Sau Khi Trùng Sinh Đám Vai Ác Đều Yêu Tôi

Chương 75: Nướng Đồ




Kỷ Lăng đối diện với đôi mắt đen của người thanh niên, không biết vì sao lại có chút căng thẳng, cậu thầm nghĩ, có thể là vì nhìn trông Ninh Khả Hàm có hơi căng thẳng nên mới lây sang cậu...
Chú của bạn học hỏi tên của mình, đương nhiên không thể không trả lời, Kỷ Lăng ngoan ngoãn cất tiếng nói: “Chào anh, tôi tên Kỷ Lăng.”
Lời vừa dứt, liền thấy vẻ mặt của đối phương đột nhiên thay đổi trông vô cùng đáng sợ, đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu kia, sắc bén giống như một con dao vậy, tựa như muốn nhìn thấu cậu hoàn toàn!
Cơ thể Kỷ Lăng không khỏi cương cứng, nhưng chỉ trong chớp mắt, biểu cảm của người thanh niên đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, cứ như dáng vẻ đáng sợ ban nãy, chỉ là ảo giác của cậu thôi vậy.
Cậu cảm thấy người này rất kì lạ, nhìn sang Ninh Khả Hàm với ánh mắt cầu cứu.
Ninh Khả Hàm vội vàng nói: “Chú nhỏ, vậy chúng cháu ra ngoài trước đây ạ, không làm phiền chú nữa.”
Hai người đi ra bên ngoài, cũng coi như thoát khỏi ánh mắt khiếp người kia, Kỷ Lăng khẽ thở phào một hơi, nhịn không được tò mò nói: “Cái người ban nãy kia là chú của cậu à?”
Ninh Khả Hàm gật gật đầu.
Kỷ Lăng cảm khái nói: “Chú của cậu nhìn trông trẻ thật đấy.” Dáng vẻ cũng chỉ mới hai mươi tư hai mươi lăm thôi nhỉ...
“Ừm.” Ninh Khả Hàm mỉm cười, còn không phải sao? Chú nhỏ là đứa con có được lúc tuổi già mà ông cụ yêu thương nhất, từ nhỏ đã được cả gia đình nâng trong lòng bàn tay nhường nhịn, là một hỗn thế ma vương không ai dám chọc vào, Ninh Khả Hàm chẳng sợ ai cả, chỉ sợ chú nhỏ này của mình thôi.
Hơn nữa biệt thự này còn là dưới danh nghĩa của Ninh Việt nữa, nhưng chú ấy không thích ở trong đây, cô học đại học quanh chỗ này nên để cho cô ở, mấy ngày trước đột nhiên lại nói là muốn tới đây ở mấy ngày...!cô không dám nói, cũng không dám hỏi gì hết.
Nghe nói không lâu trước đây chú ấy vừa ra nước ngoài một chuyến, có lẽ là nhàm chán cho nên mới muốn tới đây ở cho yên tĩnh một chút?
Dù rằng trong mắt người khác Ninh Việt rất khó giao tiếp, tính cách quái dị hung ác, nhưng chỉ cần không chọc vào chú ấy thì sẽ không sao cả.
Nhưng những điều này không cần phải nói với Kỷ Lăng, dù sao thì sau này cũng không gặp nữa.
Ninh Khả Hàm chớp đôi mắt, chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, bọn họ đang nướng đồ ở bên kia, chúng ta cũng qua đó đi!”
Kỷ Lăng vui vẻ nói: “Được đó.”

Ninh Ngọc nhìn cậu thiếu niên rời đi trước mắt mình, anh chậm rãi nhắm mắt lại, ban nãy khi nhìn thẳng vào nhau trong chốc lát ấy cùng với cậu thiếu niên, mỗi một biểu cảm, ánh mắt nho nhỏ của cậu thiếu niên đều lặp đi lặp lại từng lần một trong đầu anh.
Rất giống...!thực sự rất giống.
Hơn nữa vừa hay, còn có cái tên giống nhau.
Anh rất khó có thể nói với bản thân rằng, tất cả những điều này chỉ là trùng hợp mà thôi...
Ninh Ngọc đột nhiên nhớ tới buổi chạng vạng màn trời rơi xuống kia, lúc đó anh đã âm thầm đi theo cậu thiếu niên mấy ngày, nhưng cuối cùng vẫn không xuất hiện, bởi vì trong lòng anh rất rõ ràng, lập trường của bọn họ, thân phận của bọn họ đã xác định bọn họ không thể ở bên nhau.
