Sau Khi Trọng Sinh, Ta Thay Đổi Phò Mã

Chương 5:




5.
Từ miệng Thẩm Dục, ta biết được một câu chuyện khác.
Trạng nguyên trung học Thẩm Dục 20 tuổi, cưỡi ngựa tiêu soái dạo phố.
Cuộc sống của hắn tựa hồ vào giờ khắc này là viên mãn, ngoại trừ...
Ngoại trừ vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn sau khi bị tịch thu nhà, bán vào thanh lâu.
Thực ra, Trần Mộng đã có cơ hội trốn thoát.
Hắn thấp giọng nói: " Nàng ấy là vì tới tìm ta, gặp ta lần cuối mới bị đại bá mẫu bắt trở về."
"Sau đó ta đi tìm nàng ấy, nàng chỉ khóc nói không xứng với ta, nhưng trong lòng chỉ có mình ta, nguyện ý theo ta."
" Ta thấy có lỗi với nàng ấy, cho nên quyết định chuộc thân để nàng ấy không phải chịu khổ nữa. "
" Lúc nàng tuyển phò mã ta đã nói chuyện với cha mẹ, họ đã đồng ý để ta chuộc thân cho Trần Mộng, nạp vào Thẩm phủ. "
Việc này ta đã sớm biết, nhưng mà lần nữa nghe hắn nói, trong lòng vẫn âm ỉ đau.
Thẩm Dục tiếp tục nói:
" Nhưng ngay khi hay tin về chuyện tuyển phò mã, cha mẹ ta liền thay đổi ý định, họ lấy cái chết ra ép ta không được qua lại với Trần Mộng, buộc ta phải làm phò mã của nàng. "
Ta lạnh lùng nói: "Ta không để phụ hoàng trực tiếp hạ chỉ chính là cho ngươi lựa chọn, ngươi muốn hận liền đi hận cha mẹ ngươi ấy."
Liên quan gì đến ta?!
Ta cũng là về sau mới nghĩ ra.
Thẩm Dục cười khổ: "Là cha mẹ ta tham hư vinh, muốn trèo rồng ngồi phượng, cùng nàng lại chẳng liên quan"
" Nhưng trách ta lúc đó quá ngu ngốc, mọi người xung quanh ngoài mặt đều chúc mừng ta ngồi lên vị trí được người người tôn kính nhưng thực tế họ lại ghi hận trong lòng, khắp nơi đều là những lời vu oan giá hoạ, nói ta trèo cao vì tiền đồ của bản thân, muốn nhanh chóng một bước lên trời "
" Còn nói danh Trạng nguyên đó của ta là Hoàng thượng trực tiếp ban cho, nói là đồ chỉ biết dựa vào nữ nhân "
Trên mặt hắn hiện lên vẻ hối hận:
" Trách ta lúc đó còn quá trẻ, quá kiêu ngạo nên càng lúc càng thấy ghét nàng "
" Ta luôn cảm thấy chính nàng là người đã hủy đi mối duyên tốt của ta, hủy đi danh tiếng của ta, vậy nên mới muốn cắt đứt nhanh gọn tình cảm của chúng ta chỉ vì chứng tỏ bản thân."
Ta thầm nghĩ những lời vu oan đó ta cũng có nghe qua, nhưng không bận tâm bởi lúc đó ta là vị công chúa được sủng ái nhất, muốn cái gì thì chỉ ra lệnh là sẽ có.
Ta cứ nghĩ Thẩm Dục cũng sẽ không để ý.
" Ta đón Trần Mộng vào phủ là muốn vạch rõ ranh giới với nàng và không bao giờ muốn gặp nàng nữa, như vậy ta cũng sẽ dễ chịu hơn "
Nói đến đây, hắn lại nhìn sang một bên.
