Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 65: Theo Đuổi




Kỷ Lăng nghĩ thầm đương nhiên là hối hận rồi, cậu hối hận muốn chết luôn!
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Ninh Ngọc đã phát hiện ra mình bất bình thường từ lúc mà mình chẳng có việc gì, suốt ngày chạy ra nhảy nhót trước mặt anh ta rồi đúng không? Cho nên có lẽ cốt truyện đã bắt đầu sụp đổ từ kiếp trước rồi, mà mình lại không hề phát hiện ra, còn vui sướng cho rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ rồi...
Nếu như mình không lo chuyện bao đồng, hoặc là diễn xuất tốt hơn một chút, có khi nào sẽ không có chuyện bất ngờ này không?
Kỷ Lăng thực sự vô cùng đau đớn!
Đầu cậu thực sự bị úng nước rồi, bên trong toàn là nước, nên mới cảm thấy Ninh Ngọc cần được mình bảo vệ, cần mình đi cứu anh ta.
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn anh: “Kiếp trước anh cố ý để Carlos bắt được đúng không, không hề cần tôi tới cứu anh.”
Ninh Ngọc im lặng một lúc, nói: “Đúng vậy.”
Kỷ Lăng nhướn mày cười lạnh một tiếng: “Vậy anh còn hỏi tôi cái gì? Tôi có hối hận hay không, trong lòng anh không rõ hay sao?”
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm Kỷ Lăng hồi lâu, một lúc sau, cất tiếng cười khổ đầy cay đắng, nói: “Đúng vậy...!chắc hẳn là em hối hận lắm.”
Cho nên rốt cuộc mình đang mong đợi điều gì vậy?
Kỷ Lăng cứu mình, có thể là vì cậu đối xử với bất kì người nào cũng đều có thiện ý như vậy, hoặc có lẽ là vì Cảnh Tùy, hoặc là lý do khác mà mình không biết...!chỉ duy nhất là không phải vì yêu anh, quan tâm anh.
Sau khi cậu nhận ra rằng thiện ý của mình bị đùa giỡn lừa gạt, sẽ hối hận là điều đương nhiên.
Thực ra, tôi cũng rất hối hận.
Hối hận lúc đó biết rõ vì sao em tới, thế mà còn giữ em lại.
Thậm chí còn chưa hiểu rõ tâm ý của mình, đã không thể gặp được em nữa.
Ninh Ngọc nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, ánh mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, dường như sự buồn bã, bi thương ban nãy chỉ là ảo giác.
Anh mỉm cười nhìn Kỷ Lăng, dịu giọng nói: “Lúc ở thành phố Loan Thủy, tôi đã từng hỏi em, lúc gặp lại có thể theo đuổi em không, em đã đồng ý rồi.”
Uầy, Kỷ Lăng hãi hồn thật rồi!
Người này vậy mà vẫn còn mặt mũi để nói lời này à? Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới liền tức giận, lúc đó cái tên khốn nạn này đã chơi xỏ mình rồi phải không? Sợ mình không đồng ý còn vô liêm sỉ tỏ vẻ đáng thương, hại mình trái lương tâm đồng ý với lời thỉnh cầu của anh ta, bây giờ thân phận lộ tẩy rồi mà vẫn còn dám nhắc lại chuyện cũ à!
Có phải là da mặt quá dày rồi không?
Anh đang cố ý châm chọc tôi sao?
Vì thể hiện sự phẫn nộ của mình, Kỷ Lăng trừng mắt thật to, nói vô cùng hung dữ: “Đó là vì tôi bị lừa thôi! Bây giờ tôi nói lại với anh lần nữa, tôi không đồng ý!”
Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên đang giương nanh múa vuốt trước mặt, cho dù cậu đã rất cố gắng thể hiện sự hung dữ của mình rồi, nhưng vẫn không đủ đáng sợ...
Anh hơi mỉm cười, nói: “Mỗi một câu mà tôi nói, đều là thật lòng, thậm chí tôi còn nói với em tôi là quân phiến loạn, cho nên...” Anh tới gần Kỷ Lăng, nhìn vào đôi mắt cậu: “Tôi lừa em cái gì?”
Kỷ Lăng thẹn quá thành giận, suýt chút nữa thì tức tới bật khóc luôn!
Cái tên khốn nạn này từng nói với mình về thân phận quân phiến loạn của anh ta, sự thật rõ ràng bày ra trước mắt mình như vậy, thế mà mình lại coi như không thấy! Lại còn não bổ lấy cớ giúp anh ta đủ điều, nhìn lại thế này...!hình như thực sự là vấn đề của mình?
Kỷ Lăng xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, cậu hít sâu một hơi, một tay chống eo, một tay chỉ vào Ninh Ngọc, lạnh lùng nói: “Anh cũng đâu có nói anh là Gabriel! Tóm lại là anh không được theo đuổi tôi, tôi sẽ không tin anh nữa đâu!”
Nói xong quay người bỏ đi!
Ninh Ngọc nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cậu thiếu niên, không đuổi theo, một lâu sau, anh cụp mắt cất một tiếng cười trầm thấp bất đắc dĩ.

Kỷ Lăng thực sự bực bội chết mất, cậu đã đủ mất mặt rồi, vậy mà cái tên này còn cố ý nhắc tới chuyện này, cậu không cần mặt mũi sao?
Ha ha, cho dù anh có nói đạo lý nữa thì làm sao?