Từ lúc cậu thiếu niên đi xuyên qua trận chiến, lướt qua bờ vai anh mà đi về phía Cảnh Tùy, thì sẽ không còn quay đầu lại nữa.
Cho nên Ninh Ngọc chưa bao giờ kỳ vọng rằng cậu thiếu niên sẽ cho anh một đáp án mà anh muốn, hơn nữa anh cũng không thể cứ như vậy mà buông bỏ hy vọng ký thác mạng sống mà mọi người gửi gắm trên người anh được, anh chỉ muốn nhìn cậu thiếu niên thêm một cái, sau đó...!rời đi.
Tới tận khi vệ tinh lơ lửng trên bầu trời nhắm thẳng vào tinh cầu mà nó vốn dĩ nên bảo vệ...!ngay lúc mạng sống của cậu thiếu niên bị đe dọa, anh vẫn xuất hiện.
Cho dù anh biết bản thân không nên xuất hiện.
Giống như mọi lần, anh biết rõ rằng mình không nên ra tay, không nên tới gần, nhưng vẫn không tự chủ được...!tới gần một người không nên tới gần.
Mà con người cuối cùng rồi cũng sẽ phải trả giá cho sự tùy hứng của mình.
Khi trận hỗn chiến đi tới thời khắc cuối cùng, Ninh Ngọc đưa ra quyết định của mình, anh biết nếu muốn được sống thì không nên nhúng tay vào trận chiến giữa Brendon và Carlos, chỉ có để Carlos giữ chân bọn họ thì bản thân mới có cơ hội chạy trốn, nhưng anh vẫn lựa chọn dùng mạng sống của mình để kết thúc trận chiến này...!lựa chọn bắt tay cùng Cảnh Tùy giết chết Carlos.
Cho dù sau khi Carlos chết đi, người tiếp theo đến lượt sẽ là anh.
Cả đời này của anh đều phấn đấu vì một mục tiêu, anh đã không còn nhớ rõ bản thân đã đi ra khỏi bụi bặm lầy lội từng bước một chư thế nào, từng bước trở thành hy vọng của tất cả mọi người như thế nào...!đợi tới khi anh nhận được ra thì anh đã không thể gỡ xuống ‘mặt nạ của Gabriel’ kia được nữa, không buông xuống tất cả sứ mệnh mà anh gánh vác được nữa.
Cho nên vào lúc đó, anh đã đưa ra quyết định mà anh cho rằng là hợp lý nhất, hy sinh bản thân để mau chóng kết thúc trận chiến này, cho dù con đường này vẫn sẽ đi kèm với máu tươi và hy sinh, dao động lâu dài...!nhưng đây đã là cách tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra rồi.
Điều duy nhất mà anh không ngờ tới là, ngay lúc Cảnh Tùy chuẩn bị giết chết Carlos, cậu thiếu niên ấy lại xông ra.
Lấy tính mạng của cậu để trả giá, chào đón sự bắt đầu của thế giới mới.
Cậu thiếu niên ấy không hy vọng bất kỳ ai hy sinh, thậm chí là cả sinh mạng của anh và Carlos...!cậu đều thương hại.
Đây mới là cách thực sự tốt nhất, còn tốt hơn so với kế hoạch của anh, nhưng chỉ có một mình em hy sinh.
Vốn dĩ người chết đi, nên là tôi mới đúng...
Ninh Ngọc giơ tay lên, nhẹ nhàng che đi đôi mắt mình.
Vậy là, em lại cứu tôi thêm một lần nữa.
Tôi đã từng nói với em rồi, nếu như không thích một người, thì đừng cứu anh ta lần này tới lần khác, thế nhưng em lại không làm được.
Ngày đó, Cảnh Tùy mang theo thi thể của cậu thiếu niên, để cho anh và Carlos rời khỏi Đế Tinh.
Ninh Ngọc trở về căn cứ của quân phiến loạn, nơi đó lòng người hoảng sợ không biết ngày nào mới hết, nội tâm mọi người đều bị sự sợ hãi bao phủ, lại bị sự thù hận đang tràn ngập chi phối, có mười muốn chạy trốn, có người muốn đồng quy vu tận...!không có ai là không cho rằng Đế quốc sẽ đuổi tận giết tuyệt bọn họ.
