Giản Nịnh thoải mái, cô cho là Tô Ngang ở bên kia cũng đã thỏa mãn nhưng sự thật là vẫn chưa, món đồ đó của anh vẫn còn cương cứng.
Giản Nịnh nhìn thấy nó có cảm giác rất hung dữ dọa người, Tô Ngang trực tiếp xoay màn hình đối diện với dương v*t của anh để Gián Nịnh nhìn được, để Giản Nịnh thấy được đồ vật hung hăng này.
Giản Nịnh thấy anh dùng tay chơi, nhưng chơi bằng tay mà dương v*t vẫn chưa có dấu hiệu muốn bắn ra.
Giản Nịnh hỏi anh: "Sao anh còn chưa bắn ra nữa?"
Tô Ngang nghe cô hỏi hơi thở trở nên dồn dập, anh nhìn cô rồi nói: "Đại khái là nhìn chưa đủ nên còn chưa muốn bắn ra, bà xã, em sờ tiếp đi, sờ tới khi nào bắn ra đã."
Giản Nịnh nghĩ tới mới nãy đã làm một lần, bây giờ cả bàn tay toàn là hương vị dâm dục nên ngượng ngùng nói với anh: "Vừa làm một lần rồi mà."
Tô Ngang lại nói: "Vẫn chưa đủ, em bám vào tường nằm bò lên đó, tách mông em ra cho anh xem em chơi bằng tay thế nào."
Giản Nịnh lúc nãy đã thấy xấu hổ chết đi được lại nghe anh nói như vậy thì càng cảm thấy xấu hổ hơn, nhưng cô vẫn muốn anh nhanh chóng giải tỏa, giải tỏa xong là có thể đi tắm.
Thế là cô nghe theo anh nằm bò lên vách tường, đưa tay tách mông ra rồi từ đằng sau luồn ngón tay vào trong huyệt nhỏ.
Tốc độ thọc rút rất chậm rãi, tư thế này so với tư thế ban nãy dụ hoặc hơn rất nhiều.
Cô nằm sấp lên tường để cho Tô Ngang nhìn rõ.
Tô Ngang rất thích nhìn dáng vẻ động tình này của cô. Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay đang thọc rút liên tục nhưng vẫn không quên tuốt lấy dương v*t của mình.
Sau khi Giản Nịnh lại tự chơi mình tới cao trào thì Tô Ngang cũng đã bắn ra. Vừa rồi lúc gọi video anh đã đặt máy đối diện với huyệt nhỏ của Giản Nịnh rồi vuốt ve cho nên lúc bắn ra đã bắn thẳng lên màn hình điện thoại. Giản Nịnh sau khi đã lấy lại sức, nhìn thấy một mảng trắng xóa trên màn hình cô đã biết anh bắn ra rồi.
Giản Nịnh lên đỉnh hai lần, hai chân gần như không thể đứng được lại cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cô nói với Tô Ngang: "Em tắm cái đã."
Nói xong cô vốn định cúp điện thoại nhưng Tô Ngang lại không cho: "Cứ để máy đấy, anh nhìn em tắm, anh cũng phải đi tắm."
Giản Nịnh thấy đã như vậy rồi cũng không cần phải ngại ngùng gì nữa, cô để điện thoại sang một bên rồi bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.
Đã lên đỉnh hai lần mà bên dưới vẫn không ngừng chảy nước, vô cùng ướt át. Cô xả nước cho sạch nhưng vẫn không được, d*m thủy vẫn còn tuôn liên tục, phải tắm một lúc lâu mới tắm sạch được.
Tô Ngang ở bên kia cũng nhanh chóng tắm rửa, sau khi dội nước tắm rửa sạch sẽ liền nhìn cô. Giản Nịnh quá mệt nên vừa tắm xong đã bước ra ngoài dưỡng da qua loa rồi lập tức đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau cô mới phát hiện mình không có tắt điện thoại, tối hôm qua điện thoại cứ để nguyên vậy mà đi ngủ.
Nhìn thấy điện thoại vẫn còn đang trong cuộc gọi video, cô vừa mở mắt đã thấy Tô Ngang chuẩn bị ra khỏi nhà.
Giản Nịnh nghi ngờ bản thân hình như hình như là đang mắc chứng nghiện ngủ thì phải. Tối hôm qua vậy mà cô lại mệt tới mức ngủ thẳng cẳng, lúc này cô nhìn vào điện thoại trước mặt hỏi anh: "Em gọi video với anh suốt đêm hả? Anh không ngủ hay sao mà không tắt máy?"