Anh không cho tôi thể diện, thì tôi cũng sẽ không cho anh thể diện!
Hệ thống nhìn dáng vẻ bực bội của ký chủ, không đành lòng nói: “Thực ra có những lúc, không nói đạo lý được thì cậu còn có thể thử cách khác.”
Kỷ Lăng nói: “Cách gì?”
Hệ thống: “Ví dụ như gây sự vô cớ?”
Kỷ Lăng: “...”
Mình là cái kiểu người gây sự vô cớ sao? Hả? Cậu là người như vậy sao!
Kỷ Lăng tuyệt đối không thừa nhận rằng vì sự ngu xuẩn của mình mà tức giận với chính mình, cậu lạnh lùng nói: “Trước khi tôi tới thế giới này, các cậu đã cho tôi đọc nguyên tác, trong nguyên tác có một chữ nào nói rõ Ninh Ngọc có thân phận là Gabriel không?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Trong sách dùng vô số từ ngữ miêu tả Ninh Ngọc ngay thẳng như một chính nhân quân từ, là anh hùng chiến đấu mà ai ai cũng yêu quý, thần tượng bình dân chính trực dũng cảm.
Duy chỉ có việc anh ta có liên quan tới quân phiến loạn là một chữ cũng không nhắc tới.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Cậu có biết cái gì là vào trước là chủ không?”
Hệ thống không dám nói gì nữa.
Kỷ Lăng: “Cái người nói đạo lý như tôi không gây sự vô cớ với cậu, cậu giải thích chuyện này với tôi là được rồi:)”
Hệ thống xấu hổ nói: “Chuyện này, tôi sẽ báo cáo với cấp trên...”
Kỷ Lăng đã nghe chán cái lời thoái thác này của hệ thống rồi, lâu như vậy mà mãi chẳng có kết quả, căn bản chẳng để ý tới lời nói này, bực bội vùi đầu liền ngủ.
Ngày hôm sau ngủ sắp tới buổi trưa, lúc này mới uể oải ỉu xìu chuẩn bị rời giường.
Không có theo đuổi không có mục tiêu cuộc sống, khiến cho cậu giống như một con cá mặn.
Kỷ Lăng đứng dậy thay quần áo rửa mặt, chuẩn bị đi tìm Aman như bình thường, đột nhiên nghe thấy giọng nói của hệ thống.
Không giống như trước đây, giọng nói của hệ thống lần này có chút nghiêm túc, còn có chút tức giận, nó nói: “Đã có kết quả của nhóm điều tra nghiên cứu rồi.”
Bước chân của Kỷ Lăng dừng lại, suýt chút nữa thì cậu tưởng rằng mình nghe nhầm, một lúc sau, lúc này mới kìm nén được cảm xúc kích động dạt dào, thanh âm run rẩy nói: “Cậu nói cái gì?”
Hệ thống biết lời nói của mình có thể có chút hiểu lầm, vội vàng bổ sung: “Không phải là kết quả cuối cùng của đơn xin, là kết quả điều tra nghiên cứu bước đầu.”
Kỷ Lăng đã chờ đợi lâu như vậy rồi, cũng không vội vã gì một hai ngày, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại: “Cậu nói đi.”
Hệ thống nói: “Nhóm điều tra nghiên cứu theo các tình huống bất thường của thế giới này, tiến hành điều tra trong thế giới hiện thực, nhận ra thế giới thoát khỏi sự khống chế là vì quyền sách này không kết thúc giống như tình huống bình thường.”
Kỷ Lăng cau mày lại: “Đây là có ý gì?”
Hệ thống: “Bộ này tên là “Vạn nhân mê ở Tinh Tế”, tên tác giả là “Mỗi ngày Dao Dao đều viết bừa”, lúc bộ truyện này đăng được 200 nghìn chữ, bởi vì độc giả công kích chửi rủa mà không đăng nữa.
Rất nhiều độc giả phản ánh rằng truyện của cô ấy không phù hợp, để tag sai rồi, rõ ràng tag là “cường công cường thụ tương ái tương sát”, thế nhưng cho rằng thụ không hề cường bằng công, một người là cấp độ SSS, một người là cấp độ S, một người là Hoàng đế Đế quốc, một người chỉ là thần tượng bình dân, tuy rằng nhìn thì Ninh Ngọc không phải là nhược thụ, nhưng so sánh với Cảnh Tùy thì có khác biệt rất lớn, căn bản không được coi là cường cường, cũng không có thể hiện tương sát.”
Kỷ Lăng đã ý thức được một chút gì đó: “...”
Hệ thống khẽ khụ một tiếng: “Tác giả này bị chửi rất nhiều ngày, dừng đăng chương mới một đoạn thời gian, một tháng sau thì lên mạng đăng một cái kết, Cảnh Tùy và Ninh Ngọc đính hôn, toàn văn hoàn.”
Kỷ Lăng: “...”
Hệ thống: “Theo như điều tra phát hiện, vốn dĩ bộ truyện này dự tính 400 nghìn chữ, cuối cùng chỉ có 210 nghìn chữ đã kết thúc rồi, tác giả không hề viết theo dàn ý vốn có, chỉ viết tới khi đính hôn rồi kết thúc qua loa, cho nên...”
Kỷ Lăng hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ phát ra từ kẽ răng: “Tôi cảm thấy cường cường, tương sát, những nội dung này hoàn toàn tồn tại, không hề có chút giả dối nào, cậu cảm thấy sao?”