" Nhưng ta phát hiện, ta sẽ thường không nhịn được mà nhớ về nàng "
" Ta nhớ dưới gốc cây hạnh, nàng gọi là một tiếng Thẩm công tử "
" Ta nhớ lúc mở khăn trùm đầu, nàng cười vui vẻ đến vậy "
" Ta còn nhớ lúc nàng khóc, dáng vẻ đó khiến người ta đau lòng "
" Nhưng ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ, ta sợ sẽ thích nàng, cũng đồng nghĩa với việc ta phản bội Trần Mộng, cũng sẽ phản bội ước vọng của ta "
Hắn nhẹ giọng:
" Trong đầu ta lúc đó, giữa yêu và hận tranh chấp dữ dội, điều đó làm ta muốn phát điên, mỗi lần nhìn thấy nàng ta lại không thể an giấc, dù đã mệt nhưng chẳng thể ngủ, thậm chí đến trong mơ cũng toàn là hình bóng của nàng "
" Từ đó về sau, ta càng không dám gặp nàng nữa "
Ta ngẩn người nhìn Thẩm Dục, phút chốc nổi cơn thịnh nộ:
" Ngươi nói dối, trước lúc ta ch.ế.t Trần Mộng rằng chính ngươi nói với ả là ta không còn nhiều thời gian, nói ta chết đi thì sẽ cưới ả, hai người sẽ sống cuộc sống tiêu dao tươi đẹp "
" Bây giờ ngươi lại nói những lời này, ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao? "
Thần sắc Thẩm Dục biến đổi nhanh chóng:
" Nàng nói gì cơ?"
" Những lời đó! Lúc bấy giờ ta đã không còn muốn cưới nàng ta nữa rồi, nàng... trước khi nàng mất, suốt một năm ta không hề nói những lời đó, càng không bước chân vào hậu viện nửa bước! "
Ta với Thẩm Dục mặt đối mặt, bỗng chốc liền hiểu ra, hoá ra tất cả mọi chuyện chỉ là một vở kịch được Trần Mộng sắp đặt sẵn.
" Nghe tin nàng mất, ta liền phun ra một ngụm máu "
Giọng Thẩm Dục nhỏ dần, ngữ điệu còn có chút run sợ.
" Đến bây giờ ta mới hiểu ra, có rất nhiều chuyện không phải cứ muốn trốn tránh thì sẽ trốn tránh được mãi, ta trốn được người, nhưng trốn không thoát trái tim."
" Ban đầu, ta đêm không thể ngủ, ăn không ngon miệng, ta thật sự rất nhớ nàng, càng sợ một ngày nào đó đến khuôn của nàng ta cũng sẽ không nhớ rõ "
" Ta nhớ chân tay nàng vụng về nhưng vẫn muốn thêu túi thơm cho ta, đêm khuya thắp đèn cho ta, lúc nàng vừa khóc vừa nói hận ta "
Tay của Thẩm Dục dùng lực rất mạnh khiến tay ta khá đau, cả người hắn giống như bị ma nhập, một mình độc thoại.
" Chiêu Dương, sau khi nàng mất, ta đã sống một mình trong suốt ba năm "
" Mỗi lần nhớ đến nàng, ta lại càng yêu nàng thêm một chút, ta đem bản thân hành hạ đến nỗi người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ "
Ta hối hận muộn màng, đau đớn không thiết sống, ta tìm rất nhiều thầy pháp đến triệu hồn nàng.........."
Mắt hắn đỏ lên, một giọt lệ nóng hổi lăn trên má.
" Nhưng nàng chưa bao giờ nhập mộng của ta dù chỉ một lần "
" Đến khi ta chết rồi nhưng sau đó tỉnh lại, phát hiện bản thân đang quỳ ở Kim Loan điện, phụ hoàng hỏi nàng muốn chọn ai làm phò mã "
" Nàng không biết đâu, ta vui đến nỗi đầu óc mê muội, ta.....ta cuối cùng cũng có thể gặp lại nàng rồi! "
Hắn càng nói càng kích động, gương mặt phiếm hồng.
" Đây là ông trời cho chúng ta cơ hội,lúc trước là ta sai, nàng muốn đánh muốn mắng ta tuyệt không oán than "
" Chỉ cầu nàng.....chỉ cầu nàng....."
Hắn ta cúi xuống, nghẹn ngào nói
" Chỉ cầu nàng, nhìn ta thêm một lần "
Hơi thở nóng phả vào cổ, ta chân tay lúng túng đẩy hắn ra:
" Thẩm Dục, ngươi hỗn xược! Ngươi muốn làm gì? "
Hắn chỉ nhẹ nhàng hôn lên vành tai ta rồi ngồi thẳng dậy, nét rung động trên mặt từ từ biến mất, hắn nhanh chóng trở về bộ dạng thâm sâu khó lường.
