọn cháu để dọn dẹp rắc rối, có phải không? Ít nhất là giá dự án bây giờ, nếu dựa theo giá bàn bạc lúc trước thì không có lợi lắm, ông nói phải không?”
Trong điện thoại yên tĩnh chốc lát, giọng nói già nua của Giang lão gia thêm mấy phần cứng ngắc: “Đây là do chúng tôi không cân nhắc chu toàn, nếu Hứa tổng cảm thấy không thích hợp, tập đoàn Giang thị có thể nhường sáu phần, Hứa tổng cảm thấy thế nào?”
Hứa Thừa Hạo cảm khái một câu: “Xem ra Giang gia gia vẫn không nỡ bỏ nhỉ.”
Giọng nói của Giang lão gia lập tức lạnh mấy phần: “A? Hứa tổng rốt cuộc vẫn không hài lòng, không bằng mời Hứa tổng tự mình nói xem dự án hiện tại đáng giá bao nhiêu mới thích hợp?”
Hứa Thừa Hạo cười khẽ một tiếng: “Không nhiều không ít, lúc trước Giang gia tăng giá thế nào, giờ lại để cháu hạ giá thế đấy đi, ông cảm thấy thế nào?”
Giang lão gia tức giận, cười ngược lại: “Bản lĩnh thừa dịp cháy nhà đi hôi của của Hứa gia thật là đời sau lợi hại hơn đời trước, quả thật để cho ông già này mở mang tầm mắt, lợi hại! Lợi hại!”
Hứa Thừa Hạo tỉnh rụi đáp trả: “Vẫn kém hơn Giang gia gia tự tay dạy dỗ Thường Minh, như nhau, như nhau.”
Vốn nghĩ bị châm chọc như vậy, Giang lão gia nhất định sẽ tức giận cúp điện thoại, nhưng đối phương im lặng một hồi lâu, lại nói: “Trước đây là Giang gia làm sai, theo lý phải nhượng bộ. Nhưng Giang gia chúng tôi cũng có ranh giới chịu đựng của bản thân, tôi tin Hứa gia cũng có cân nhắc của chính mình, không bằng chúng ta cùng thỏa hiệp, như vậy Hứa tổng có hài lòng chưa?”
Xem ra nam chính ép giá còn ác hơn cả thỏa hiệp… Hứa Thừa Hạo cười híp mắt, nắm manh mối trong tay, anh không nhanh không chậm nói: “Xin lỗi Giang gia gia, cân nhắc của Hứa gia bọn cháu chính là làm sao đàm phán được giá thích hợp. Nếu không, sau này ai hợp tác với bọn cháu cũng muốn được giá hời nhất, vậy Hứa gia chúng cháu còn buôn bán thế nào?”
Giang lão gia cười lạnh, nói: “Nếu Hứa tổng cũng biết quy tắc làm ăn, chắc cũng biết cắn miếng to dễ bị mắc nghẹn, có những lúc làm việc đừng quá tuyệt tình, lưu một con đường cho bản thân luôn giúp ta đi xa hơn so với gây thù chuốc oán!”
“Giống như Giang gia phải không?” Hứa Thừa Hạo đáp trả: “Cám ơn Giang gia gia đã chỉ bảo, cháu nhất định sẽ, học, tập, theo!”
Nói chuyện tới mức này, Hứa Thừa Hạo đã tỏ rõ thái độ – không hợp tác thì thôi, còn nếu hợp tác thì bàn lại giá cả đi, nói nhiều vô ích, dù ông là trưởng bối cũng không thể nể mặt mãi được.
Giang lão gia nhận ra tình huống, cũng không dài dòng nữa, nhanh chóng cúp điện thoại.
– dù sao người hay sử dụng chiêu này, thì nên biết lúc nào có tác dụng, lúc nào hết tác dụng, và dùng ở đâu thì tốt nhất.
Hứa Thừa Hạo suy tư trong chốc lát, anh cầm điện thoại lên, bấm số của ba Hứa.
Ba Hứa sau khi thoái vị liền bắt đầu cuộc sống dưỡng lão, mỗi ngày ở nhà không chăm sóc vườn cây thì dắt chó đi dạo, sống nhàn nhã tự tại – lúc Hứa Thừa Hạo gọi tới, ông đang dùng bữa xế với mẹ Hứa.
Mẹ Hứa bày ra tình mẫu tử dạt dào với đứa con trai lâu ngày chưa trở về nhà – ví dụ như đổi cuộc gọi thường thành gọi video, khoe cho con trai thấy điểm tâm ngọt mình tự làm!
