Kỷ Lăng thấy vậy vô cùng khó hiểu, vừa nãy bọn họ còn không có vẻ gì là kinh ngạc, rõ ràng bọn họ không định hóng chuyện cơ mà? Sao bây giờ lại bày ra cái vẻ mặt bất ngờ như vậy?
Nữ sinh kia ngẩn người nhìn Văn Ngạn, khóe mắt ngân ngấn nước, tức giận nói: “Không thích thì nói là không thích, cần gì phải dùng cái cớ này chứ.” Nói xong, bật khóc chạy đi.
Vương Nhất Hâm và Trịnh Lâm nhìn thấy cảnh tượng này xong đều mắt chữ O mồm chữ A, thực ra tất cả những người có mặt ở đó đại khái đều có một biểu cảm như vậy.
Nhưng hình như Văn Ngạn lại không hề nhận ra mình gây bất ngờ cho người khác như thế nào, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy không hề thay đổi.
Anh ấy không quan tâm đến ánh mắt của đám đông, thản nhiên đi ra khỏi nhà ăn, trên tay thậm chí vẫn cầm món quà mà nữ sinh kia đã tặng.
Đợi đến khi bóng dáng của Văn Ngạn hoàn toàn biến mất, những tiếng bàn tán mới vang lên bên trong nhà ăn.
Vương Nhất Hâm dùng cánh tay huých vào người Trịnh Lâm: “Này, cậu nói xem những gì đàn anh Uất nói có phải là sự thật không? Hay chỉ là cớ để từ chối con gái nhà người ta thôi?”
Trịnh Lâm có vẻ không chắc lắm: “Nếu như chỉ để từ chối người khác, làm như vậy không phải là tự ảnh hưởng đến mình sao? Nếu lan truyền ra ngoài, cho dù giả cũng sẽ biến thành thật…”
Kỷ Lăng nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao bọn họ lại kinh ngạc như vậy: “Chẳng lẽ không phải anh ấy yêu người đồng tính sao?”
Vương Nhất Hâm rơi vào trầm tư: “Anh ấy có yêu đồng tính hay không tôi không biết, nhưng ít nhất là tới trước ngày hôm nay, không ai cho rằng anh ấy là người đồng tính cả.” Mặc dù đàn anh Uất trước giờ chưa từng yêu đương gì trong trường học nhưng cũng nổi tiếng là người đối xử dịu dàng, nhẫn nại với con gái, càng không có những tin đồn liên quan tới người đồng giới.
Uất Văn Ngạn là người ưu tú, đẹp trai, bình thường cũng không dính líu tới những chuyện thị phi, mặc dù cũng có nghi ngờ là anh trai mưa của nhiều cô gái nhưng chuyện này không ngăn cản được việc Văn Ngạn được mọi người yêu thích.
Chỉ cần một ngày anh ấy vẫn chưa có chủ là những cô gái đều cảm thấy mình có hi vọng.
Nếu các cô gái đều biết Văn Ngạn yêu người đồng tính thì làm sao còn tỏ tình với anh ấy nữa?
Trịnh Lâm chống cằm nói: “Hay là đàn anh Uất thực ra là một bóng kín! Nếu anh ấy thích đàn ông, vậy thì việc bốn năm nay, anh ấy có thể chống đỡ trước sự tấn công của các cô gái mà không rơi vào lưới tình hình như cũng có thể giải thích được.” Nếu đổi vị trí để suy nghĩ, nếu người đó là cậu ta, sao cậu ta có thể chống lại sự mê hoặc đó chứ?
Vương Nhất Hâm: “Hình như những gì cậu nói cũng rất có lý…”
Trịnh Lâm: “Nhưng cũng không loại trừ khả năng là anh ấy mất kiên nhẫn rồi vậy nên mới tìm đại một cái cớ để từ chối người ta, làm xong một lần rồi được an nhàn luôn về nhau.
Sau chuyện ngày hôm nay, tôi đoán chắc không còn nữ sinh nào tỏ tình với anh ấy nữa đâu…”
Vương Nhất Hâm: “Cậu nói thử xem, nếu như anh ấy thật sự yêu người đồng tính, vậy sẽ là người ở trên hay ở dưới?”
Tự nhiên Trịnh Lâm lại rất có hứng thú: “Anh ấy đẹp trai như vậy, có lẽ là người ở dưới hí hí hí?”
Kỷ Lăng: “…”
Hai người này lúc trước không phải vẫn còn không tin lắm, vẫn thích phân tích theo lý trí sao? Sao trong chớp mắt lại đổi sang thảo luận việc trên dưới là thế nào? Quả nhiên cậu không nên hi vọng quá nhiều vào cái nết của sinh viên hiện giờ.
