Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 57.2:




Một buổi chiều bình yên.
Nhưng khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, hệ thống an toàn của phủ Tổng thống đột nhiên bị vật thể không rõ kích phát, trong phòng tức khắc lập loè đèn cảnh báo đỏ, thanh âm chói tai tràn ngập lỗ tai mỗi người.
Quản sự sợ tới mức tay già run run, Thời An Hà cũng kinh ngạc đánh rơi thực đơn trong tay.
Quân Vong gắt gao nắm lấy góc áo Sở Diễn, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giây lát, tròng mắt cậu ta co rụt lại, xoay người nhanh chóng dùng thân mình đẩy Sở Diễn ra.
Sở Diễn cũng nhanh tay lẹ mắt phát hiện bên ngoài có một bóng đen tốc độ rất nhanh, hướng thẳng về phía cửa sổ cạnh bọn họ mà đâm!
Trong nháy mắt bị đẩy ra kia, Sở Diễn duỗi tay ôm lấy Quân Vong, theo bản năng bảo hộ cậu ta dưới thân mình.
Bởi vì thân thể mất đi cân bằng, cả hai cùng ngã quỵ xuống mặt đất, lăn ước chừng hai vòng.
Ngay sau đó, tiếng kính vỡ vang như sấm rền, chấn động đến mành nhĩ và trái tim của mỗi người.
Kính vỡ như nữ thần rải hoa rơi xuống đất không thương tiếc, lực phá thật lớn dọa Thời An Hà choáng váng.
Nếu Sở Diễn còn đứng ở vị trí vừa rồi thì hiện tại nhất định đã cả người đầy máu!
Là ai?
Nhưng mặc kệ là ai, mọi người đều đã hiểu rõ, người tới chỉ sợ không phải người lương thiện gì.
Hắn ta có thể nhẹ nhàng xuyên qua hệ thống bảo an của phủ Tổng thống, tránh thoát được rất nhiều chướng ngại vật, thực lực có bao nhiêu mạnh mẽ là không cần phải nói.
Sở Diễn thất tha thất thểu bò lên từ mặt đất, lại giơ tay che chở Quân Vong phía sau mình, trong mắt không còn sự ôn hòa thường ngày, con ngươi đen nhánh lập loè cảnh giác.
Người tới mặc một thân khôi giáp màu đen, đeo mặt nạ có răng nanh và móng vuốt kh ủng bố như vậy, khiến người ta không nhìn rõ được khuôn mặt hắn.
Nhưng cơ hồ mọi người đều có thể phân tích ra năm chữ từ hình ảnh này -- giết người không chớp mắt.
Cực kỳ nguy hiểm!
Ánh mắt người nọ lạnh lùng quét qua mỗi người bọn họ, thời điểm hắn nhìn thấy Sở Diễn đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, sau đó nâng chân lên rêu rao đi về phía y.
Sở Diễn vô thức nuốt nước miếng nhưng lại không né tránh, mà lại dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng hắn ta.
Y biết, dưới sự chênh lệch thực lực này chạy là không thoát là điều đương nhiên, còn không bằng trước hết hỏi rõ mục đích hắn đến đây, có mâu thuẫn gì với bọn họ hay không và có khả năng hòa giải hay không.
Người đàn ông mang mặt nạ cao hơn y chừng một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống y khiến trong lòng Sở Diễn không khỏi nổi lên cảm giác nguy cơ.
Ai?
Sở Diễn ổn định tâm trí, khi mọi người đều bị dọa choáng váng, cộng thêm một đứa trẻ không nói được, một người nhút nhát như y lại trở thành người lên tiếng đầu tiên:
"Các hạ là ai?"
Người đàn ông mang mặt nạ không trả lời y, trong mắt chỉ có sự tham lam hung hiểm lập lòe.
Sở Diễn: "......."
Căn cứ theo kinh nghiệm nguyên tác của y, người trước mắt có thể là tên sát nhân bi3n thái.
Loại người này có một đam mê, đó chính là bắt cóc những người được người khác yêu thích, sau đó một đao lại một đao hành hạ bọn họ đến chết.
Vì sao y lại biết?
Bởi vì y có xem qua nguyên tác!
Đúng vậy, trong mối quan hệ ái hận của Lăng Phong và Quân Bất Thần có tồn tại một mối nguy hiểm như vậy.
Đó chính là tên sát nhân bi3n thái trước mắt!
Dựa vào cái móng vuốt đặc trưng trên mặt nạ, y đã có thể biết rõ thân phận của hắn ta.
Sau đó y liền rơi vào tuyệt vọng.
Trước đây, mục đích nhân vật này được sinh ra là để bắt cóc Lăng Phong, hung hăng tra tấn Lăng Phong một phen sau đó bị Quân Bất Thần tới muộn phát hiện.
Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân đúng là có thể diễn trăm lần không chán!
Hơn nữa còn dùng rất tốt, quả thực là yyds*, bởi vì những điều này đã trực tiếp xúc tiến hảo cảm của Lăng Phong đối với Quân Bất Thần!
*trước đã giải thích rồi, nghĩa là mãi mãi là thần
Nhưng vấn đề là, cốt truyện này không phải nên phát sinh trên người Lăng Phong sao, sao bây giờ lại được bày ra trước mắt y thế này.
Rốt cuộc là nơi nào có vấn đề!!
Quả nhiên, khi Sở Diễn còn chưa kịp hô cứu mạng, người đàn ông mang mặt nạ kia đã lấy ra một bình xịt không rõ.
Đôi mắt Sở Diễn trừng lớn, lập tức ngừng thở.
Không ngờ tên này lại không làm theo lẽ thường, giây tiếp theo, hắn lợi dụng y chưa kịp phòng bị bổ một chưởng vào gáy y, khiến y ngất đi.
Thấy thế, trong mắt Quân Vong lập tức lộ ra sát khí, rất nhanh, tinh thần lực mạnh mẽ đã phát ra từ thân thể cậu ta, cảm giác áp bách thật lớn khiến quản và Thời An Hà phải che lại lỗ tai, quằn quại kêu đau.
"Ha?"
Trong ánh mắt người đàn ông có chút ngoài ý muốn.
Có lẽ không nghĩ tới phế vật Quân Vong bị Liên Bang dưỡng lại có năng lực như vậy.
Ngay cả hắn vừa rồi cũng thiếu chút nữa không đứng thẳng được.
Có chút thú vị.
Nhưng vẫn quá non nớt.
Người đàn ông liền theo hướng ngược lại của tinh thần lực phát ra một nguồn năng lượng càng mạnh hơn, loại này năng lượng giống như con nhện đang leo lên mạng nhện, theo hướng tinh thần lực của Quân Vong, vô cùng hung mãnh công kích tới ngọn nguồn của nguồn năng lượng đối kháng.
Quân Vong rất nhanh đã không chống đỡ nổi mà ngã quỵ trên đất.
Bình xịt hơi mê được phun lên mặt cậu ta.
Quân Vong giãy giụa muốn bảo trì thanh tỉnh, nhưng chung quy vẫn không chống lại được thuốc mê, hôn mê rồi.
***
Sở Diễn nằm mơ cũng không thể nghĩ tới, một ngày kia mình sẽ bị sát nhân bi3n thái bắt cóc gói mang đi với Quân Vong trong phủ Tổng thống.
Để khiêu khích Quân Bất Thần, tên sát nhân còn cố ý để lại Thời An Hà và quản sự.
Quả thực là làm xằng làm bậy, to gan lớn mật.
Nhưng hắn ta xác thật có cái để càn rỡ, dù sao trong cuốn tiểu thuyết này, chiến lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ.
Sở Diễn mơ mơ màng màng mở mắt, phản ứng đầu tiên chính là cổ thật đau.
Vì sao không thể dùng hơi mê để y ngất đi, ngươi không biết hành vi như vậy có bao nhiêu khó chịu đối với một người có bệnh thoái hoá đốt sống cổ sao?!
Tên sát nhân bi3n thái hiển nhiên sẽ không quản người khác có bệnh về xương cổ hay không, hắn chỉ cần đạt thành mục đích là được.
Trước mắt, Sở Diễn và Quân Vong bị hắn trói vào cùng một cây cột, căn bản không thể động đậy.
Hiện tại y càng xác định mình đã rơi vào tay sát nhân bi3n thái.
Theo như nguyên tác, người này tên là Cát Quỷ, từ nhỏ đã lộ ra bản chất bi3n thái, là rác rưởi trời sinh.
Thời điểm hắn năm tuổi, một ngày nọ, cha mẹ hắn từ ngoài về nhà liền phát hiện một mình hắn ngồi trong phòng, bên cạnh còn có thi thể một con mèo hoang đã bị cắt thành mảnh nhỏ.
Máu văng đầy đất, thịt nát vụn.
Mà đứa trẻ nho nhỏ kia, trên mặt lại hiện lên nụ cười cực kỳ thỏa mãn, giống như đứa trẻ bình thường được cho kẹo, một nụ cười nhìn thiên chân kỳ thật lại kh ủng bố đến cực điểm.
Cha mẹ hắn từ đó đã ý thức được đứa nhỏ này không bình thường, nhưng vẫn an ủi bản thân, những điều này chỉ là do nó còn nhỏ không hiểu chuyện thôi.