Tô Ngang: "Không có gì, chỉ là muốn nhìn thấy em thôi."
Giản Nịnh bị câu này của anh chọc đỏ mặt, cô nói phải đi rửa mặt rồi vội vội vàng vàng tắt điện thoại lao khỏi giường chuẩn bị đi làm.
...
Sáng nay Giản Nịnh dậy trễ nên tới trường muộn hai phút. Sau khi cô vào văn phòng quẹt thẻ xong thì chờ đến giờ chuẩn bị đi kiểm tra các lớp học đọc bài buổi sáng.
Cô vừa ngồi xuống ghế định lấy giấy tờ ra chỉnh sửa một chút thì thấy cô giáo Lý ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm: "Cô Giản đúng là không tệ nha, sắc mặt hồng hào, phát sáng này. Vừa gặp chồng có một tuần mà hạnh phúc hiện hết cả trên mặt rồi."
Giản Nịnh cũng không biết phải đối phó với cô giáo Lý này kiểu gì. Đại khái bởi vì hai người họ bằng tuổi nhau cho nên ở trong trường ít nhiều cũng sẽ cạnh tranh, cô giáo Lý này kể từ lúc cô kết hôn thì bắt đầu đâm ra giận dỗi với cô.
Giản Nịnh không nhịn nổi nữa bèn ngẩng đầu lên liếc cô ấy nói: "Cô Lý sáng nay ăn muối hơi nhiều phải không? Sao lại thích xen vào chuyện của người khác vậy?"
Cô giáo Lý nghe cô nói xong cố tình cười một tiếng: "Giận dữ như vậy à, đừng có để mình trở thành công cụ tình dục cho người ta trút giận mà cũng không biết."
Giản Nịnh nghe xong câu này không chịu được nữa lập tức đứng lên, nện tập văn kiện xuống bàn bắt đầu chất vấn: "Cô Lý à, tôi với cô có thù oán với nhau sao? Hay là do cô ghen ghét tôi tìm được một người đàn ông bình thường cho nên cô mới năm lần báy lượt đâm chọc tôi như thế. Hôn nhân của tôi quả thật là rất hạnh phúc, phương diện kia cũng hài hòa vô cùng thế nên chọc giận cô hay sao? Tại sao lúc nào cô cũng nhắm vào tôi thế nhỉ?"
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Lý Khuynh thấy cô tự dưng lại nổi cáu lên thì giật mình, chột dạ giải thích: "Cô Giản tức giận như thế làm gì chứ? Tôi đây không phải là đang quan tâm cô hay sao? Nói gì thì nói tôi với cô cũng là đồng nghiệp với nhau, cô bị lừa cũng không biết. Tôi từng nghe người ta nói quân nhân bọn họ ở trong đơn vị lâu ngày không hề gặp được phụ nữ, thế nên bọn họ không chỉ gặp phụ nữ mới có hứng thú nói không chừng là lợn nái cũng rất hứng thú cơ đấy. Cô quen chồng cô chỉ mới có mấy ngày thôi đúng không? Mới quen vài ngày đã kết hôn, nếu cô nói hai người có tình cảm với nhau tôi cũng không tin đâu. Nhưng mà cô nói phương diện đó rất hài hòa, còn không phải là vì anh ta muốn có một công cụ để phát tiết dục vọng hay sao? Bọn họ thể lực quá tốt, ngày thường không gặp được cô bọn họ cũng tự giải quyết được mà thôi. Cô nghĩ hai người kết hôn rồi sao, chuyện này chỉ cần là phụ nữ thì bất kể là ai anh ta cũng không từ chối đâu. Chỉ là công cụ để thỏa mãn thôi mà."