…
Văn Ngạn cầm theo món quà, bước ra ngoài cổng trường, trên đường còn gặp những người bạn đi qua chào hỏi, anh ấy đều thân thiện mỉm cười đáp lại.
Anh ấy không sống trong trường mà sống ở một chung cư đơn ở con phố đối diện trường học, cách trường một quãng không xa lắm.
Anh ấy tới chỗ cầu thang, vừa hay chỗ này không có ai, vậy là liền tiện tay vứt món quà kia vào thùng rác.
“Tinh” một tiếng, vừa hay thang máy xuống tới tầng một, cánh cửa kim loại mở ra.
Văn Ngạn đi thang máy, lên tới tầng 18, lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, đổi thành đôi dép đi trong nhà, đi vào phòng khách kéo rèm ra, nheo mắt lại nhìn bầu trời nặng nề bên ngoài.
Đôi mắt đen hoàn toàn không có chút hơi ấm nào, ẩn sâu bên trong đó còn lại sự tự giễu và châm chọc.
Thời điểm hiện tại đã là mười ngày kể từ khi anh ấy tỉnh lại khỏi thế giới kia.
Nhưng tâm trạng anh ấy vẫn còn dao động.
Sống lại một kiếp nữa… anh ấy vẫn nhìn thấy cậu thiếu niên chết ngay trước mặt mình.
Thậm chí còn bất lực và tuyệt vọng hơn so với kiếp trước… Cho dù anh ấy đã cố gắng hết sức, nhưng đến cuối cùng kết quả vẫn không hề thay đổi, anh ấy vẫn không thể giữ được người trong lòng mình.
Giờ phút này, anh ấy lại bắt đầu nghi ngờ về ý nghĩa sự tồn tại của mình.
Anh ấy không từ thủ đoạn nào để trèo lên cao hơn, để có được tiền bạc và quyền lực, tay anh ấy dính đầy máu tươi, cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình, đi từ một thường dân bình thường thành người đứng trên vô số những quý tộc.
Theo lý mà nói, như vậy là anh ấy đã thành công, nên vui mới phải, nhưng tất cả mọi thứ lại không khiến tâm hồn anh ấy cảm thấy thỏa mãn, cũng không bù đắp được khoảng trống trong tâm hồn.
Anh ấy giống như một u linh tồn tại trong bóng tối, cho dù có đứng ở nơi có nhiều ánh sáng tới đâu đi chăng nữa, cho dù có được bao nhiêu thứ đi chăng nữa, cũng không thể che lấp được sự xấu xí, đen tối trong nội tâm, cũng không thể khiến đám quý tộc kia thật lòng quan tâm đến anh ấy, tôn trọng anh ấy.
Chỉ có duy nhất một người, mặc dù là tầng lớp quý tộc cao cao tại thượng nhưng không hề quan tâm tới thân phận dân thường của anh ấy, không quan tâm tới những sai lầm anh ấy đã phạm phải, từ đầu tới cuối đều đối xử bình đẳng với anh ấy, bằng lòng cho đi sự dịu dàng và thiện ý… Nhưng anh ấy lại không thể bảo vệ được người đó.
Vậy sống còn có ích gì chứ?
Vô số lần Văn Ngạn hỏi bản thân câu hỏi này.
Đối với anh ấy… thật ra tất cả đều là vì một người.
Mất đi người đó rồi, thế giới này không còn ý nghĩa gì với anh ấy nữa nhưng tới cuối cùng anh ấy vẫn sống tốt cho tới cuối cùng.
Bởi vì cậu thiếu niên đã ra một mệnh lệnh cho anh ấy, rằng anh ấy phải sống thật tốt.
Cậu vẫn còn lo lắng cho anh ấy…
Văn Ngạn nhớ tới cậu thiếu niên, đáy mắt xen lẫn cả sự dịu dàng ấm áp và đau khổ.
Tôi đã từng thề về sau sẽ không phản bội em nữa, dành hết sự chung thủy, tính mạng của tôi, tất cả mọi thứ của tôi cho em… Vậy nên tôi sẽ làm theo mệnh lệnh mà em đã ra cho tôi, sống thật tốt, như vậy em mới cảm thấy vui đúng không? Tôi sẽ để cho em nhìn thấy, tôi sống rất tốt.
Từ ngày đó trở đi, Văn Ngạn bắt đầu rời khỏi Đế Tinh.
Rời khỏi mảnh đất kiếp trước anh ấy đã hi sinh không tiếc thứ gì, cũng làm mảnh đất đứng ở chót vót ở trung tâm quyền lực Đế quốc.
Anh ấy phiêu lưu ở vũ trụ một khoảng thời gian, cuối cùng đến thành phố Loan Thủy ở hành tinh Bắc Phong, trở lại ngôi nhà nhỏ mà họ đã từng ở trước đây.