Nhưng dần dần, bọn họ phát hiện mình sai rồi.
Mọi việc trở nên càng đáng sợ hơn.
Theo từng giai đoạn lớn lên của Cát Quỷ, những người bên cạnh bọn họ từng người từng người một chết đi, từ đồng học, cho đến hàng xóm, cho đến giáo viên.
Cuối cùng, thậm chí là người nhà.
Hắn lấy việc thấy máu làm niềm vui, lấy sự thống khổ giãy giụa của người khác làm món ăn tinh thần.
Mà hiện tại, cái người kh ủng bố này đang ngồi xổm trước mặt y, nâng lên đôi con ngươi thâm thúy đen nhánh, nhìn chằm chằm vào y.
Sở Diễn vô thức nuốt một ngụm nước miếng.
Y vô cớ nghĩ: Ánh mắt người này thật đáng sợ, thời điểm Nữ Oa* nặn ra hắn có phải là đã quên cho thêm chút tia sáng hay không?
* Nữ Oa được tôn xưng là một vị thủy tổ trong thần thoại Trung Quốc, bà có điển tích đắp đất nặn người nên mới có câu trên
Đương nhiên, Nữ Oa sẽ không đội cái nồi* này đâu.
* ngôn ngữ mạng TQ, giống như kiểu phải chịu trách nhiệm với việc gì đó
Với tình huống trước mắt, xem ra y và Quân Vong lành ít dữ nhiều.
Mau nghĩ lại, mau nghĩ lại xem trong tiểu thuyết Lăng Phong làm thế nào để thoát thân.
Trong tiểu thuyết, Cát Quỷ thừa lúc Lăng Phong suy yếu nhất để trói hắn lại mang tới nơi mặt trời cũng không chiếu đến, sau đó bắt đầu tiến hành tra tấn thân thể hắn.
Tuy rằng bản thân Lăng Phong cũng vô cùng mạnh mẽ nhưng điều tệ hại là Cát Quỷ lại thích giở trò bẩn thỉu.
Hắn nhân lúc Lăng Phong mà đeo cho hắn vòng cổ ức chế tinh thần lực.
Khi Quân Bất Thần khoan thai tới muộn nhìn thấy tình cảnh này, lửa giận đáng sợ đánh cho tên sát nhân bi3n thái này cả người đầy máu, răng rơi đầy đất, sau đó vô cùng đau lòng ôm lấy Lăng Phong.
Tuyến tình cảm thuận lợi phát triển.
Đời trước nếu Sở Diễn nhìn thấy hắn, có lẽ còn sẽ nhiệt tình chào hỏi hắn một cái, ngay cả lời dạo đầu y cũng nghĩ kỹ rồi: "Ai nha, thật trùng hợp, hóa ra ngài cũng là trợ công?"
Nhưng tình huống hiện tại không giống vậy.
Người bị trói lại biến thành y!!
Quân Bất Thần chắc chắn sẽ không tới kịp trong thời gian ngắn như vậy.
Tuy rằng y không xác định Quân Bất Thần có thể tới cứu mình hay không, nhưng bởi vì tên sát nhân này còn thuận tiện gói theo cả Quân Vong, cho dù Quân Bất Thần không muốn cứu y, nhưng nhất định sẽ đến cứu Quân Vong.
Y chỉ có thể nỗ lực sống tạm cho đến lúc đó.
Thời điểm y còn đang nôn nóng nghĩ ngợi, một lưỡi dao lạnh băng chậm rãi áp vào má y.
Sở Diễn nỗ lực khống chế tâm trí mình, nói với mình rằng ngàn vạn lần không được hoảng, ngàn vạn lần không được sợ hãi.
Bởi vì tên sát nhân bi3n thái này có một đam mê, bạn càng sợ hãi, hắn liền muốn hành bạn càng thảm hơn!
Quá kh ủng bố!
Quá máu me!
Khác với nội tâm sóng to gió lớn, Sở Diễn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Y đã xem qua nguyên tác nên biết rằng tên Cát Quỷ này tin vào thần linh và ma quỷ
Mà Sở Diễn vừa lúc có thể lợi dụng tin tức này để tranh thủ cho mình chút thời gian.
Khi lưỡi dao sắp chạm đến da mặt mình, Sở Diễn đột nhiên lên tiếng, gọi tên hắn bằng chất giọng khó hiểu:
"Cát Quỷ."
Động tác đối phương dừng lại.
Bị nói trúng tên hắn ta vừa ngoài ý muốn vừa tò mò nhìn y: "Ngươi biết ta?"
Trên thế giới này, người biết hắn rõ ràng đã chết sạch mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Lăng Phong: Xong đời, chúng ta chậm một bước rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.