Chỉ có Ninh Ngọc biết bọn họ sẽ không sao cả, Cảnh Tùy và Carlos đều sẽ không đuổi giết bọn họ nữa.
Bắt đầu từ giây phút cậu thiếu niên chết đi, thực ra chiến tranh đã kết thúc rồi.
Ninh Ngọc dẫn quân phiến loạn rời đi, tới căn cứ ở tinh cầu khác, bọn họ sẽ không còn bị đuổi giết nữa, Cảnh Tùy và Carlos bận thu dọn tàn cuộc, mà Ninh Ngọc lại nói với mọi người rằng, mọi người có thể rời đi, tới nơi mà mình muốn tới để bắt đầu cuộc sống mới.
Anh quyết định giải tán quân phiến loạn, chịu rất nhiều chỉ trích.
Mọi người chỉ trích anh là tay sai của Đế quốc, thóa mạ anh vứt bỏ tín niệm lý tưởng, thậm chí còn có người cho rằng anh bị quý tộc dụ dỗ, đã bị quý tộc khống chế từ lâu rồi, muốn dùng cách này để bán đứng bọn họ...!không có ai hiểu anh.
Anh là người cầm đầu của bọn họ, thì nên thề chết chiến đấu tới cùng với Đế quốc.
Mọi người nói anh nhu nhược, là kẻ phản bội.
Ninh Ngọc không để ý tới những điều này, anh chỉ đang làm những điều mà mình nên làm, thù hận không bao giờ có thể mang tới hy vọng, chỉ có mang tới sự hủy diệt và đau khổ, cùng với sự hy sinh vô nghĩa sinh ra từ hận thù, trả cái giá vô nghĩa, không bằng buông xuống tất cả bắt đầu lại.
Nơi đây còn có rất nhiều nhưng bình dân vô tội, bọn họ cũng có tư cách được sống dưới ánh mặt trời, sống cuộc sống hạnh phúc, mà không phải trốn đông né tây, mạo hiểm bị giết chết mà đối đầu với Đế quốc bất cứ lúc nào.
Anh biết buông bỏ thù hận, là một chuyện rất khó.
Cho nên Ninh Ngọc bằng lòng một mình chịu hết tất cả những chỉ trích này, làm một kẻ phản bội trong mắt người khác, chỉ vì đây là lựa chọn tốt nhất để tất cả mọi người được sống, cũng là tất cả những thứ mà anh với thân phận là ‘Gabriel’ phải gánh vác.
Cảnh Tùy sẽ cho bọn họ một thế giới càng tốt hơn, làm một Hoàng đế nhân từ khoan dung.
Đấu tranh đã không còn cần thiết.
Từ đâu tới cuối, Ninh Việt đều hy vọng dùng ít sự hy sinh nhất, để tạo ra một thế giới càng tốt hơn.
Anh đang cố gắng bảo vệ mỗi một người.
Cho dù không được thấu hiểu cảm kích.
Dưới sự ngầm đồng ý của Cảnh Tùy, sau khi sắp xếp xong cho những bình dân cuối cùng, Ninh Việt lựa chọn rời đi.
Anh đã làm hết trách nhiệm của mình rồi, làm được chuyện mà mình nên làm, từ nay về sau những thứ này đã không còn liên quan tới anh nữa...!mỗi một người đều có cuộc sống của bản thân mình, mà anh không thể, cũng không có cách nào phụ trách cho cuộc sống của mỗi người được, anh không phải là thần, anh chỉ là một con người mà thôi.
Cuối cùng anh cũng đã có thể buông ‘mặt nạ của Gabriel’ xuống, từ nay chỉ sống cho bản thân mình.
Anh vẫn còn một tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành.
Trước giờ Ninh Ngọc đều chưa từng quên, câu nói cuối cùng mà Kỷ Lăng đã nói trước đi rời đi, cậu nói: Đừng buồn, tôi chỉ về nhà mà thôi.
Mới đầu anh tưởng rằng đó chỉ là một câu an ủi, là lời nói dối thiện ý trước khi cậu thiếu niên lâm chung, nhưng sau này khi anh hồi tưởng lại cảnh đó vô số lần, lại không kìm được bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, bởi vì ánh mắt lúc đó của cậu thiếu niên không giống đang lừa anh, cậu cũng không cần thiết phải lừa anh nữa.