" Chiêu Dương, ta sẽ không động đến nàng đâu "
" Nàng tạm thời cứ ở lại đây một đêm, sáng mai ta liền hộ tống nàng trở về "
Một đêm?!
Ta ở cùng hắn một đêm, thanh danh của ta chẳng phải sẽ mất hay sao?
Hắn chạm tay lên miệng:
" Ta biết nàng giận ta, nhưng ta không thể buông tay nàng được "
" Nàng yêu ta cũng được, hận ta cũng được, sáng mai khi trở về, hôn sự của nàng và Tả tướng quân cũng sẽ bị hủy bỏ, đến lúc đó,.. "
" Đến lúc đó sẽ sao?!"
Cánh cửa gỗ bị đạp từ bên ngoài vào, khuôn mặt cực kì tức giận xuất hiện trước mặt ta.
Khoảnh khắc đó, ta lại không phát hiện ra trong lòng ta giống như có phần ấm ức, lớn tiếng gọi:
" Thịnh Dương "
Thịnh Dương đột ngột đi tới, đấm vào mặt Thẩm Dục một quyền, huynh ấy giống như con dã thú tức giận đến đỉnh điểm, lệ khí ngút trời, không nhịn được mà thốt ra vài từ:
" Thẩm Dục, ngươi đáng chết "
Thẩm Dục mắt đỏ ngầu, vùng vẫy muốn đánh trả, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào bụng của Thịnh Dương.
" Ngươi mới đáng chết, Chiêu Dương rõ ràng đã chọn ta, ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà tranh giành với ta?"
Thịnh Dương không nói nhiều lời, tay đ.á.nh không ngừng, cả người đều là sát khí, trên mặt lộ rõ ra biểu hiện khát máu.
Khoảnh khắc đó, ta không chút hoài nghi nghĩ rằng hắn muốn đánh chết Thẩm Dục.
Rất nhanh, trên mặt hai người này toàn là vết thương.
Thẩm Dục dù sao cũng là văn thần, thân thủ không thể bằng Thịnh Dương, lại bị Thịnh Dương đè xuống dưới, từng quyền, từng quyền đánh thẳng vào mặt, thế nhưng không hề chịu nhún nhường.
Ta bị doạ sợ, chạy tới ôm lấy cánh tay của Thịnh Dương
" Đừng đánh nữa "
Thẩm gia dù sao cũng là gia đình thế gia tồn tại trăm năm, nếu như Thịnh Dương đánh chết độc tôn duy nhất nhà bọn họ, hai nhà nhất định sẽ đánh đến nỗi một sống một chết.
Cánh tay của Thịnh Dương vẫn đang run run, có lẽ phải dùng hết sức lực mới trấn áp được dục vọng muốn giết chết Thẩm Dục.
Lát sau, huynh ấy gượng đứng dậy, cởi chiếc áo choàng rồi khoác lên người cho ta.
Thịnh Dương có vẻ không thích hương thơm, áo choàng một chút hương cũng không có, chỉ có khí chất lạnh lùng lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng cũng rất ấm áp.
Huynh ấy ôm trầm lấy ta một cái, quay đầu nhìn Thẩm Dục bằng ánh mắt muốn giết người.
" Chuyện này còn xảy ra một lần nữa, ta nhất định sẽ giết chết ngươi"
Thẩm Dục không để ý những lời đó.
Hắn nằm dưới mặt đất, dáng vẻ thảm hại m.á.u me khắp người, nhưng vẫn cố gượng thân tàn dậy nhìn về phía ta.
" Chiêu Dương..."
Miệng hắn vẫn còn dính m.á.u.
Ta quay đầu không nhìn hắn nữa.
Dù hắn có nói nhiều thế nào, cũng không thể xóa đi những nỗi đau mà ta đã phải chịu đựng.
Những đêm không thể an giấc, những lần khóc cạn nước mắt, những nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Có lẽ mối quan hệ giữa ta và hắn được định sẵn là nghiệt duyên, sẽ luôn dây dưa không dứt, mãi hành hạ lẫn nhau.
Nhưng ta đã chết một lần rồi.
Yêu và hận hãy cứ để chúng ngủ yên ở kiếp trước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.