Tinh cầu này trước đây vô cùng nguy hiểm, là nơi mà Kỷ Lăng đã dùng tính mạng của mình để bảo vệ, anh ấy thật sự để trong lòng mọi thứ ở đây, để trong lòng mọi người và những người bạn kia.
Cậu thiếu niên và anh ấy không giống nhau, từ đầu tới cuối anh chỉ quan tâm tới một mình cậu thiếu niên và không hề quan tâm tới chuyện sống chết của những người khác… Ngoại trừ cậu thiếu niên, tất cả những người khác trong mắt của anh đều không có chút giá trị nào, có thể tùy tiện vứt bỏ.
Nhưng lần này, Văn Ngạn thật sự muốn bảo vệ nơi mà cậu thiếu niên muốn bảo vệ.
Bảo vệ tất cả những người mà cậu muốn bảo vệ.
Anh ấy sẽ thử học cách quan tâm tới sinh mạng của những người khác, thử học cách sống như một người bình thường.
Văn Ngạn ẩn cư ở đó nhiều nằm, tinh cầu Bắc Phong từ một địa cầu xa xôi, lạc hậu biến thành một địa cầu giàu có nổi tiếng trong Tinh hệ Moore, mọi người an cư lạc nghiệp ở đó, dành những tán dương cho một sự tồn tại hùng mạnh đã âm thầm bảo vệ hành tinh này.
Mọi người đều tưởng rằng anh ấy là người biết thương xót người khác, có tấm lòng từ bi.
Cho dù không biết thân phận của anh ấy nhưng những người đó không tiếc dành tới anh ấy những tình cảm cảm kích.
Văn Ngạn chưa từng nghĩ rằng, sẽ có ngày một người ích kỉ, lạnh lùng như mình lại nhận được sự cảm kích và tôn trọng thật lòng từ mọi người.
Chỉ đáng tiếc là anh ấy không hùng mạnh như những gì bọn họ tưởng, những người ở đây chưa từng nhìn thấy cường giả thật sự trong vũ trụ này.
Nơi đây chỉ là một góc nhỏ trong vũ trụ mênh mông mà thôi…
Ở đây anh ấy có thể giống như một vị thần, bảo vệ vô số người nhưng ở Đế Tinh, trước mặt cường giả thật sự, đến người mà mình yêu nhất mà anh ấy cũng không thể bảo vệ được.
Anh ấy không khác gì một kẻ hèn yếu.
Đứng trước vận mệnh, cũng chỉ yếu ớt và đáng thương như loài sâu kiến.
Đối với anh ấy, việc trùng sinh hoàn toàn không có một ý nghĩa gì cả.
Anh ấy tiếp tục sống tiếp cũng chỉ là vì lời hứa với người trong lòng.
Anh ấy mất bao nhiêu năm để hoàn thành xong lời hứa đó, lúc mà anh ấy tưởng rằng cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc… thì anh ấy lại tỉnh lại.
Anh ấy đến Trái Đất viễn cổ vẫn chưa được khai hóa, an nhàn, nhỏ bé, yếu đuối và trong hình dáng của một con người kém cỏi, yếu hèn.
Mặc dù mọi thứ trông có vẻ rất buồn cười nhưng Văn Ngạn lại bình tĩnh chấp nhận tất cả những thứ này.
Không phải bất cứ ai cũng có quyền và sự tự do để lựa chọn cái chết của mình, nếu đã như vậy, anh ấy lựa chọn chấp nhận sự sắp đặt của số phận.
Không còn những hành động gọi là “phản kháng” nữa.
…
Kỷ Lăng sống cuộc sống sinh viên bình thường nhưng hạnh phúc, ngày ngày lên lớp vẽ tranh.
Vương Nhất Hâm và Trịnh Lâm ngày nào cũng mong ngóng Ninh đại tiểu thư tới hẹn Kỷ Lăng, còn dặn cậu hết lần này đến lần khác, nếu như được Ninh Khả Hàm mời thì nhất định không được quên anh em.
Ngày hôm đó Trần Minh trốn học không có ở đó, về sau biết được chuyện này rồi cũng bật ngón cái lên, thể hiện sự kính phục đối với Kỷ Lăng, bản thân còn dũng cảm, tự nguyện làm bạn bè trước sau có nhau với cậu, bảo rằng lần sau có chuyện nhất định phải gọi cậu ta theo.
Đúng là một đám sinh viên đại học tuổi trẻ bồng bột…
Kỷ Lăng nhìn vào gương, tự ngắm khuôn mặt của mình, từ trước tới giờ cậu cũng biết bề ngoài của mình cũng được người khác yêu thích, nhưng không ngờ lại được quen biết với hot girl của khoa, lúc trước khi còn học cấp ba sao cậu không hề có cảm giác gì về chuyện này nhỉ?