Hệ thống chột dạ không thôi: “...”
Kỷ Lăng: “Tôi vất vả khổ sở làm nhiệm vụ lâu như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy.
Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng, tôi xuyên vào một bộ truyện còn chẳng viết xong cái kết truyện à, bởi vì tin tức không đủ dẫn tới nhiệm vụ thất bại, đây là kết quả điều tra của mấy người sao?!”
Tuy rằng nhìn trông ký chủ rất bình tĩnh, nhưng hệ thống có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của cậu: “...”
Kỷ Lăng cười ha ha: “Rồi các cậu còn biết cái gì nữa?”
Hệ thống vô cùng nhỏ giọng: “Nhóm điều tra còn nói, bởi vì bộ truyện này không kết thúc theo tình huống bình thường, tương đương với việc tác giả không hề đưa ra cái kết thực sự, sau khi kết thúc qua loa thì đã không chịu không chế, xảy ra sự tự vận hành quỹ đạo...!bây giờ tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra, không thể lấy nội dung bộ truyện đối chiếu với nhân vật của thế giới để đưa ra phán đoán được.”
Kỷ Lăng im lặng mấy giây, sau đó lật bàn: “Mấy người không biết thân phận của Gabriel thì cũng thôi đi, bây giờ còn nói với tôi rằng thế giới này đã hoàn toàn thoát ly khỏi quỹ đạo vận hành, không phải là thế giới trong sách kia, vậy thì nhiệm vụ này còn làm làm gì nữa?”
Hệ thống: “...”
Lồng ngực Kỷ Lăng phập phồng kịch liệt, phẫn nộ nói: “Giải thích, mấy người bắt buộc phải cho tôi một lời giải thích, đây là sai lầm của mấy người!”
Hệ thống lập tức bảo đảm: “Tôi sẽ cố gắng giúp cậu lấy được bồi thường!”
Kỷ Lăng: “Hy vọng lần này cậu nói được thì làm được:)”
Hệ thống: “…”

Bởi vì tin tức mà hệ thống đem tới, Kỷ Lăng bực bội mấy ngày liền, nhưng cậu biết tức giận cũng không làm được gì cả, thực tế từ một góc độ nào đó mà nói, có lẽ cũng là cơ hội để xoay chuyển.
Nhiệm vụ này đã không cần thiết phải tiếp tục làm nữa, theo như kết luận của nhóm điều tra, ủy ban quản lý thời không bắt buộc phải đưa ra biện pháp xử lý, cũng cần phải trả lời Kỷ Lăng.
Tới lúc đó cho dù là thay đổi nhiệm vụ, thay đổi thế giới, hoặc là...!trực tiếp về nhà, đều có khả năng.
Mỗi ngày Kỷ Lăng đều thất thần, chờ đợi hệ thống mang tin tức về cho cậu.
Tâm trạng còn căng thẳng hơn gấp nhiều lần so với đợi kết quả thi đại học…
Thậm chí không có tâm trạng để nghĩ tới chuyện của Ninh Ngọc nữa.
Hôm nay Kỷ Lăng thức dậy trong nhà như thường lệ, bất ngờ phát hiện ra trên bàn bày một chiếc bình thủy tinh trong suốt, trong bình đựng một nửa lượng nước sạch, bên trong cắm một bông hoa xương, cánh hoa màu trắng nửa trong suốt nở ra hai cánh, thanh nhã đẹp đẽ, tỏa mùi thơm nhàn nhạt, vô cùng mê người.
Kỷ Lăng sững sờ một chút, hoa ở đây ra thế này?
Mấy ngày nay hệ thống đều run sợ trong lòng, căn bản không dám hé răng, sợ rằng sẽ chọc giận ký chủ, lúc này thấy như vậy thì vội vàng lấy lòng ký chủ, chủ động kính nghiệp giải thích: “Là buổi sáng Ninh Ngọc đặt ở đây đấy.”
Kỷ Lăng: “...”
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra mấy ngày trước, hình như Ninh Ngọc có nhắc tới chuyện muốn theo đuổi mình...
Thế nhưng sau đó Ninh Ngọc lại không có động tĩnh gì, Kỷ Lăng cũng không để tâm, chỉ coi như Ninh Ngọc nói chơi thôi, ai mà biết được sẽ đột nhiên tặng hoa cho cậu, lẽ nào thật sự muốn theo đuổi cậu sao? Không phải chứ?
Kỷ Lăng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cậu sớm đã quen với sự theo đuổi điên cuồng và xa hoa của Cảnh Tùy và Carlos rồi...!đột nhiên nhìn thấy cách theo đuổi nguyên thủy đơn sơ uyển chuyển như vậy, vẫn có chút không quen.
Hơn nữa cậu Kỷ cậu có thứ gì mà chưa từng thấy chứ? Sẽ thích bông hoa này của anh sao? Ha ha!
Ai cho phép anh theo đuổi tôi thế?
Kỷ Lăng đi thẳng tới, cầm bình hoa muốn ném đi, nhưng đột nhiên dựa lại gần ngửi hương thơm của bông hoa...!đột nhiên lại cảm thấy có chút đáng tiếc, thế là đang lúc cậu đang hơi chần chờ, Aman đột nhiên tới tìm cậu.
Ánh mắt Kỷ Lăng lóe lên, cười với Aman: “Hoa này tặng cho cậu đấy.”
Aman: “...”
