Sau Khi Trọng Sinh, Ta Thay Đổi Phò Mã

Chương 2:




2.
Ta thật sự không ngờ tới, vừa mở mắt lại trở về ngày chọn phò mã năm đó.
Ta nhắm mắt lại, cố đè nén nỗi đau trong lòng.
" Chiêu Dương "
Phụ hoàng quay sang nhìn ta: " Con thích người nào thì cứ việc nói, trẫm sẽ làm chủ cho con "
Thẩm Dục chẳng biết có phải trúng tà hay không, chẳng màng lễ nghi phép tắc, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào ta, đọng lại trong đáy mắt lại có một suy nghĩ phức tạp mà ta không thể nhìn thấu.
Rất lâu sau hắn mới dần cúi đầu xuống.
Ta bỗng giật mình, nội tâm nảy ra ý nghĩ hắn lẽ nào là từ kiếp trước tới?
Nhưng ngay sau đó, ta liền gạt bỏ suy nghĩ này.
Hắn chắc chắn không phải.
Thẩm Dục hắn chán ghét ta đến vậy, việc này dù có diễn ra một lần nữa thì hắn chắc chắn sẽ từ chối mối hôn sự này, thậm chí sẽ vạch rõ ranh giới thân phận với ta ngay từ đầu, làm gì có chuyện nhìn ta với anh mắt chứa đầy sự mong đợi như vậy.
Ta vừa nghĩ lại vừa nhìn sang phía Thịnh Dương.
Phụ thân và huynh đệ của Thịnh Dương đều là võ tướng, huynh ấy tuy tuổi còn trẻ nhưng rất có tài, lập được nhiều công trạng, chưa đến hai mươi ba tuổi đã được phong làm tướng quân.
Ánh mắt của huynh ấy cũng dường như đang nhìn ta
Khác với Thẩm Dục văn phong ưu nhã, Thịnh Dương mặt mày sắc bén, thân hình vạm vỡ to lớn, giống như thanh kiếm sáng loáng vừa được rút ra khỏi vỏ.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của ta, huynh ấy khẽ nhướn mày.
Bỗng chốc sự lạnh lùng vốn có của huynh ấy biến thành phong lưu lãng mạn.
Kiếp trước, Thẩm Dục và Thịnh Dương vốn dĩ đều được người đời xem là đôi mỹ nam ở kinh thành, vậy nên sự ưu tú của Thịnh Dương không hề kém cạnh gì so với Thẩm Dục.
Chỉ là sau này những người ca tụng vẻ đẹp của Thịnh Dương bị trùm bao bố rồi bị đánh vài lần, dần dần bọn họ cũng chẳng còn dám nói gì về Thịnh Dương nữa, cuối cùng chỉ còn tồn tại duy nhất 1 Thẩm Dục vừa tuấn tú lại có tài.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là Thịnh Dương không hề có người trong lòng.
Ta nhớ rất rõ kiếp trước khi ta mất, Thịnh Dương vẫn chưa lập gia thất, dân gian truyền miệng huynh ấy có nhiều bí ẩn, có người nói huynh ấy đoạn tụ, có người lại nói khi còn trẻ vì bị thương trên chiến trường nên chỗ đó bị hỏng rồi, những người đó sau này vẫn là bị trừng phạt vì lời đồn nhảm, cuối cùng cũng không ai dám nói đến chuyện này nữa.
Ta trầm ngâm một lúc rồi chỉ tay về phía Thịnh Dương, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Dục.
" Con chọn Tả tướng quân "
Thẩm Dục bỗng nhiên ngẩng đầu dậy, nhìn ta bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn khụy xuống giống như vừa bị sét đánh, cả người đều run lên không ngừng.
" Điện hạ...."
Hắn mở miệng, giọng khàn khàn.
Ngược lại, Thịnh Dương cao hứng lớn tiếng:
" Thẩm tu soạn ", Thịnh Dương cười cười khiêu khích nói:
" Ngươi kinh ngạc như thế làm gì? Khuôn mặt ngươi không đẹp bằng ta, chức quan không cao bằng ta, điện hạ chọn ta chẳng phải lẽ thường tình sao? "
Ta có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới Thịnh Dương tính khí lại nóng nảy đến vậy, miệng lưỡi cũng cay độc nữa.