Cậu hiện giờ cũng chỉ đẹp trai ở mức bình thường, còn thua xa so với lúc ở Thế giới Tinh Tế, nếu như bây giờ cậu có được vẻ đẹp như lúc đó, chắc ngày nào cậu cũng sẽ bị nhấn chìm trong những lời ong bướm mất.
Ồ… hình như cậu đã hơi hiểu ra vì sao bọn họ lại thích cậu như vậy rồi, đám người “thần kinh” kia hóa ra đều say đắm vì nhan sắc của cậu.
Nghĩ như vậy làm cậu hiểu hơn cho những người kia, hầy, thế giới tôn sùng sắc đẹp hóa ra lại không có chút đạo lý nào như vậy.
Vậy nên, cứ bình thường thôi là tốt rồi.
Bình thường những khi không lên lớp, không có việc gì làm, Kỷ Lăng thường lấy tập phác họa của mình ra, vẽ lại những cảnh đẹp mà cậu đã nhìn thấy ở thế giới kia.
Cậu bắt đầu bình tĩnh nhìn nhận mọi thứ, thực ra cậu cũng không cần cố bắt mình phải né tránh, vì dù sao, chẳng phải cậu cũng không gặp lại những người đó sao? Cứ coi đó như những hiểu biết về một vùng đất lạ là được.
Thế giới xinh đẹp, rộng lớn đó cho cậu rất nhiều cảm hứng.
Nếu không nhớ tới nhiệm vụ tồi tệ kia thì thực ra ở đó cũng có rất nhiều thứ đẹp đẽ đáng để nhớ lại…
Chẳng mấy chốc một tuần đã trôi qua, đến chiều thứ 6, Vương Nhất Hâm nói với Kỷ Lăng: “Tối nay bọn tôi ra ngoài chơi game, cậu có đi không?”
Kỷ Lăng lắc đầu: “Tôi về nhà.”
Trịnh Lâm ngưỡng mộ nói: “Nhà cậu ở đây đúng là tốt thật, cuối tuần có thể về nhà.”
Trần Minh cười tủm tỉm: “Sao, cậu cũng muốn về nhà sao?”
Trịnh Lâm: “… Không, tôi không muốn.”
Cậu ta vẫn còn chưa tận hưởng xong cuộc sống đại học tự do, ai lại vội vàng muốn về nhà như vậy chứ! Đâu có phải là đứa trẻ vẫn chưa dứt sữa, về nhà mới chơi game được một chút đã bị ba mẹ càu nhàu phiền muốn chết.
Không về, nhất định không về.
Rồi ba người cùng quay lại nhìn về phía Kỷ Lăng đang vui vẻ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà, không hẹn mà cũng cảm khái nói: “Tiểu Lăng vẫn là một đứa trẻ.”
Kỷ Lăng bĩu môi: “…”
Mấy người bọn họ không thể hiểu được sự tuyệt vời khi có nhà, các cậu có biết cái gì là sống ở nơi đất khách quê người không? Cô đơn một thân một mình không? Đúng là người đang sống trong hạnh phúc thì không biết là mình đang có phúc.
Tôi là người đã từng chết một lần rồi đấy, tôi đã phải kiên cường không chịu khuất phục, không tiếc tất cả mọi thứ chỉ để có được một cơ hội về nhà.
Mà cậu mới về nhà được mấy tháng chứ? Đây đúng là lúc mà cậu đang nhớ nhà…
Mấy người bọn họ không thể hiểu được cậu.
Kỷ Lăng không buồn để ý tới mấy người đó, cậu đi ra cửa gọi điện thoại cho mẹ, tuần này ba đang đi công tác không có ở nhà.
Tránh việc cậu về tới nhà không thấy ai ở nhà nên nói trước một tiếng vẫn tốt hơn.
Một lát sau, điện thoại bên phía Dương Vy mới kết nối được, bà đè giọng nói xuống rất nhỏ: “Sao vậy Tiểu Lăng?”
Kỷ Lăng lập tức nhận ra: “Mẹ đang họp ạ?”
Dương Vy: “Ừ.”
Kỷ Lăng nói: “Con chuẩn bị về nhà, phải tầm bao nhiêu lâu nữa mẹ mới về nhà?”
Dương Vy suy nghĩ một lát rồi nói: “Cuộc họp này chắc phải mấy tiếng mới xong… như vậy đi, con tới công ty đợi mẹ, tan làm xong mẹ sẽ dẫn con ra ngoài ăn luôn.”
Kỷ Lăng cười, nói: “Vâng.”