Hứa Thừa Hạo xụ mặt xuống: “Hèn gì hai người muốn mở video, ba mẹ đối xử với con trai ruột như vậy được sao?”
Mẹ Hứa đắc ý nói: “Ai bảo con không về, mẹ gần đây đang nghiên cứu món ăn ngon, con không về thì ba con hưởng hết, con nhìn xem mẹ nuôi ba béo chưa này.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Con bận mà, dạo này bận sứt đầu mẻ trán… Đúng rồi, lần này con gọi điện là muốn bàn với ba mẹ chuyện Giang gia một chút.”
Hứa Thừa Hạo đơn giản kể rõ tất cả mọi chuyện phát sinh từ dự án, rồi nghiêm túc nói: “Con với Giang gia gia vừa nói chuyện xong, dù sao cãi nhau cũng không vui, bây giờ con nói cho ba mẹ coi như là báo trước, hy vọng lúc Giang gia gia tìm ba mẹ, hai người đừng để bị lừa, cũng nhất thiết đừng đáp ứng nhúng tay chuyện lần này…”
“Còn có ba, Giang lão gia có nhân mạch nào chắc ba biết rõ nhất, ba giúp con đề phòng, còn ông nội tuổi đã cao, vẫn luôn ở nước ngoài dưỡng sinh, chuyện như thế này cũng không cần cho ông biết.”
Hứa Thừa Hạo dặn dò một lượt hết tất cả mọi thứ anh có thể nghĩ tới, chắc chắn không bỏ sót gì, sau mới tổng kết: “Tạm thời chỉ có như vậy… Nếu có chuyện gì, con sẽ báo cho hai người.”
Ba Hứa gật đầu một cái, nói: “Yên tâm, chuyện này vốn là Giang gia thua lý, Giang lão gia cũng chịu bỏ mặt mũi, ba còn có gì để cố kỵ nữa. Chỉ cần ông ta dám tìm đến cửa, xem ba nói chuyện với ổng ba ngày ba đêm, giảng đạo lý cho nghe.”
Hứa Thừa Hạo vỗ tay, nói: “Chính là khí thế này! Vậy được, trong nhà để ba trông, công ty để con đối phó.”
Ba Hứa tán dương: “Thằng nhóc thúi này tiến bộ không ít.”
Tranh đấu trên thương trường cho tới bây giờ, không ai sẽ thông cảm với kẻ yếu, bọn họ chỉ biết kết giao với phe thắng lợi. Cũng giống như chuyện dự án lần này, Giang Thường Minh mới nhậm chức không bao lâu đã bị Hứa Thừa Hạo nghiền ra bã, không có ai sẽ thương cảm Giang Thường Minh, ngược lại, họ sẽ tán dương Hứa Thừa Hạo có thủ đoạn cao minh, năng lực siêu phàm.
Chắc hẳn không bao lâu nữa, anh sẽ được tán dương ở khắp mọi nơi, người người đều hâm mộ Hứa gia có một người thừa kế với năng lực xuất chúng. Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đấy, ba Hứa liền sướng hết cả người, vừa đắc ý vừa kiêu ngạo khen ngợi: “Làm không tệ!”
Hứa Thừa Hạo cười một tiếng, anh thầm nghĩ tất cả đều là nam chính và nam phản diện đấu đá nhau, chẳng có quan hệ gì với anh.
Ý nghĩ vừa toát ra trong đầu, Hứa Thừa Hạo chợt nhìn thấy nửa gương mặt tuấn tú của ai đó bất ngờ nhô ra trong khung camera nhỏ của mình, hắn đang hơi cau mày quan sát điện thoại di động.
Hứa Thừa Hạo quay phắt lại, Cảnh Nhất Thành không biết từ lúc nào đã mò tới phía sau anh, hai tay đan lại đặt trên lưng ghế, cúi người nhìn điện thoại của anh.
Hứa Thừa Hạo ngẩn ra: “Anh làm gì vậy?”
Ba mẹ Hứa trong video cũng có chút ngạc nhiên, hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng quay đầu nhìn chằm chằm vị tân nhân vui giận bất thường mới nổi lên trong lời đồn đãi.
Cảnh Nhất Thành: “…”
Hiếm khi thấy hắn cứng người.
“Tôi nghĩ là cậu đang gọi điện thoại, xin lỗi.”