Đôi mắt đen láy của cậu ta nhìn Kỷ Lăng, rồi lại nhìn bông hoa trong tay Kỷ Lăng, kinh ngạc nói: “Không phải ở Phong Gian Lĩnh mới có Tuyết Hủy sao? Xem ra là vừa mới hái xuống, từ đây tới đó quay về cũng phải mấy tiếng đồng hồ đấy, anh Bạch anh lấy đâu ra vậy?”
Vẻ mặt Kỷ Lăng cương cứng, nói: “Tôi mua đấy.”
Đôi mắt to tròn của Aman lấp loé nhìn cậu.
Kỷ Lăng vô thức cảm thấy có hơi chột dạ, hay là thôi đi vậy, cậu đang chuẩn bị rụt tay lại, cuối cùng Aman lại mỉm cười nhận lấy, ha ha ha ha nói: “Vậy thì cảm ơn anh Bạch nhé!”
Nói xong liền ôm hoa bỏ chạy.
Kỷ Lăng: “...”
Cứ cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn, có phải mình đã bỏ qua điều gì đó không...
Nhìn trông Aman thì rất bình thường, chẳng mấy chốc mà cậu ta đã quay lại, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Lăng cứ có chút kỳ lạ, suốt cả ngày hôm nay đều tò mò hỏi chuyện giữa cậu và Ninh Ngọc, hơn nữa còn nói tốt về Ninh Ngọc đủ mọi thứ, hận không thể hình dung Ninh Ngọc là người tốt trên trời có dưới đất không, cuối cùng tự dưng lại nói với Kỷ Lăng: Anh Ninh Ngọc chưa bao giờ có bạn gái hay bạn trai cả, cũng không biết rốt cuộc anh ấy thích người như thế nào nữa.
Nói xong thì mắt lấp lánh nhìn Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng suy nghĩ lại, lộ ra vẻ mặt đau răng, vô cùng hối hận bởi vì nhất thời lỡ tay chuẩn bị vứt hoa đi, mà bị người khác nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Ninh Ngọc...
Ngày hôm này trôi qua vô cùng gian nan, Kỷ Lăng có chút không chịu đựng nổi, buổi tối về sớm hơn thường ngày.
Cuối cùng vừa mới vào cửa liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong phòng khách, Kỷ Lăng bị dọa giật nảy mình, nhìn lại hoá ra là Ninh Ngọc đang ngồi ở đó.
Tuy rằng cậu ở nhà của Ninh Ngọc, nhưng mấy ngày nay đây là lần đầu tiên gặp Ninh Ngọc ở trong nhà, suýt chút nữa thì coi nơi đây thành nhà của một mình cậu rồi, cho nên Ninh Ngọc đột nhiên quay lại thế này khiến Kỷ Lăng vô cùng bất ngờ.
Câu nhớ tới chuyện bông hoa buổi sáng nay, cảnh giác nhìn Ninh Ngọc, trong lòng vẫn có chút căng thẳng.
Quả nhiên, Ninh Ngọc nhìn cậu, chậm rãi nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy Aman rồi.”
Kỷ Lăng có chút chột dạ, bản thân tặng hoa mà người ta vất vả lắm mới hái được về đi, mới đầu cậu cũng không biết muốn có được bông hoa đó phải tốn thời gian tốn công sức như thế nào, tròng mắt xoay chuyển, chuẩn bị lên tiếng trước móc mỉa Ninh Ngọc, nhưng Ninh Ngọc lại cất lời trước.
Anh cười nhàn nhạt nói: “Nghe nói gần đây em nghe ngóng không ít chuyện của tôi từ cậu ta.”
Kỷ Lăng sững sờ, hoá ra Ninh Ngọc không phải hỏi chuyện bông hoa sao? Cậu thở phào một hơi, còn về vấn đề này, cậu đã nghĩ ra được câu trả lời từ sớm rồi, Kỷ Lăng ngẩng đầu ưỡn ngực nố: “Đúng vậy, anh là Gabriel người cầm đầu quân phiến loạn, trước giờ thân phận luôn thần bí, tôi khó có được cơ hội đương nhiên phải nắm bắt thông tin về anh rồi, đây là điều cơ mật rất lớn đấy!
Đôi mắt đen của Ninh Ngọc lập loè, nói: “Ồ? Vậy sau khi em biết những thứ đó rồi? Thì định làm cái gì?”
Kỷ Lăng bị hỏi khó, cậu giật mình nghĩ ra, hung hăng nói: “Đợi khi tôi nắm giữ được tin tức về anh, sau đó ra ngoài được sẽ cho người giết anh! Diệt trừ cái đồ xấu xa nhà anh!”
Ninh Ngọc nhìn chằm chằm cậu, khóe miệng cong lên, đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Vậy chẳng bằng em hỏi thẳng tôi luôn đi.”
Kỷ Lăng sửng sốt.
Ninh Ngọc đứng dậy đi tới, cụp mắt xuống nhìn vào mắt cậu: “Aman cũng chỉ biết được một số thông tin nghe bên ngoài thôi, nếu như em muốn hiểu về tôi, hoàn toàn có thể tự mình tới hỏi tôi.”
Kỷ Lăng ngẩn người ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Ninh Ngọc, đôi mắt đen đó âm u sâu thẳm như vậy, trong ôn hoà lại ẩn chứa sự phức tạp, giống như lốc xoáy hút cậu vào trong đó, trái tim cậu bỗng nhiên đập nhanh hơn một chút, mặt hơi nóng, lắp bắp nói: “Ai, ai muốn hiểu anh chứ? Tôi chỉ đang điều tra về kẻ địch của tôi thôi!”