Cậu tắt điện thoại, giơ tay vẫy một chiếc xe, đi thẳng tới công ty của Dương Vy.
Lúc trước Kỷ Lăng đã tới công ty của Dương Vy mấy lần nên cậu cũng coi như quen thuộc.
Chị gái ở quầy lễ tân vẫn nhận ra Kỷ Lăng, thấy cậu đến liền mỉm cười nói: “Tiểu Lăng tới sao, nghe nói trước đây em bị thương, em đã khỏi chưa?”
Kỷ Lăng ngoan ngoãn đáp: “Em đỡ nhiều rồi ạ.”
Chị gái kia nói: “Em tới tìm chị Dương đúng không, em tự đi lên trên đi.”
Kỷ Lăng đi thang máy lên tầng, giờ này rất nhiều nhân viên đã tan làm, còn mấy văn phòng vẫn đang sáng đèn, hầu như đều là những nhân viên làm tăng ca.
Nhớ ra mẹ vẫn còn đang họp nên cậu không tới làm phiền, cậu định ngồi ở ghế trên hành lang đợi mẹ.
Nhưng cậu phải vào nhà vệ sinh trước đã…
Kỷ Lăng huýt sáo vui vẻ, thong thả đi vệ sinh, rồi rửa tay.
Lúc đi ra ngoài, vì cậu đang cúi đầu, không để ý nên không cẩn thận va vào một người.
Cậu vội vàng ngẩng đầu lên, không khỏi ngẩn người ra một lát.
Thân hình người đàn ông cao lớn, dung mạo anh tuấn, ngũ quan thâm sâu, đường nét rõ ràng, anh ta mặc bộ đồ vest màu xám thẳng tắp, đến cả cổ áo của chiếc áo sơ mi cũng ngay ngắn, cả người không tìm ra được một chút tì vết nào, trông vừa có vẻ lạnh lùng vừa cấm dục.
Không hiểu vì sao Kỷ Lăng cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này nhìn mình làm cậu thấy không tự nhiên lắm, giống như có thứ gì đó cố bị đè nén xuống thật sâu, tự nhiên cậu lại thấy căng thẳng, ngại ngùng nói: “Xin lỗi…”
Cảnh Tùy nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ngón tay hơi co lại.
Làn da cậu thiếu niên trắng ngần, đôi mắt đen sáng ngời, mái tóc đen bồng bềnh xòa trước trán, cười lên cảm giác vô cùng trong sáng, ôn hòa.
Cậu mặc một chiếc áo T- shirt cổ tròn, quần bò, đi giày thể thao màu trắng, một tay cầm quai của chiếc balo.
Ánh mắt cậu nhìn anh ta có cả vẻ bất an và tò mò.
Cảnh Tùy không ngờ lại bất ngờ nhìn thấy cậu thiếu niên như vậy.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta nặng nề, cũng vì cố kìm nén nên có vẻ hơi mất tự nhiên, một lát sau, giọng nói trầm khàn với vang lên: “Không có gì.”
Kỷ Lăng cười xin lỗi, đúng lúc cậu đang định vòng qua bên cạnh người đàn ông này để rời đi thì cổ tay cậu bị nắm lấy, lòng bàn tay người đàn ông này nóng bỏng, đầu ngón tay mạnh mẽ.
Kỷ Lăng ngẩn người ra một lát, cậu không hiểu quay đầu lại nhìn, nhìn thấy đôi mắt đen u ám phức tạp.
Môi Cảnh Tùy mím chặt lại, anh ta nói chậm rãi: “Cậu tới đây tìm ai?”
Kỷ Lăng nhìn thấy người đàn ông này vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ như đang tra hỏi gián điệp thương mại, trong đầu cậu không hiểu gì, chỉ vội vàng giải thích: “Tôi tới tìm Dương Vy, bà ấy là mẹ tôi.”
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem mình có điểm nào giống người xấu không thì…
Người đàn ông kia lại nói tiếp: “Cậu là Kỷ Lăng?”
Kỷ Lăng đơ người ra nhìn đối phương, người này có biết cậu sao?
Cảnh Tùy nhìn đôi mắt ngơ ngác của cậu thiếu niên, cố gắng kìm chế tâm trạng trong lòng, hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, ôn hòa trong giọng nói: “Tôi nghe nói thời gian trước đây, con trai của Dương Vy bị tai nạn xe, hình như tên là Kỷ Lăng, vậy là… cậu là Kỷ Lăng đúng không?”
Kỷ Lăng bỗng chốc hiểu ra, hóa ra là vì chuyện này nên đối phương mới biết tên của cậu, xem ra chuyện cậu bị tai nạn còn rất nổi tiếng đấy, cậu nhanh chóng thoải mái trở lại rồi gật đầu: “Đúng vậy.”