Anh bắt đầu ảo tưởng nghĩ rằng, có lẽ cậu thiếu niên thật sự chỉ về nhà mà thôi.
Thế nhưng nhà của em ở đâu?
Ninh Ngọc đi hết gần như mọi ngóc ngách của cả vũ trụ, đi tìm kiếm những nơi có thể xuất hiện tung tích của cậu thiếu niên, hy vọng xa vời một ngày kia có thể vô tình gặp lại ở một nơi nào đó, cậu thiếu niên mỉm cười quay đầu nói với anh: “Anh thấy chưa, tôi không lừa anh mà, tôi chỉ về nhà mà thôi.”
Anh giữ suy nghĩ này, ngày qua ngày, năm này qua năm nọ.
Nhưng cho dù thế nào cũng không tìm thấy, thời gian lâu rồi, anh lại bắt đầu nảy sinh nghi hoặc mới, có lẽ nhà của cậu thiếu niên không ở trong thế giới này.
Thế nhưng nếu nói như vậy, thế giới của em đang ở đâu? Tôi nên tới thế giới của em như thế nào đây?
Hoặc có lẽ, em không hề hy vọng chúng tôi sẽ tìm thấy được, cho nên mới mãi chẳng chịu nói.
Hiện giờ thế giới của em không có chúng tôi.
Em có vui vẻ không?
Nếu như đây là điều mà em hy vọng, vậy thì tôi sẽ không cưỡng cầu nữa, tôi hy vọng em có thể được như ý nguyện.
Tôi tin rằng, em chỉ về nhà mà thôi.
Nếu như có một ngày kia, tôi có thể tới quê hương của em, có thể may mắn gặp được em một lần nữa.
Tôi muốn nói với em rằng, em không hề hy sinh vô ích, thế giới này trở nên rất tốt đẹp, giống như những gì mà em hy vọng vậy.
Tôi cũng, rất ổn.

Kỷ Lăng và Ninh Khả Hàm đi tới bên phía vườn hoa, từ xa xa đã ngửi thấy mùi thơm của đồ nướng, mắt Kỷ Lăng sáng lên, nhanh chóng đi tới, cậu nhớ tới lúc đó ở thành phố Loan Thủy, cuộc sống mỗi ngày cùng câu cá ăn đồ nướng với Đoàn Tinh Tinh.
Thằng nhóc này chắc bây giờ sống cũng không tệ nhỉ? Cũng không biết có nhớ tới mình hay không nữa.
Kỷ Lăng có hơi muốn động tay rồi, xung phong nhận việc nói với Ninh Khả Hàm: “Để tôi nướng cho!”
Ninh Khả Hàm cười nói: “Được nha.”
Cô kéo lấy một cái ghế tới ngồi bên cạnh Kỷ Lăng, hai tay chống lấy cằm, ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu thiếu niên đang nướng cá, không ngờ rằng tay nghề của Kỷ Lăng cũng rất tốt, lúc nướng trông cũng ra dáng đó, cô nhìn những đồ ăn bị các bạn học khác nướng tới đen thui, lại càng mong chờ hơn.
Chàng trai đáng yêu lại hiền huệ như thế này, thật sự rất muốn bắt về nhà mà.
Kỷ Lăng biết Ninh Khả Hàm đang ở bên cạnh, có chút căng thẳng co quắp, tập trung nhìn cá trong tay, không lâu sau cuối cùng cũng nướng xong, rải một tầng thì là lên bên trên, hoàn mỹ!
Cậu quay người lại, đưa cá cho Ninh Khả Hàm, thẹn thùng cười: “Cho cậu.”
Ninh Khả Hàm cười cong mắt, vui vẻ chuẩn bị nhận lấy, nhưng rồi đúng lúc này, đằng trước đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn tới, trực tiếp lấy con cá sắp rơi vào tay cô.
Ninh Khả Hàm lập tức nổi giận, tên nào không muốn sống dám tới gây sự đấy, tưởng Ninh đại tiểu thư cô dễ tính sao?! Cuối cùng cô vừa ngẩng đầu lên, liền đối diện với khuôn mặt cương nghị sắc bén của Ninh Ngọc, ngay tức khắc cứng đờ tại chỗ, lời muốn nói ra khỏi miệng cũng chỉ có thể nghẹn trở về, suýt chút nữa thì tắt thở.