Thẩm Dục không quan tâm Thịnh Dương nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta với đôi mắt đỏ ửng.
Ta không muốn dây dưa nhiều lời với hắn, phẩy tay áo.
" Bổn cung mệt rồi ", sau đó rời đi.
Thật không ngờ, Thẩm Dục vậy mà lại đuổi theo ta.
Hắn nắm lấy tay áo ta, ép ta xoay người về phía hắn.
Ta cả kinh, lại đụng phải ánh mắt đỏ hoe của hắn.
Giọng Thẩm Dục run run, từ ánh mắt của hắn vậy mà lại nhìn thấy một tia...lo sợ?
Hắn ôm chặt lấy ta, giọng khô khốc:
" Điện hạ, tại sao người lại không chọn ta?! "
" Người lẽ ra... người lẽ ra nên chọn ta mới phải chứ!"
Thẩm Dực đây là uống nhầm thuốc rồi sao?!
Đầu óc ta rối hết lên, bên tai lúc này lại vang lên câu nói trước lúc lâm chung mà Trần Mộng nói với ta.
"Thẩm lang nói, ngươi chẳng sống được bao nhiêu ngày nữa.”
"Chờ sau ngươi khi ch.ế.t, hắn sẽ đưa ta lên làm chính thất, từ nay về sau hai chúng ta tiêu dao sống qua ngày, vĩnh viễn hạnh phúc,vui vẻ biết bao!"
Tay áo buông xuống che đi đôi bàn tay đang run lên vì thù hận, ta từ từ ngẩng đầu lên, cười 1 cách kiêu ngạo.
" Hỗn xược "
Ta nhìn hắn ánh bằng ánh mắt khinh miệt rồi thu lại tay áo.
" Thẩm tu soạn, vị hôn thê của ngươi vẫn đang ở thanh lâu tiếp khách kìa, sao ngươi còn dám hỏi ta câu tại sao không chọn ngươi? "
Thẩm Dục choáng váng.
Khuôn mặt hồng hào giờ đây trắng toát như giấy, hắn hoang mang giải thích:
"Không phải, nàng ấy không phải..."
" Không phải cái gì? "
Khóe miệng ta khẽ nhếch:
" Nàng ta không phải vị hôn thê từ nhỏ đã được hứa hôn với ngươi? "
" Không phải tháng trước ngươi còn bàn với Thẩm đại nhân cách chuộc thân cho cô ta, thực hiện hôn ước sao? "
" Thẩm Dục "
Ta khẽ động ngón tay cứng ngắc, kìm chế làn sóng chực trào trong lòng mà nói:
"Ngươi có biết kết cục của việc khi quân phạm thượng là gì không?!"
Thẩm Dục cứng họng.
Một lát sau hắn mới kịp định thần lại:
" Điện hạ, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, người lẽ ra nên chọn ta không phải sao?, Người mau đi giải thích rõ ràng với bệ hạ đi, Chiêu Dương!"
Hằn càng nói thì giọng điệu càng gấp gáp, dáng vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất, nam nhân vẫn luôn lãnh đạm này, trên mặt lại lộ ra một tia khẩn cầu!
" Hỗn xược! Tên húy của công chúa mà ngươi lại dám gọi thẳng như vậy?! Thẩm tu soạn, ngươi thật to gan "
Ma ma đứng sau ta lớn giọng quở trách hắn.
Phần y phục bị hắn nắm lấy kéo thế nào cũng kéo không ra, ta dùng lực kéo mạnh 1 nhát.
Vải gấm thượng hạng phát ra âm thanh bị rách toạc, Thẩm Dục cứ vậy tay cầm mảnh vải bị rách đứng sững ở đó.
Ta cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Đi đến góc rẽ của hành lang ta vô thức quay lại liếc nhìn.
Ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, Thẩm Dục như bức tượng đá bất động đứng đó, trong tay vẫn nắm chặt mảnh y phục bị rách.
Chẳng biết có phải do ta nhìn nhầm hay không,thần sắc của hắn có phần đau khổ, càng giống như...
Sắp khóc đến nơi rồi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.