Cảnh Tùy tự nhiên buông tay ra, im lặng mấy giây rồi lại nói tiếp bằng giọng khàn khàn: “Dương Vy vẫn đang họp, cậu có thể tới văn phòng của tôi ngồi một chút, đợi đến khi cuộc họp kết thúc rồi hãy đi tìm mẹ.”
Kỷ Lăng khó hiểu nhìn người trước mặt, vừa nãy khuôn mặt anh ta vẫn vô cùng đáng sợ, ánh mắt sắc bén đến chết người, vẫn mà bây giờ lại mời cậu tới văn phòng của mình để nghỉ ngơi, thái độ thay đổi cũng nhanh thật.
Nhưng… đây có lẽ là vì thân phận của cậu thôi.
Từ nhỏ Kỷ Lăng đã được các chú, các bác, các anh, các chị yêu quý, nếu coi Cảnh Tùy như một người đồng nghiệp nhiệt tình của mẹ thì cậu lại thấy hành động của anh ta cũng không có gì kỳ lạ.
Ghế ở hành lang vừa cứng vừa lạnh, ngồi lại không thoải mái, điều hòa thổi tới còn hơi lạnh nữa.
Kỷ Lăng muốn nhận lời nhưng lại thấy người này dù sao cũng không quen biết.
Cậu ngập ngừng một lát rồi dè dặt hỏi: “Như vậy không làm phiền anh chứ?”
Cảnh Tùy nhìn ánh mắt mang theo chút tâm tư nhỏ của cậu thiếu niên, khóe môi không khỏi nở một nụ cười nhạt: “Không đâu.”
Kỷ Lăng lập tức vui vẻ nói: “Cảm ơn anh.”
Yết hầu Cảnh Tùy chuyển động, anh ta rời mắt đi, quay đầu lại nói: “Đi theo tôi.”
Kỷ Lăng đi theo sau người đàn ông, theo anh ta đi lên tầng trên, đi tới văn phòng ở cuối hành lang.
Uầy! Phòng làm việc này rộng với sang trọng thật đấy.
Phía trước có phòng khách, sàn trải thảm và lát gỗ cứng, bên trong mới là văn phòng, bên cạnh có ghế sofa và giá sách.
Nội thất trang nhã, sang trọng, kể cả là người không hiểu cũng thấy đây không phải là một nơi tầm thường.
Văn phòng này có phong cách hoàn toàn khác với văn phòng của mẹ cậu, Kỷ Lăng cuối cùng cũng hiểu ra thân phận của người này không bình thường, ít nhất cũng phải là một phó chủ tịch?
Chết rồi, vừa rồi cậu đồng ý nhanh chóng như vậy, liệu có vẻ hơi không thích hợp không nhỉ?
Kỷ Lăng hơi lo lắng, theo sát phía sau người đàn ông đó, cậu khẽ liếc nhìn qua bàn làm việc, tầm mắt nhanh chóng lướt tới bảng tên phía trên: Phó Cảnh Thâm.
Kỷ Lăng:...
Thôi toang, cậu bắt đầu cảm thấy chân mình hơi hơi mềm đi rồi.
Chẳng trách vừa rồi người đàn ông này trông không bình thường như vậy, hóa ra là uy quyền của một tổng tài bá đạo.
Cậu thật sự muốn rút lui, cậu không muốn nghỉ ngơi trong văn phòng sếp của mẹ đâu, cậu căng thẳng chết mất.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ tìm cớ gì đó để rời đi thì Cảnh Tùy đã xoay người lại gật đầu với cậu: “Cậu có thể ngồi đó nghỉ ngơi.”
Kỷ Lăng liếc nhìn chiếc ghế sofa bằng da thật bên cạnh, tự hỏi trong lòng nếu bây giờ cậu nói muốn rời đi thì có hơi cố ý quá không? Như vậy chi bằng ngồi xuống một lúc đã, rồi tìm cơ hội để chuồn sau?
Kỷ Lăng ngoan ngoãn đáp lại: “Được.”
Sau đó cậu bước tới, ngồi xuống rất nghiêm túc, trông còn ngoan ngoãn hơn cả khi đối diện với cô giáo.
Cảnh Tùy cụp mắt xuống, không nhìn nữa, mặc dù cậu thiếu niên không nói gì nhưng rõ ràng là cậu đã biết thân phận của anh ta.
Từ tư thế ngồi của cậu có thể nhận ra cậu đang co người lại và rất căng thẳng.