Ninh Ngọc nhìn thật sâu vào cậu, giọng điệu ôn hòa mang theo ý cười: “Vậy sao? Có những lúc...!tò mò về một người chính là bắt đầu thích rồi đấy.”
Cái đậu má nhà anh!
Kỷ Lăng tức giận nhìn anh, ai thích anh chứ, có còn liêm sỉ hay không đấy! Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng có tự mình đa tình.”
Ninh Ngọc mím môi khẽ bật cười.
Bởi vì tò mò nên mới muốn hiểu, bởi gì tới gần nên mới dần dần thích...
Người tôi nói không phải là em, mà là bản thân tôi đây.
Anh nhìn khuôn mặt thẹn quá thành giận mà hơi phiếm đỏ của cậu thiếu niên, trong đôi mắt xanh lam trong suốt sáng ngời kia là ảnh ngược của mình, đột nhiên, anh rất muốn tới gần.
Thế nhưng anh không làm, bởi vì không muốn càng bị chán ghét thêm.
Ninh Ngọc bình tĩnh cất lời, giọng nói có chút trầm thấp, lại nhẹ nhàng như gió bay: “Có lúc tôi cảm thấy, hình như em không hề thuộc về thế giới này vậy.”
Bởi vì em chưa bao giờ mở trái tim mình, với bất kì người nào.
Theo bản năng, từ chối tất cả những ai muốn tới gần em.
Cơ thể Kỷ Lăng cứng đờ, sắc mặt thay đổi kịch liệt, đợi tới khi cậu hoàn hồn lại, Ninh Ngọc đã nghiêng người đi lướt qua, rời đi bên cạnh cậu...
Cậu ngây dại đứng yên tại chỗ một lúc.
Sau đó quay trở lại phòng, ngã xuống giường lấy gối che lên mặt, bực bội lăn mấy vòng.
Vậy là, bao giờ kết quả đơn xin mới có thể tới đây!
Để cậu chết sớm siêu sinh sớm đi, cậu sắp không chịu nổi nữa rồi!

Cứ như vậy mấy ngày nữa lại trôi qua, cuộc sống bình yên mà đơn giản, Kỷ Lăng cũng không gặp lại Ninh Ngọc nữa.
Điều này khiến cậu hơi thở phào một tiếng.
Gần như mỗi lần đối mặt với Ninh Ngọc cậu đều có cảm giác hoảng sợ khi bị nhìn thấu, cho dù có căng chặt da đầu tiếp tục cứng miệng, nhưng thật sự cảm thấy mình cũng sắp bị nhìn thấu hết rồi...!nếu không phải Ninh Ngọc là người của thế giới này, không thể nào nghĩ ra được rằng thế giới của bản thân là một quyển sách, đại khái chắc đã phát hiện ra thân phận thực sự của cậu từ lâu rồi nhỉ?
Kỷ Lăng không thể không thừa nhận, cho dù từ góc độ nào, Ninh Ngọc đều là một người thông minh, hơn nữa còn đủ lớn mạnh.
‘Cường công cường thụ tương ái tương sát’ thật sự không gắn tag nhầm mà!
Tuy rằng bây giờ chưa có tương ái, nhưng cường cường và tương sát là hoàn toàn có:)
Buổi tối ngày hôm nay, Aman mời Kỷ Lăng tham gia buổi tụ hội nhà dì Zola, hàng xóm láng giềng bên cạnh đều sẽ đi.
Đương nhiên là Kỷ Lăng vui vẻ đồng ý, thời gian này mọi người đều vô cùng quan tâm, nhiệt tình thân thiện với cậu, Kỷ Lăng cũng rất thích ở cạnh mọi người.
Ở nơi đây, Kỷ Lăng dường như có thể cảm nhận được lúc còn ở Trái Đất, mọi người giống như bạn bè của ba mẹ, những chú dì cô bác đó...!vô cùng ấm áp.
Aman và Kỷ Lăng mang chút hoa quả cùng đi tới nhà dì Zola, nhà dì Zola có một cái sân, lúc này đã có không ít người tới từ trước rồi, mọi người dựng giá nướng lên, ngồi bên dưới giàn nho cười đùa nhốn nháo, ăn uống nói chuyện chơi trò chơi, vô cùng vui vẻ.
Aman và Kỷ Lăng ngồi cùng với nhau, cậu ta cắt một quả táo, đột nhiên quay đầu sang nhìn Kỷ Lăng, thấp giọng thần bí nói: “Anh Bạch, gần đây anh có gặp anh Ninh Ngọc không?”
Vẻ mặt Kỷ Lăng sửng sốt, gần đây tên nhóc này cứ luôn nhắc tới Ninh Ngọc, tò mò hóng hớt đủ kiểu, cậu thận trọng nói: “Không gặp được.”
Aman chớp đôi mắt, nói: “Em cảm thấy anh Ninh Ngọc rất thích anh đó, anh có thích anh ấy không?”
Kỷ Lăng nghiêm túc nói: “Không thích.”
Dường như Aman có chút thất vọng, sa sút nói: “Thật sự không thích sao? Vì sao vậy?”
Kỷ Lăng im lặng một lúc, nói: “Không vì sao cả.”
Cho dù không nói tới việc Ninh Ngọc chơi đùa cậu, thì cậu cũng không thể chấp nhận bất cứ người nào ở đây.