Ninh Ngọc hơi mỉm cười, vẻ mặt bình thản nhìn cô: “Chú đói rồi, con này nhường cho chú, có được không?”
Ninh Khả Hàm: Thế này thì bảo cháu nói không được kiểu gì chứ...
Ninh Ngọc lại nói: “Lúc chú vừa tới đây, nghe thấy bạn của cháu gọi đấy, hình như tìm cháu có việc, cháu đi xem đi.”
Ninh Khả Hàm sửng sốt, đứng dậy nói: “Vâng ạ.”
Tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối mình không ăn được cá, nhưng thôi, đợi lát nữa rồi tính vậy, cũng không biết ai tìm cô nữa...
Ninh Ngọc thấy Ninh Khả Hàm rời đi, động tác tự nhiên mà ngồi xuống cái ghế cô vừa mới ngồi, cắn một miếng cá vừa mới nướng xong, quay đầu lại nở nụ cười với Kỷ Lăng: “Ngon lắm.”
Thế nhưng con này đâu phải nướng cho anh đây, con người anh cũng thật chẳng khách sáo nhỉ, đến cả cá của cháu gái mình mà cũng cướp.
Kỷ Lăng chớp đôi mắt nói: “Ồ.”
Nể tình anh là chú của bạn học, cho anh một con cũng không thể cho thêm nữa, đừng cho rằng anh nói ngon thì tôi sẽ nướng thêm cho anh nha, tôi với anh cũng đâu có quen thân gì.
Ninh Việt nhìn đôi mắt đen láy loang lanh của cậu thiếu niên, tuy rằng nhìn cậu thiếu niên rất ngoan ngoãn, nhưng trong đó lại lóe lên chút vẻ giảo hoạt, còn tò mò đánh giá anh nữa...!Ninh Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc mới đầu khi ở căn cứ kia, rõ ràng là cậu thiếu niên không nỡ, nhưng vẫn chia cho mình một con cá, đấu tranh rối rắm lại đáng yêu, không cẩn thận một chút đã khiến trái tim của anh cũng rung động theo luôn rồi.
Cậu vì anh mà làm rất nhiều, nhưng lại không nói gì cả, cũng không hy vọng bị biết được.
Ninh Ngọc hơi cụp hàng mi, nhẹ nhàng cắn một miếng cá nướng, hương vị tê dại tràn vào đầu lưỡi kẽ răng, chậm rãi đi vào trong trái tim anh, nhẹ nhàng làm dấy lên thứ bị cố ý đè nén nơi sâu nhất trong đáy lòng - hoài niệm.
Lúc vừa mới tới thế giới này, anh từng có sự mơ màng ngắn ngủi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Thậm chí là bắt đầu ảo tưởng rằng nơi đây có phải là thế giới của cậu thiếu niên không, anh còn có thể gặp lại cậu lần nữa không?
Nhưng thế giới này nhìn thì rất nhỏ, nhưng thực ra lại rất lớn, có những lúc, bạn muốn gặp một người, nếu như không có duyên, cho dù có lướt qua vai cũng không gặp được...
Anh đã quen với việc thất vọng rồi.
Tới tận khi ban nãy anh đi ra khỏi phòng, một cái nhìn vô tình kia.
Sự tìm kiếm, chờ đợi dài đằng đằng, cuối cùng cũng dừng lại.
Cậu thiếu niên cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt anh, giống như dáng vẻ mà anh tưởng tượng ra trong đầu từng lần một.
Hơn nữa, cậu cũng tên là Kỷ Lăng.
Cho dù có vẻ bề ngoài bất đồng, thân phận bất đồng, nhưng ánh mắt sáng ngời trong suốt kia, thi thoảng lại ngây ngốc, thi thoảng lại giảo hoạt, thi thoảng lại linh động...!giống như mỗi một lần trước đây, cậu thiếu niên tự cho rằng mình đã ngụy trang rất tốt mà tới trước mặt anh, nhưng lại không thể che đậy được bản chất thật sự, bị anh nhìn thấu thông qua đôi mắt kia.
Xé toạc lớp ngụy trang ương ngạnh, xé toạc lời nói dối giả tạo.
Có lẽ đây mới thực sự là cậu.