Giống như cậu thiếu niên luôn gọi anh ta là anh Cảnh Tùy, vô tri vô giác lại gần anh ta, nói rằng cậu thích anh, nhưng tận sâu bên trong lại luôn e dè thân phận của anh ta, sợ hãi anh ta…
Cho dù không bao giờ anh ta muốn cậu thiếu niên ấy sợ mình.
Cảnh Tùy đưa tay lên nhẹ nhàng kéo cà vạt của mình ra, trong lòng bức bối khó chịu nhưng lại không thể nói cho ai biết.
Một lúc sau, anh ta đi tới bên cạnh chuẩn bị rót chút gì đó cho cậu thiếu niên, nhưng nhìn xung quanh trong phòng làm việc chỉ có cà phê nên anh ta gọi Thẩm Trác Minh vào.
Thẩm Trác Minh vừa bước vào đã thấy Kỷ Lăng đang ngồi trên ghế, bất ngờ nói: “Tiểu Lăng sao cậu lại ở đây?”
Kỷ Lăng đã gặp Thẩm Trác Minh vài lần: “Chào anh Thẩm, em đến để tìm mẹ ạ.”
Trong lòng Thẩm Trác Minh thầm nghĩ hóa ra là như vậy, nhưng tại sao thằng bé này lại chạy tới phòng làm việc của Tổng giám đốc Phó chứ? Nhỡ đâu đắc tội với Tổng giám đốc Phó thì sao? Đúng lúc anh ta đang định bảo Kỷ Lăng đến chỗ của mình thì tự nhiên anh ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ông chủ, anh ta đơ ra, không nói được gì.
Cảnh Tùy nhìn anh ta dửng dưng: “Cậu đi mua cốc trà sữa về đây đi, đúng rồi...” Anh ta nói được một nửa thì quay đầu lại dịu dàng nhìn Kỷ Lăng: “Cậu muốn nhiều đường hay ít đường?”
Kỷ Lăng: “… Nhiều đường.”
Vẻ mặt Cảnh Tùy ôn hòa nhưng phức tạp, trong lòng thầm nghĩ hóa ra đứa bé này cũng thích ngọt, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trác Minh: “Cậu nghe rõ chưa?”
Thẩm Trác Minh: “...”
Anh ta ngơ ngác bước ra khỏi văn phòng của Tổng giám đốc, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi anh ta còn thấy mơ mơ màng màng như trong một giấc mộng, anh ta điên rồi sao? Ông chủ cuồng công việc, lạnh lùng vô tình, bình thường không gần gũi với người khác lại nhẹ nhàng hỏi một đứa bé xem nó muốn uống trà sữa nhiều đường hay ít đường rồi lại còn sai một người đường đường là trợ lý chính của tổng giám đốc như anh ta ra ngoài mua rà sữa cho một đứa trẻ con?
Khoan đã, Tổng giám đốc Phó của anh ta cư xử dịu dàng với người khác từ bao giờ vậy?
Thật kinh hoàng quá mà!
Thẩm Trác Minh cảm thấy mình như sắp phát điên rồi nhưng anh ta không dám không nghe lệnh, lập tức dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét đi mua trà sữa cho Kỷ Lăng rồi cung kính đưa đến phòng làm việc của Cảnh Tùy.
Anh ta không dám nói thêm một câu nào nữa, với trực giác nhạy bén nhiều năm làm trợ lý, anh ta thấy mình nếu không muốn chết thì nên nói ít đi một chút.
Kỷ Lăng ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại, tay cầm ly trà sữa ấm nóng, ánh mắt hơi uể oải, nhìn ly trà sữa một lúc rồi lại ngẩng đầu lên lén nhìn người đàn ông ngồi trên bàn làm việc.
Từ khi người đàn ông này ra lệnh cho Thẩm Trác Minh xong, anh ta bắt đầu chuyên tâm ngồi làm việc, không nhìn cậu thêm một lần nào nữa, khiến cậu không bị gò bó như trước.
Thấy người đàn ông kia mãi không nhìn lên, ánh mắt của Kỷ Lăng từ từ trở nên không kiêng dè hơn.
Người này trông có vẻ không đáng sợ lắm….
Cậu chợt nhớ ra lần trước trong bệnh viện, chính người họ Phó này đã đặc biệt bảo anh Thẩm tới cho mẹ cậu nghỉ, để mẹ ở lại bệnh viện với cậu nhiều hơn.
Lúc đó cậu đã nghĩ rằng có lẽ anh Phó này là một người tốt, không ngờ đến khi tiếp xúc mới biết, anh ta đúng thật là một người tốt.
Ngoại trừ thái độ đáng sợ lúc ban đầu ra thì sau khi biết cậu là ai, anh ta luôn đối xứ với cậu rất nhẹ nhàng.