Aman thở dài một tiếng, nhìn Kỷ Lăng có vẻ không muốn nói về chuyện này, thế là chỉ đành chuyển sang chủ đề khác.
Không lâu sau dì Zola bưng bánh bao tới, bà ấy nháy mắt một cái với Aman, cười nói: “Hai người đi tới hầm rượu giúp lấy rượu tới đây đi, ở đây sắp uống hết rồi, lấy rượu nho trắng ở trong cùng nhất ấy.”
“Được ạ.” Aman lập tức đứng dậy, gọi Kỷ Lăng cùng nhau đi.
Bọn họ tới đằng sau sân, Aman mở cửa vào hầm rượu ra, dừng lại một chút, cầu xin nhìn Kỷ Lăng nói rằng: “Anh Bạch em hơi sợ tối, anh đi vào lấy đi có được không? Em sẽ đợi anh ở đây.”
Kỷ Lăng không nghi ngờ cậu ta, cười nói: “Được thôi.”
Sau đó đi thuận theo cầu thang xuống dưới.
Dưới hầm đốt mấy ngọn đèn làm bằng đá năng lượng, ánh sáng không sáng lắm, nhưng vô cùng nhu hoà.
Kỷ Lăng nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, đi vào trong theo hướng hành lang, diện tích trong đây không tính là nhỏ, xem ra ngoài dùng để cất rượu ra, còn dùng làm phòng cất chứa đồ, Kỷ Lăng quan sát xung quanh, tìm rượu nho trắng mà dì Zola nói, cuối cùng đang đi được một nửa thì bước chân dừng lại.
Cậu nhìn thấy Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc trên cổ áo không đóng, tùy ý mở ra, thân dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, lười biếng nghiêng người dựa vào tường, tay cầm một bình rượu nhẹ nhàng lau đi bụi bặm, cúi đầu thổi một cái, lúc này anh cũng chú ý tới Kỷ Lăng, trong đôi mắt đen láy chợt có vẻ bất ngờ vụt qua.
Vẻ mặt Kỷ Lăng cứng đờ.
Tên này quay về từ khi nào vậy? Không phải nghe nói là đi làm việc rồi sao? Sao lại ở đây?
Không đúng, đợi đã, Aman đang cố ý đúng không! Không chừng đến cả dì Zola cũng biết, cho nên mới bắt tay với nhau cố ý lừa mình tới đâu! Nếu không thì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?
Kỷ Lăng thực sự muốn dùng sức lắc cái cổ của bọn họ, vì sao nhất định phải tác hợp chúng tôi chứ?
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được có biết không?!
Sắc mặt Kỷ Lăng đen sì quay người bỏ đi, cuối cùng lúc quay lại mới phát hiện cái nắp bên trên cầu thang đã che lại rồi, không thể nào đẩy ra được, càng chứng thực Aman có ý đồ đó.
Kỷ Lăng thực sự tức điên mất! Cậu chỉ đành bước xuống khỏi cầu thang, tới trước cái bàn lật tìm, xem có thể tìm được đồ nạy mở cửa rời đi không, cậu không muốn ở lại đây đâu.
Đúng lúc này cậu đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Ninh Ngọc chậm rãi đi tới, nhướn mày nói: “Xem ra có người không muốn em rời đi.”
Đôi mắt Kỷ Lăng bùng lửa giận quay đầu lại: “Là anh sắp xếp phải không?”
Ninh Ngọc kéo khoé miệng, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi vì muốn khiến em không phải khó chịu, rõ ràng là nhận được lời mời nhưng lại một mình trốn ở đây, em còn nghi ngờ tôi có ý đồ.”
Kỷ Lăng: “...”
Ai bắt cái đồ lừa đảo nhà anh cứ lừa tôi mãi?
Thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, Kỷ Lăng lại không cảm thấy lần này là kế hoạch của Ninh Ngọc, anh ta đã bị lộ tẩy rồi, cũng chẳng thể lừa được mình nữa.
Mà Aman rõ ràng là muốn tác hợp bọn họ, hôm nay chắc hẳn thật sự là bất ngờ, nhưng càng như vậy, Kỷ Lăng càng cảm thấy xấu hổ và bất đắc dĩ.
Cậu im lặng nhìn Ninh Ngọc, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Ninh Ngọc cười nhìn cậu, nói: “Thế nhưng thực ra em không có ghét tôi tới như vậy đúng không? Chắc hẳn bọn họ đã nhìn ra được, nếu không sẽ không tác hợp chúng ta đâu.”
Ai nói tôi không ghét anh?
Kỷ Lăng nhướn mày trừng mắt: “Tôi ghét anh nhất đấy! Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho những chuyện mà anh đã làm với tôi đâu!”
Lúc đó cậu là trai thẳng lại hy sinh to lớn tới như vậy, để cứu Ninh Ngọc thậm chí còn đồng ý bị ‘Gabriel’ khinh bạc, đồng ý một cách miễn cưỡng, bây giờ chỉ cần vừa nhớ tới là cảm thấy xấu hổ mất mặt không chịu được! Sỉ nhục đó!
Chuyện này không thể nào bỏ qua được, tuyệt đối không!
Ninh Ngọc bước đôi chân dài, đi lên trước một bước ép sát Kỷ Lăng, trong đôi mắt đen láy xen lẫn ánh sáng u ám thâm trầm, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm cậu...