Hắn ngồi ở vị trí của mình nên không nghe rõ đối phương nói cái gì, chỉ có thể thấy đại khái là đối phương đang nói chuyện với điện thoại đặt ở đối diện, trước lúc hắn đi tới, còn tưởng rằng người kia đang gọi điện thoại bình thường, ai ngờ đến gần mới phát hiện cậu ta đang gọi video! Mà còn đang nói chuyện với ba mẹ!
Cảnh Nhất Thành hiếm khi 囧, hắn nhanh chóng lui ra khỏi tầm camera, vội vã nói xin lỗi.
Hứa Thừa Hạo rất ngạc nhiên nhìn hai lỗ tai bắt đầu ửng đỏ của hắn, vừa không biết nói gì vừa muốn cười: “Không sao, anh tới là có chuyện gì không?”
Cảnh Nhất Thành nói không có, rồi xoay người trở lại vị trí của mình, cúi đầu nghiêm túc làm việc.
Hứa Thừa Hạo nể mặt nên không cười thành tiếng, nhưng cặp mắt đã sớm híp lại. Khó lắm mới nhịn được cười, anh ho nhẹ hai tiếng rồi quay đầu trở lại nhìn màn hình di động, chỉ thấy ba mẹ đang chụm đầu vào điện thoại, mặt đầy vẻ hóng chuyện, xem say sưa – giống y đúc mặt hóng hớt của Lý Niệm!
… Ôi thần linh ơi.
Nhìn vẻ mặt này, không biết là đang hiểu lầm gì đây???
Hứa Thừa Hạo ngay lập tức đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Mới nãy là bạn hợp tác của con, Cảnh Nhất Thành, hiện giờ coi như là quan hệ đồng nghiệp với con.” Cho nên xin đừng lộ cái vẻ mặt hóng hớt não bổ quá độ này dùm con được không!
Ba Hứa coi như thu liễm, thành thật gật đầu tán thưởng: “Thật là nhân tài thật là nhân tài.”
Mẹ Hứa nghe vậy, cũng không muốn chịu thua, khen ngợi: “Thật là một thằng bé đẹp trai, rất tốt, ừ rất tốt.”
Khóe miệng Hứa Thừa Hạo giật một cái, anh hiện cảm thấy có gì đó sai sai, vội vàng nói: “Vậy thôi, con bên này còn đang bận, ba mẹ ăn trước, con cúp máy đây.”
Nói xong, không đợi ba mẹ Hứa trả lời, Hứa Thừa Hạo nhanh chóng cắt cuộc gọi video, rồi nhắn thêm mấy cái emo cho qua chuyện, anh đặt điện thoại xuống, đồng thời ngẩng đầu nhìn Cảnh Nhất Thành một chút.
Không ngờ, đối phương cũng đang nhìn về hướng anh, hai tầm mắt đột nhiên chạm nhau, cả hai đều có chút bất ngờ và lúng túng. Các loại cảm xúc hỗn tạp trộn chung một chỗ thành một loại mùi vị mờ ám, hai người ai cũng chưa kịp xác định nó là gì thì đã vội vã thu tầm mắt lại, cúi đầu làm bộ mình đang bề bộn công việc.
Hứa Thừa Hạo vốn đang thả hồn ngoài trời, đến lúc mở văn kiện, cưỡng ép bản thân đọc ba hàng chữ, thì mới dần dần quên khúc nhạc đệm vừa rồi, bắt đầu chăm chỉ làm việc – dù sao việc anh phải làm là quá nhiều, căn bản không rảnh để suy nghĩ linh tinh những thứ khác.
Mà ngồi ở đầu kia khu làm việc, rất nhiều thứ đang chen trong đầu Cảnh Nhất Thành… Từ lúc vô tình lộ 囧 trước mặt ba mẹ đối phương, đến phản ứng lúng túng cùng tai nóng lên không rõ lý do, và cả bầu không khí ngập tràn bong bóng màu tím trước mắt hắn…
Bong bóng màu tím?
Cảnh Nhất Thành chợt hoàn hồn, hắn nhìn phòng làm việc an tĩnh một hồi lâu, nhưng vẫn không tìm ra cái gì có thể để hắn liên tưởng đến bong bóng màu tím.
Hai mày hắn nhíu lại, khó hiểu ảo giác mới vừa rồi của mình rốt cuộc ở đâu ra.
Đang cảm thấy sắp sửa bỏ cuộc, Cảnh Nhất Thành chợt liếc thấy một chút màu tím, hắn quay đầu nhìn nhưng phát hiện, phía xuất hiện màu tím mà mình vừa nhìn thấy, là hướng Hứa Thừa Hạo?
Tại sao… cậu ta lại màu tím?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.