"Cũng không phải là tôi nói hươu nói vượn đâu. Tôi có quen một cô gái, chồng của cô ấy cũng là quân nhân. Hai người họ vừa ở chung được mấy ngày thì đã phát hiện ra anh ta ở bên ngoài phóng túng, xằng bậy, cực kỳ dơ bẩn. Anh ta tới trường nào đấy làm sĩ quan huấn luyện viên rồi lăn lộn với sinh viên trường người ta, hỏi cấp dưới của anh ta thì mới biết là có mấy nữ sinh đã bị lừa gạt, tất cả đều là đối tượng tình một đêm trong thời gian dài. Nhưng mà nữ sinh đó cũng không biết, còn tưởng rằng bản thân là bạn gái của người ta, tới lúc tìm vợ cũng nói là bản thân rất sạch sẽ. Kết quả thì sao, anh ta nói mấy người bọn họ ở bên đó ai cũng như vậy cả. Bây giờ cô ấy rất hối hận về chuyện kết hôn, cuối cùng chồng mình dơ bẩn như vậy làm cho bản thân cũng không thoải mái, bên dưới cứ hai ngày ba bữa là lại bị viêm. Đám người đó đúng thật là quá dơ bẩn."
Giản Nịnh nghe xong chỉ hận không thể nhảy qua đó tát cô ấy một bạt tại, cô lấy điện thoại ra ở trước mặt cô ấy bấm 110.
"Cô giáo Lý, đủ rồi đấy, cô vơ đũa cả nắm như thế được sao? Không phải chỉ có mỗi ngành của mấy người họ là dơ bẩn, nghề nghiệp nào cũng đều có đàn ông thối nát cả thôi. Cô đây là đang xúc phạm quân nhân, cẩn thận tôi gọi cảnh sát bắt cô đấy!"
Lý Khuynh nhìn thấy động tác muốn báo cảnh sát của cô mới thật sự hoảng hồn muốn bỏ qua đề tài này.
"Thôi bỏ đi, bỏ đi. tôi không nói chuyện với cô nữa. Nói với cô cũng không biết cảm kích tôi, tôi đây là đang có lòng tốt nhắc nhở cô mà cô lại không thèm nghe, cẩn thận sày này có ngày bị bệnh. Trở thành công cụ phát tiết của người ta mà cũng không biết, lại còn nghĩ là chồng yêu thương mình. Không phải yêu nhau là do quan hệ xác thịt mà ra hay sao? Mặc kệ cô là mẹ anh ta hay là con heo nái thì anh ta cũng thích thôi.
"Sao cô cứ mở miệng ra là lại toàn heo nái thế kia? Nhưng mà có một câu cô nói rất đúng, “đồ nghề” của heo đực thật sự là con lớn hơn nhiều so với “đồ” của chồng cũ cô."
"...Giản Nịnh, cô bị bệnh rồi hả?"
"Người có bệnh là cô mới đúng, uống thuốc đi."
Lý Khuynh với cô cãi nhau làm cho văn phòng mới sáng ra đã ầm ĩ, cô ấy mất mặt quá nên cầm lấy giấy tờ bỏ đi lên lớp.
Mọi người giải tán rồi, có một giáo viên khác tới an ủi Giản Nịnh.
"Cô Giản à, cô cũng đừng giận cô ấy làm gì, cô ấy như thế là trong lòng đã chết rồi. Ý tôi chính là cô ấy không quen nhìn thấy người khác hạnh phúc cho nên mới nhắm vào cô, cô cũng đừng để bụng làm gì. Tôi nghe nói người quân nhân mà cô ấy xem mắt ngày hôm qua không thích cô ấy, nhưng mà cô ấy lại thích người ta, nghe đâu đối phương chê cô ấy xấu."
Giản Nịnh vốn đang rất bực bội trong người.
Nhưng mà nghe được chuyện này không hiểu sao lại bị chọc cười.
Người ngoài cuộc mắt vẫn sáng hơn người trong cuộc, câu này không sai chút nào.
....
Giản Nịnh còn nghĩ rằng mình sẽ không để tâm tới chuyện này nữa nhưng ai mà ngờ đến tối cô lại bắt đầu nổi giận.
Buổi tối Tô Ngang đợi Giản Nịnh tắm rửa xong xuôi mới nói muốn hai người cùng nhau gọi video làm tình như hôm trước. Hôm qua đã làm một lần nhưng anh rất thích nên lại đề nghị một lần nữa.
Giản Nịnh nghe anh nói muốn làm thì giận dữ hỏi anh: "Sao lúc nào anh cũng muốn làm chuyện đó thế?"
Tô Ngang nghe cô hỏi xong thì bật cười: "Em là vợ của anh, hai chúng ta kết hôn rồi anh không nghĩ tới chuyện đó thì còn nghĩ cái gì nữa đây?"
Giản Nịnh nghe anh trả lời xong thật sự cảm thấy bản thân mình giống hệt như công cụ để thỏa mãn dục vọng.