Kỷ Lăng không ngờ rằng Ninh Ngọc lại đột nhiên tới gần, lập tức lui về sau một bước, lại phát hiện ra eo mình chạm vào cái bàn đằng sau lưng, đã không còn chỗ để lui nữa, thế là ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh, anh muốn làm cái gì!”
Tuy rằng cậu biết Ninh Ngọc sẽ không thực sự làm hại cậu, nhưng dù sao cái tên này cũng đã làm cái chuyện quá đáng như lừa người cưỡng hôn, cậu còn thực sự sợ anh ta đột nhiên phát điên đó!
Dù sao thì bị đàn ông thế nọ thế chai cậu cũng sợ.
Ninh Ngọc cụp mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của Kỷ Lăng, nhìn vẻ hoảng loạn vụt qua trong đó, ánh mắt anh bình tĩnh mà thản nhiên...!vươn tay ra lấy một mảnh vải màu đỏ rượu từ cái bàn đằng sau lưng Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng lập tức sợ hãi tim đập thình thịch, cơ thể cứng đờ, nhớ tới ngày tháng bị bịt mắt hôn hít, hoang mang muốn quát lên, cuối cùng...!Ngay sau đó, Ninh Ngọc cầm mảnh vải lên, trực tiếp che lên đôi mắt của mình.
Kỷ Lăng: “...”
Đôi mắt của người đàn ông bị mảnh vải màu đỏ rượu che lại, tùy ý buộc một cái nút đằng sau đầu, lộ ra sống mũi cao thẳng, bên dưới sống mũi là bờ môi mỏng có độ cong đẹp đẽ, chiếc cằm có đường nét cứng rắn, yết hầu anh chuyển động một cái, nơi cổ áo của áo sơ mi trắng, có xương quai xanh như ẩn như hiện...
Kỷ Lăng ngây ngốc nhìn anh, tự dưng có chút không dời nổi mắt...
Một tay Ninh Ngọc chống ở mép bàn đằng sau người Kỷ Lăng, hơi cong lưng xuống dựa lại gần, tuy rằng mắt bị che đi, thế nhưng không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt anh tuấn của anh, trong ánh sáng mờ ảo trông càng thêm kiều diễm, đẹp đẽ hút mắt, cứ như để mặc người xâu xé muốn làm gì thì làm, khiến người ta có chút miệng đắng lưỡi khô...
Trái tim của Kỷ Lăng, đập thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Bờ môi nhạt màu của Ninh Ngọc hơi hé ra, cất tiếng cười khẽ đầy ý tứ sâu xa, ôn hoà dịu dàng: “Nếu như tức giận như vậy, em có thể làm lại những chuyện mà trước đây tôi làm với em, tôi bảo đảm sẽ không phản kháng.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu sững sờ mấy giây, sau đó sắc mặt bỗng trở nên nóng rát, đỏ bừng lên, kí ức của thời gian trước đó lập tức tràn ngập tất cả trong não cậu, xấu hổ đến mức cậu gần như muốn tự sát ngay tại chỗ! Ai, ai muốn làm mấy chuyện đó với anh chứ!
Anh nằm mơ đi, anh mơ đẹp lắm!
Kỷ Lăng thực sự tức không thể chịu được, đây là thái độ nhận sai của anh sao? Anh như vậy là đang sàm sỡ! Tôi đâu có thích đàn ông, vì sao tôi phải làm chuyện đó với anh chứ?! Hơn nữa tôi cũng không phải biến thái!
Kỷ Lăng tức muốn điên mất!
Cậu lạnh lùng nói: “Anh nói như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả, lúc đó tôi bị ép buộc bất đắc dĩ bị anh uy hiếp, mà anh bây giờ là tự nguyện, căn bản không giống nhau!”
Ninh Ngọc không động đậy, khoé môi hơi nhếch lên: “Giống nhau chứ.”
Kỷ Lăng nói: “Không giống nhau!”
Ninh Ngọc khẽ giọng nói: “Nếu như em dùng tính mạng của em để uy hiếp tôi, làm chuyện gì với tôi cũng đều được, tôi cũng có thể bị em uy hiếp.”
Kỷ Lăng mất mấy giây đồng hồ mới hiểu được nội dung câu nói này, thay đổi thành cách dễ hiểu hơn, Ninh Ngọc đang nói: Cậu có thể dùng tự sát để uy hiếp anh.
Hệ thống: “Ấy, hình như logic có chỗ nào đấy không đúng thì phải...”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu nhìn Ninh Ngọc, đầu tiên là xấu hổ buồn bực, sau đó lại rùng mình.
Đậu má nhà anh, ai muốn dùng tự sát để uy hiếp anh chứ, não tôi có bị úng nước đâu, động kinh hả, thần kinh hả, chán sống rồi hay gì, có ma mới dùng tự sát để uy hiếp anh, lại còn làm chuyện đó với anh nữa! Tôi cũng đâu thích đàn ông!
Hơn nữa chúng ta là quan hệ gì? Vì sao tôi phải một khóc hai nháo ba thắt cổ với anh? Anh dựa vào đâu để nhận một khóc hai nháo ba thắt cổ của tôi?
Một khóc hai nháo ba thắt cổ đặt ở giữa chúng ta có thích hợp không?
Anh cảm thấy thích hợp sao?
Với cả tôi quan tâm có thể hôn được lại không à???
Kỷ Lăng: “Tôi cảm thấy anh ta đang sàm sỡ tôi bằng lời nói:)”
Hệ thống: “...” Tình cảm nhân loại phức tạp như vậy, nó có chút không hiểu, thế này sao lại là sàm sỡ vậy?