Thân là Tổng giám đốc, anh ta không những không nghiêm khắc mà còn thân thiện, chăm sóc người khác cẩn thận, chu đáo như vậy, đúng là hiếm có mà! Nếu nói anh ta sẽ giúp đỡ một bà cụ băng qua đường thì Kỷ Lăng cũng chẳng nghi ngờ gì.
Có vẻ đây là một người rất có giáo dục.
Đột nhiên Kỷ Lăng thấy không sợ và căng thẳng nữa.
Tư thế ngồi của cậu cũng thả lỏng hơn, cả người ngồi sâu vào chiếc sô pha, bắt đầu lấy điện thoại ra lướt xem video, vừa uống trà sữa vừa xem, nhiệt độ điều hòa cũng vừa phải, phải nói là vô cùng thoải mái…
Cảnh Tùy nhìn tài liệu trên bàn, dùng ngón tay giữ chặt góc tờ giấy, cố hết sức kiềm chế ý muốn muốn ngẩng đầu lên, để ít nhất là cậu thiếu niên không muốn rời khỏi đây.
Anh ta phải giả vờ mình không quan tâm.
Nội dung tài liệu dày đặc những chữ, nhưng anh ta không đọc được một chữ nào, anh ta cứ như một cái máy cứng nhắc, cứ cách vài phút lại lật một trang nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến từng động tĩnh trong phòng.
Anh ta có thể nghe thấy tiếng cậu thiếu niên đang ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng lại thay đổi tư thế, thỉnh thoảng khi xem được gì đó thú vị còn cười khúc khích vui vẻ.
Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng anh ta có thể tưởng tượng được ra dáng vẻ của cậu thiếu niên khi đang ngồi ở đó, vui vẻ, lười biếng, giống như một con mèo con đã được no nê.
Càng ở chung với nhau, anh ta lại càng nhận ra những điểm tương đồng.
Mặc dù ngoại hình khác nhau, giọng nói khác nhau, thân phận khác nhau...!Nhưng cảm giác thân quen khó tả này như một làn sóng lớn, đập hết lần này tới lần khác vào trái tim của Cảnh Tùy.
Nó khiến anh ta gần như không thể kiềm chế được những suy nghĩ cuồng vọng trong lòng.
Kiếp trước anh ta trọng, cậu thiếu niên cũng trọng sinh, lần này anh ta đến với thế giới này, chẳng lẽ cậu thiếu niên đã...!đến thế giới này trước?
Có thể nào là người ở ngay trước mặt anh ta?
Cảnh Tùy nhắm mắt lại, từ từ thở ra, thật lâu sau anh ta không nghe thấy động tĩnh gì nữa mới ngẩng đầu lên thì thấy cậu thiếu niên ngồi nghiêng xuống sô pha, điện thoại rơi xuống bên cạnh, không biết đã ngủ từ khi nào.
Cảnh Tùy chậm rãi đứng lên khỏi ghế, di chuyển cơ thể đã cứng ngắc của mình đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn thẳng vào mặt cậu thiếu niên.
Thực ra anh ta còn muốn đến gần hơn nhưng anh ta cũng không biết mình làm như vậy có khiến cậu thiếu niên sợ hãi và tránh xa anh ta không.
Đứa trẻ này nhìn có vẻ chậm chạp nhưng lại rất nhạy cảm, cậu cảnh giác với bất cứ ai đến gần.
Anh ta phải hết sức thận trọng để cậu không nhận ra ý đồ của mình rồi bỏ đi.
Cảnh Tùy chăm chú, quyến luyến nhìn vào khuôn mặt đó.
Lông mi của cậu khẽ run lên, làn da trắng nõn dưới ánh đèn ánh lên một lớp màu như trân châu, cánh mũi khẽ cử động, đôi môi hồng hé mở, phát ra tiếng thở đều đều rất nhẹ...
Vậy là, đây là em sao?
Nếu em cũng đến thế giới này, liệu em có còn nhớ tất cả mọi thứ không?
Anh ta muốn hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng lại không thể nói ra được một lời nào.
Hóa ra đến lúc này, anh ta mới nhận ra mình đúng là một kẻ nhát gan, đến một câu hỏi cũng không dám hỏi… Không ngờ anh ta lại do dự chần chừ như vậy.
Anh ta sợ rằng không nhận được câu trả lời như mình muốn.
Sợ rằng lại một lần nữa nhìn thấy cậu thiếu niên rời đi ngay trước mắt mà không làm được gì.
Vì dù sao cậu cũng hận anh ta như vậy…
Một lúc lâu sau, Cảnh Tùy nghiêng người cúi xuống, đến gần khuôn mặt cậu thiếu niên, giấu đi vẻ bất lực, buồn thương trong mắt, nói rất nhỏ: “Tiểu Lăng…”