Ninh Ngọc vẫn luôn cho rằng bản thân đã đủ lý trí, cho dù đối mặt với lựa chọn sống chết thì cũng có thể đánh giá cái chết của mình một cách lý trí, cùng với hậu quả có thể xảy ra...!thế nhưng vào lúc anh không biết bản thân có còn đủ lý trí như trước hay không, cũng không biết những gì mà anh phỏng đón có phải là đáp án thật sự hay không, tất cả đều không thể xác định, không có bất kỳ căn cứ nào, chỉ có trực giác hư vô mờ mịt.
Thế nhưng anh vô cùng hy vọng, mình đã nghĩ đúng.
Kỷ Lăng lặng lẽ nhìn người bên cạnh một cái, có hơi căng thẳng, đây là chú của Ninh Khả Hàm đó! Sao lại có cảm giác gặp phụ huynh nhỉ?
Ấy, nào! Cậu và Ninh Khả Hàm cũng đâu phải quan hệ đó, chỉ là bạn học bình thường thôi, sao lại nghĩ tới gặp phụ huynh chứ?
Thế nhưng nói đi nói lại, gen nhà Ninh Khả Hàm cũng tốt thật sự, Ninh Khả Hàm xinh đẹp cởi mở, chú nhỏ của cô trông cũng rất đẹp trai có cá tính.
Suy nghĩ của Kỷ Lăng bắt đầu đi xa...
Lồng ngực Ninh Ngọc hơi phập phồng, đè nén dao động nơi sâu nhất trong đáy mắt, một lúc sau, đột nhiên cất lời hỏi: “Cậu và Ninh Khả Hàm có quan hệ gì?”
Kỷ Lăng lập tức hoàn hồn lại, thôi tới rồi! Còn đang hỏi sao anh ta lại tìm mình, quả nhiên là tới làm khó thay cho cháu gái à? Chắc chắn là hiểu nhầm cậu thành ban trai của Ninh Khả Hàm rồi đây mà!
Kỷ Lăng lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: “Tôi là bạn học của cậu ấy.”
Đôi mắt đen láy của Ninh Ngọc trong đêm tối giống như biển sâu nhìn không thấy đáy, môi mỏng hơi nhếch lên, giọng nói trầm khàn chậm rãi: “Cậu thích con bé không?”
Kỷ Lăng: “!”
Vấn đề này bảo tôi trả lời thế nào đây!
Nói không thích thì mình có bị đánh ra ngoài không? Nói thích hả, thì lại còn chưa tới mức đó, thực sự khiến người ta khó xử mà!
Sắc mặt Kỷ Lăng đỏ lên, bờ môi động đậy, không lên tiếng.
Ngại ngùng quá.
Làm gì mà gặp lần đầu đã thẳng thắn như vậy thế.
Ninh Ngọc cứ nhìn cậu như vậy, một lúc sau thì thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “Nếu như cảm thấy khó xử, thì không cần phải trả lời.”
May là Ninh Ngọc không gặng hỏi tới cuối cùng, Kỷ Lăng giơ tay lên lau mồ hôi trên đầu, có chút muốn chuồn rồi...
Cậu âm thầm liếc sườn mặt của người thanh niên, đứng lên nói: “Tôi, tôi sang chỗ Ninh Khả Hàm xem thử, có cái gì cần tôi giúp không...”
Ninh Ngọc nói: “Được.”
Kỷ Lăng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi...” Ninh Ngọc đột nhiên ngước mắt lên, dường như có chút không để ý: “Làm quen một chút, tôi tên Ninh Việt.”
Bước chân Kỷ Lăng cứng đờ, không dám tin nhìn anh.
Ninh, Ninh Ngọc? Sao có thể được?!
Cậu thất thần nhìn vào đôi mắt của Ninh Ngọc, rơi vào đôi mắt sâu thẳm kia của anh, cả người giống như bị ấn vào nút tạm dừng, không thể chuyển động.
Ninh Ngọc chậm rãi đứng lên, tới gần Kỷ Lăng, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào mắt cậu, khóe môi cong lên, nói từng chữ một: “Ninh, Việt, Việt trong phiên sơn việt lĩnh...!cậu nghe thành gì vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Khả Hàm: Chú cướp cá nướng của cháu.
Ninh Ngọc: Chú không những cướp cá nướng của cháu, còn muốn cướp chàng trai mà cháu thích nữa kìa.
Ninh Khả Hàm:???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.