Kỷ Lăng tức giận nhìn Ninh Ngọc.
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp, cậu hận không thể vỗ tay cho Ninh Ngọc! Anh thật sự giỏi quá, logic của anh thật tài ba, khó như vậy mà cũng nghĩ ra! Tưởng rằng như vậy là tôi sẽ tha thứ cho anh à?
Đáng tiếc đó là, tôi không hề muốn làm như vậy.
Anh cách tôi thật xa là tốt rồi!
Kỷ Lăng hừ lạnh một tiếng: “Anh tránh ra.”
Mắt Ninh Ngọc bị che đi, không di chuyển, hình như anh có chút nghi hoặc, lại im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Em cảm thấy cách báo thù như thế này, có thể khiến em vừa lòng không?”
Kỷ Lăng sắp tức tới bật cười luôn rồi, vừa lòng, vừa con mẹ nhà anh.
Ninh Ngọc đợi một lúc, không đợi được câu trả lời của Kỷ Lăng, môi mỏng mím lại, trầm ngâm một lúc, nói: “Tôi hiểu rồi, em không muốn làm trả lại như vậy...!tôi còn có một đề nghị khác, có lẽ em sẽ cảm thấy có thể chấp nhận.”
Anh cúi đầu dựa lại gần Kỷ Lăng, chậm rãi nói: “Em là quý tộc của Đế quốc, tôi là quân phiến loạn, em là quý tộc mà lại bị một quân phiến loạn làm nhục chơi đùa, chắc chắn vô cùng tức giận, hận không thể giết chết tôi, chỉ có như vậy mới bảo vệ được tôn nghiêm của một quý tộc như em, rửa nỗi hận của em.”
Lúc này mới giống tiếng người hơn một chút!
Thế nhưng Kỷ Lăng không hề muốn tiếp tục dây dưa với tên vô lại khốn nạn này, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cậu cười ha ha nói: “Không sai, anh nói rất đúng, tôi hận không thể giết chết anh!”
Cho nên anh vừa lòng rồi chứ? Có thể tránh ra được chưa?
Ninh Ngọc im lặng một lúc, hồi lâu sau, dường như có chút bất đắc dĩ, còn có một chút mất mát, trầm khàn thở dài một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
Anh hiểu cái gì chứ?
Kỷ Lăng vẫn chưa hoàn hồn, liền nhìn thấy Ninh Ngọc đột nhiên rút một con dao nhỏ bên cạnh eo ra, nhẹ nhàng nhét vào trong tay Kỷ Lăng, nắm lấy tay cậu nhắm vào lồng ngực mình, nói: “Vậy thì em giết tôi đi.”
Tay Kỷ Lăng nắm lấy con dao, bị bàn tay ấm nóng của người đàn ông nắm lấy, một mặt WTF: “???”
Đây là tình tiết cẩu huyết kinh thiên động địa gì đây?!
Vì sao cậu cảm thấy mình không thể nào nhập vai được chứ...
Có phải lúc này mình nên khóc lóc chửi bới thảm thiết bi thương, vì sao anh lại tổn thương tôi lừa gạt tôi, tôi hận anh các kiểu thì mới hợp với tình cảnh này không? Cảnh tượng này phù hợp biết bao với tình cảm sâu sắc ngược luyến tình thâm chứ!!!
Nhưng tôi thực sự không khóc nổi, ngược lại còn tức giận đây này.
Anh đường đường là người cầm đầu quân phiến loạn, người tiến hoá cấp độ SSS, nhân vật mà bom laser cũng chả đánh chết được, bây giờ lấy một con dao cùi ra bảo tôi giết anh á? Da còn chẳng rách nổi nữa? Diễn kịch làm ơn có thành ý một chút được không? Lại chơi cái trò này!
Đây là coi người ta là thằng ngu hả?!
Lửa giận tích đầy lồng ngực của Kỷ Lăng cuối cùng cũng bùng nổ! Khốn nạn, khốn kiếp, anh tưởng rằng tôi không dám sao? Cậu nghĩ cũng không thèm nghĩ dùng sức đẩy một cái! Không giết được anh thì cũng chọc anh một cái cho đỡ tức! Tôi chọc chết anh!
Kết quả điều khiến Kỷ Lăng bất ngờ đó là, cái con dao cùi nhìn trông thì đơn giản, thế mà lại dễ dàng đâm vào lồng ngực của người tiến hoá cấp độ SSS.
Sắc mặt Kỷ Lăng thay đổi kịch liệt, dùng tốc độ nhanh nhất phản ứng lại rút mạnh dao ra! Nhưng mũi dao đã đâm vào trong...
Bờ môi cậu run rẩy, mặt không chút màu máu.
Không, không phải chứ...
Cmn đây là vũ khí lợi hại gì vậy?
Kỷ Lăng triệt để ngu người luôn.
Ninh Ngọc lại tựa như không cảm giác được sự đau đớn vậy, anh chỉ khẽ nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Kỷ Lăng, giọng nói ôn hoà bình tĩnh: “Trước khi buông tay hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Anh chậm rãi cúi thấp đầu, ghé vào bên tai Kỷ Lăng, cười trầm thấp một tiếng: “Đây là cơ hội duy nhất để em giết chết tôi, bỏ lỡ lần này, thì tôi sẽ không cho em cơ hội lần thứ hai như thế này nữa đâu.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.